Ngậm đắng nuốt cay vì “không biết đẻ”
Đã có lúc chị nghĩ đến việc rời xa anh để anh có cơ hội đến với người con gái khác, người biết sinh con đẻ cái cho bố mẹ anh khỏi mất mặt vì “nhà không có phúc”.
Không đẻ được thì phải nhường chồng
30 tuổi, chị Hường mới chính thức theo chồng bỏ cuộc chơi. Kết hôn đã ở cái tuổi không còn trẻ trung gì nên anh chị muốn sinh con luôn, phần nào cũng để ông bà sớm có cháu bế mà vui cửa vui nhà. Không may thay, 4 lần có bầu, chị đều không giữ được con.
Lần đầu đang mang thai ở tuần thứ 8, chị bị ngã cầu thang. Lần thứ 2, trong một chuyến về quê, chị bị ướt mưa, rồi cảm và lại sảy. Sau hai lần mất mát, thân hình vốn nhỏ bé của chị nay lại càng gầy gộc hơn, da xanh rớt. Tuổi không còn trẻ, sức khỏe yếu và cú sốc sau hai lần mất con khiến chị mỗi ngày một thêm cằn cỗi, thiếu sức sống.
Được chồng an ủi, động viên, chị bắt đầu lấy lại được tinh thần, sức khỏe để sẵn sàng cho lần mang thai tiếp theo. Nhưng trớ trêu thay, đứa con thứ 3 cũng chỉ ở lại được với anh chị đến tháng thứ 6 thì ra đi. Mặc dù đã hết sức cẩn thận, kiêng cữ và bồi bổ sức khỏe song lần này, không hề có một nguyên nhân khách quan nào tác động mà chị vẫn không giữ được con.
Chị quá sốc, chồng chị chắc chắn cũng không khỏi buồn đau nhưng sợ vợ buồn, anh vẫn ần cần chăm sóc, động viên chị. Riêng bố mẹ chồng thì khác, họ thất vọng ra mặt, không nói năng, hỏi han gì cho dù chị phải nằm nhà cả tháng trời để bình tâm trở lại và ổn định sức khỏe.
Sau một thời gian cơ thể chị đã hồi phục, mãi chưa thấy anh chị đả động gì đến chuyện con cái, ông bà liên tục căn vặn “Người ta con bồng cháu bế cả rồi, nhà này sống có đến nỗi nào mà vô phúc thế không biết”. Cắn răng nuốt nước mắt vào trong, chị bàn với anh quyết tâm một lần nữa. Lần thứ 4, chị nghỉ hẳn ở nhà để dưỡng thai vậy mà sinh linh bé bỏng ấy một lần nữa lại lặng lẽ ra đi ở tháng thứ 7 trong nỗi đau tột cùng của anh chị.
Cả ngày nằm thu lu trong phòng, chị không muốn ngẩng mặt nhìn chồng hay lên tiếng với bố mẹ anh. Từ phòng ngoài, hễ có ai đến hỏi han, mẹ anh lại đay nghiến “Có đứa con cũng không giữ nổi. Không đẻ được thì phải biết ý nhường chồng thôi”. Tâm can chị nhói đau như thể bị hàng nghìn mũi kim dày xéo.
Video đang HOT
Nhiều lúc chị phải nuốt nước mắt vào trong
Tương tự như chị Hường, chị An (Tiền Giang) cũng rơi vào cảnh lận đận đường con cái. Lấy nhau 10 năm, anh chị vẫn chưa thụ thai mặc dù đã chạy chữa hết thầy nọ, thuốc kia. Mẹ chồng đi xem bói nghe tin chị có một linh hồn giữ chân nên gia đình chưa thể có tin vui. Thấy vậy, bà đã thuê thầy về khấn, những mong anh chị sớm có con, bà sớm có cháu. Nhưng mãi may mắn vẫn chưa gõ cửa gia đình chị. Tìm đến một thầy bói khác, thầy phán do tuổi chị xung khắc với cả gia đình nên đã gieo vận hạn đến nhà bà.
Vốn đã không ưa con dâu, lần ấy về bà càng thêm nặng mặt. Mỗi lần chị An ở nhà, bà lại bóng gió xa xôi “Vợ với chả con, làm hỏng cả dòng dõi gia đình này”. Có hôm đi làm về, thấy cửa đóng im ỉm, trong nhà hắt ra ánh điện lờ mờ, chị cứ ngỡ mẹ chồng đã đi ngủ. Chị nhẹ nhàng kéo cửa bước vào thì nghe thấy tiếng lầm rầm khấn vái của mẹ. Để ý kĩ, chị sững người khi nghe tiếng bà cất lên “Cầu trời cầu phật cho cái ngữ ấy đi cho khuất mắt, cầu trời cầu phật cho con trai con sớm tìm được người vợ như ý “.
Ân hận vì lỡ trách oan
Trở lại với câu chuyện của chị Hường, sau 4 lần mang thai không thành, đến lần thứ 5 thì hạnh phúc đã mỉm cười cùng gia đình chị. Lần này, nhờ tiêm thuốc nội tiết ngay từ những tháng đầu tiên nên đứa con trai bé bỏng đã chào đời sau 38 tuần chị bụng mang dạ chửa. Vợ chồng chị mừng rớt nước mắt.
Có cháu đích tôn, bố mẹ chồng cũng vui không kém, ông bà đi kể khắp hàng xóm láng giềng. Và đặc biệt, bà tìm đủ món ăn ngon bồi bổ cho con dâu, không quản ngày đêm phục vụ hai mẹ con như để bù đắp quãng thời gian bà đã nỡ trách móc chị trước kia.
Câu chuyện của vợ chồng chị An cũng rẽ sang một hướng khác khi anh chị đến khám tại Bệnh viện Từ Dũ, TP.Hồ Chí Minh và các bác sỹ kết luận tinh trùng của anh yếu. Dồn hết vốn liếng trong nhà cùng với tiền vay mượn thêm, anh chị đã quyết định tiến hành thụ tinh nhân tạo.
Gần 10 năm sống trong cảnh tủi hờn, nước mắt nhiều hơn niềm vui, từ khi sinh con, gia đình chị lại đầy ắp tiếng cười, niềm vui. Riêng mẹ chồng, không trực tiếp nói ra nhưng bà cũng biết điều đối xử lại với con dâu. Thỉnh thoảng nghe ai nhắc đến bói toán bà lại bực mình: “Sư khỉ, bói ra ma, quét nhà ra rác!”
Theo Ngoisao
Ngậm đắng nuốt cay nuôi con "nhà người"
Ngay giờ phút lẳng tờ kết quả xét nghiệm trước mặt vợ, Thành đã biết cái gia đình này đang đứng trước vực thẳm của sự đổ vỡ không thể tránh khỏi, và chẳng còn gì có thể níu kéo anh được nữa...
"Con ngoài giá thú" và nỗi đau chồng chất nỗi đau
Cuộc sống của Thi (Long Biên - Hà Nội) có lẽ sẽ là hoàn hảo, với một người chồng rất chí thú làm ăn, kiếm ra tiền lại luôn đối xử rất tốt với vợ con và hai đứa con một trai, một gái ngoan ngoãn, nếu không có một ngày Minh gục đầu dưới chân vợ thừa nhận trót có một đứa con gái riêng với người đàn bà khác. Đất trời như sụp xuống trước mắt Thi, nỗi đau lại càng lớn hơn khi Minh nói mẹ của đứa trẻ đã đi lấy chồng vì Minh nhất quyết không chịu bỏ vợ, và cô ta đã trả lại cho Minh đứa con như là một sự trả đũa. Không còn cách nào khác, Minh đành gửi gắm đứa con riêng ở nhà nội và buộc lòng phải thú tội với vợ, mong chờ một sự tha thứ và chấp nhận từ cô, dù biết điều đó là quá sức chịu đựng của Thi.
Còn Thành (Hà Đông - Hà Nội) thì thừ người, ngồi phịch xuống chiếc ghế nhựa bên ngoài phòng xét nghiệm ADN của bệnh viện. Nỗi uất ức cứ chực trào ra nơi khoé mắt đỏ hoe của Thành, người anh run lên bần bật. Sự ngờ ngợ về nguồn gốc của đứa con trai duy nhất gần đây luôn ám ảnh anh, giờ đã đã được chứng thực trên tờ giấy xét nghiệm anh cầm trên tay. Giờ thì anh vỡ lẽ bấy lâu nay anh yêu thương, săn sóc và làm mọi việc cho nó, "đứa con riêng" của vợ anh và người đàn ông nào đó. Không thể suy nghĩ được gì, trong đầu Thành bây giờ chỉ còn sự cay cú của một người đàn ông "bị dắt mũi" một cách ngoạn mục.
Còn với gia đình bà Dần (Nguyễn Lương Bằng - Hà Nội) vốn đang sầu thảm lại thêm loạn khi đám tang ông Dần trở thành một trận hỗn chiến. Đứa con trai riêng của ông Dần bỗng dưng "lù lù" xuất hiện và đòi được chịu tang cha. Cả nhà chỉ biết đến sự tồn tại của đứa con này khi ông Dần trăn trối lại trước khi trút hơi thở cuối cùng, với một bản sao lại di chúc viết tay trong đó có dặn dò kĩ càng về phần chia cho đứa con riêng ấy. Bà Dần sững sờ và đau đớn với nỗi đau bị phản bội gần hết cuộc đời làm vợ, còn những đứa con của bà thì đều phẫn nộ, chẳng những vì sự tổn thương do ông Dần để lại mà còn vô cùng bất bình vì thằng con "từ trên trời rơi xuống" bỗng dưng được hưởng thụ phần tài sản kếch sù bố họ để lại như một sự bù đắp tình cảm.
Ngậm đắng nuốt cay...
Quyết tâm ly hôn của Thi cứ dần chùng lại khi thấy hai đứa con vô tội đang tuổi ăn tuổi chơi mà phải âu sầu vì bố mẹ li thân và cái cơ nghiệp hai vợ chồng chắt chiu dành dụm gây dựng được bấy lâu, giờ tan đàn xẻ nghé thì quả thật Thi lại thấy tiếc công tiếc của. Không những thế, tình yêu cô dành cho chồng dù có sứt mẻ vì bị phản bội, thì trước giờ cũng vẫn luôn là tình yêu duy nhất của đời cô. Sự bao dung của người vợ hiền thảo cuối cùng đã chiến thắng, Thi chấp nhận sự thật, cho phép chồng trở về làm lại từ đầu, và thống nhất với chồng về việc nuôi dưỡng đứa bé. Mặc dù đã có lúc thoảng qua trong đầu, Thi nghĩ mình đủ độ lượng và nhân hậu để nuôi đứa bé ngay trong gia đình mình. Nhưng dù có bao dung đến đâu thì sự tồn tại của đứa trẻ kia trong nhà sẽ không thể làm lành vết thương lòng của Thi. Cuối cùng họ thống nhất gửi đứa bé cho ông bà nội nuôi và vợ chồng Thi sẽ có trách nhiệm trong việc hỗ trợ ông bà về mặt kinh tế.
Ngay giờ phút lẳng tờ kết quả xét nghiệm trước mặt vợ, Thành đã biết cái gia đình này đang đứng trước vực thẳm của sự đổ vỡ không thể tránh khỏi, và chẳng còn gì có thể níu kéo anh được nữa. Li hôn rồi, Thành vẫn chẳng thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn chút nào. Có đôi lúc anh cảm thấy ân hận vì ý muốn làm sáng tỏ mọi chuyện. Giá anh không làm vậy, giờ anh vẫn còn một gia đình để đi về, và một đứa con để yêu thương. Cuộc sống của anh bỗng dưng mất đi phương hướng và chẳng còn mấy ý nghĩa. Thú thực anh hận vợ lắm, nhưng lại cũng thấy nhớ đứa con "chẳng máu mủ ruột già" kia đến nao lòng. Chẳng thế mà khi biết tin thằng bé bị tai nạn giao thông đang nằm viện cấp cứu, Thành chẳng suy nghĩ nhiều vội vàng chạy đến ngay với nó. Dẹp hết sự uất hận lúc trước, trong lòng anh chỉ ao ước một điều "giá anh có chung dòng máu với nó, để có thể tiếp sức cho nó qua được cơn nguy kịch!".
Với bà Dần, bà chua chát nhận ra gần cả đời người bà đã sống với người đàn ông đã thầm lặng phản bội bà, trong khi bà thì luôn tin tưởng và chung thủy. Còn những đứa con của bà thì nhất quyết không thừa nhận đứa con "giời ơi đất hỡi" của bố mình. Sau đám tang quá ồn ào của ông Dần, tai tiếng của người quá cố để lại khiến gia đình bà Dần không những phải đối mặt với những miệng lưỡi dị nghị của người đời mà còn lâm vào con đường lao lý khi đứa con út ít của ông Dần đâm đơn ra Tòa, đòi được hưởng số tài sản như di chúc để lại của bố.
Suy cho cùng, hậu quả của những mối quan hệ "ngoài vợ ngoài chồng" của mỗi người trong hôn nhân luôn luôn là những bi kịch và vết thương lòng cho những người còn lại. Đã có những đổ vỡ, đã có những vết thương đang dần khép miệng, nhưng luôn còn đó sự đau đớn, sự giằn vặt, hổ thẹn, và thậm chí, vẫn còn đó cái hậu quả được mang tên "con ngoài giá thú".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Muốn vào chùa vì vợ và con chèn ép Một ông già đã ngoài 60 nhưng chưa một ngày được hưởng hạnh phúc có vợ hiền, con thảo. Năm nay tôi 61 tuổi, có vợ và 2 con. Vợ chồng con gái tôi đều là công nhân viên chức nhà nước. Con gái lớn đã lấy chồng và sinh được một cháu trai. Cháu có nhà riêng, đầy đủ tiện nghi, sống...