Ngậm đắng nuốt cay…
Bị vợ con suốt ngày chửi là đồ say xỉn. Một hôm chồng đi làm về mang theo một chai rượu, đặt ở bàn và nói:
Ảnh minh họa
- Bố mua về cho hai mẹ con uống thử đó.
Vừa nói người chồng rót ra 3 ly và bảo:
- Nào, hai mẹ con cạn ly nhé!
Hai mẹ con vừa nhắm mắt uống vừa kêu:
- Sao cay và đắng thế?
Chồng uống xong ly rượu vừa nói:
- Đấy, mẹ con mày thấy bố khổ sở chưa ,”đắng cay” bố phải chịu đựng một mình suốt bao nhiêu năm nay mà đâu dám kêu gì đâu.
Ông lại rót rượu ra ly và uống hết cả chai.
Theo truyencuoihay.vn
Làm dâu chốn địa ngục (Phần 3)
Bà ta sẽ không vì sự tức giận của tôi mà trả Khoai lại cho tôi. Nắm chặt hai bàn tay vào nhau, tôi đứng nhìn bố mẹ chồng ôm Khoai đi vào nhà. Chỉ cách nhau một cánh cổng đó thôi mà như ngàn trùng cách biệt.
Lúc vừa bước ra khỏi siêu thị, đột nhiên mẹ chồng tôi gọi điện đến. Bình thường bà ít khi gọi điện cho tôi vì sợ tôi sẽ nói về chuyện thằng Khoai. Những cuộc điện thoại của bà chủ yếu là do không hài lòng một chuyện nào đó về tôi. Nhìn điện thoại rung lên mà tôi cảm thấy áp lực tuyệt đối. Nhưng vẫn biết là chẳng thể trốn tránh được.
- Dạ con nghe ạ!
Ngay lập tức, mẹ chồng tôi hét lên khiến tôi ù cả tai đi:
- Mày đã thấy chưa? Mày là con mẹ độc ác. Tao đã nói với mày năm lần bảy lượt rồi là đến gặp thằng Khoai ít thôi. Mày vừa đến thì đã khiến cháu tao bị ốm.
Ốm? Tôi chao đảo cả người, túi thức ăn trên tay rơi xuống đất. Nước mắt không hiểu từ đâu ồ ạt bảo nhau rơi xuống.
- Mẹ ơi, Khoai có sao không? Con ốm thế nào ạ?
- Tốt nhất là đừng có hỏi gì về nó nữa. Mày xui xẻo lắm!
Tôi nhìn đám xe chạy qua chạy lại, không biết nên làm gì để chạy đến nhà mẹ chồng ngay lúc này được.
Video đang HOT
- Con sẽ về ngay, con sẽ đưa Khoai đến bệnh viện.
- Cái con này, tao nói thế mà mày vẫn không thông à? Đừng có đến đây!
Nói rồi bà ngắt máy cái rụp. Tôi nhìn điện thoại, cố gắng gọi lại cho bà nhưng không được. Bà không nghe máy nữa.
Phải làm sao bây giờ? Tôi cứ tự hỏi bản thân như vậy mà không biết phải làm thế nào. Tôi khóc thành tiếng như đứa trẻ, mặc kệ ai ngang qua nhìn. Rồi một người bước đến nhặt túi đồ dưới chân tôi lên, anh đưa cho tôi.
- Này. Đừng khóc lóc giữa đường như thế, không giải quyết được chuyện gì đâu.
Tôi tần ngần cả người. Anh xuất hiện vào đúng lúc mà tôi đang hoang mang nhất. Vẫn cái kiểu bình tĩnh, thâm trầm đó. Tôi vừa khóc, vừa gọi tên anh:
- Thành, là anh à?
Thành mỉm cười, cầm một tay tôi để đặt túi đồ ăn vào đó. Anh lấy từ trong túi quần ra chiếc khăn mùi xoa, đưa cho tôi rồi bảo:
- Lau nước mắt đi.
- Em...
Tôi bối rối không biết làm sao nữa. Không phải vì sự xuất hiện của anh, mà là vì Khoai đang bị ốm. Giờ đây không phải lúc để bồi hồi lại chuyện cũ, dù tôi thật sự bất ngờ khi gặp lại Thành.
- Không sao, mọi chuyện ổn cả thôi.
Tôi tần ngần cả người. Anh xuất hiện vào đúng lúc mà tôi đang hoang mang nhất. Vẫn cái kiểu bình tĩnh, thâm trầm đó. (Ảnh minh hoạ)
Một chiếc taxi đi tới, tôi vội vàng vẫy xe lại rồi chạy lên xe. Tất cả những gì tôi quan tâm lúc này chỉ là Khoai - con trai của tôi. Mẹ chồng tôi nói đúng, tôi là một người mẹ độc ác. Đáng ra tôi phải như lời Yến nói, gạt hết tất cả mà đem con về sống với mình rồi muốn mọi chuyện ra sao thì ra. Tại sao làm dâu là phải nhìn mặt nhiều người mà sống đến thế? Bảo vệ hạnh phúc gia đình còn có nghĩa lý gì khi con trai tôi không được tôi bảo vệ.
...
- Mẹ mày bảo mày đừng có đến đây nữa. - Bố chồng tôi đứng trong cổng nói bằng một vẻ bực tức - Bà ấy vừa đưa thằng Khoai đi viện rồi.
- Bố - Tôi nước mắt ngắn dài, bám chặt vào song sắt cổng, khản cổ van nài - Bố cho con vào nhà được không? Con đợi mẹ về rồi xem Khoai có ổn không thôi là con về luôn.
Bố chồng tôi thở dài:
- Thôi thôi mày thương bố thì mày về đi. Hôm nay mẹ mày bực lắm rồi, để bà ấy điên lên là có chuyện đấy.
- Khoai là con của con cơ mà. Làm bố làm mẹ ai mà chẳng xót con. Sao bố không hiểu? Bố thương con nốt lần này thôi bố.
Bố xua tay:
- Về đi, về đi. Nó có chết được đâu mà lo.
Sao ông ta có thể nói như vậy được. Chẳng lẽ tôi phải đợi đến khi con tôi chết mới được tới thăm sao?
Song tôi không về, tôi nhất quyết đứng bên ngoài cổng đợi. Bố chồng tôi thì vào nhà xem ti vi. Thi thoảng có người ngoài đi qua, hỏi tôi sao lại đứng đây thế này? Tôi ngại chuyện gia đình bị đem ra bàn tán nên bảo họ tôi vừa ra ngoài nghe điện thoại công việc.
Thật là nực cười khi lấy chồng, không được đến nhà bố mẹ chồng, không được gần con đẻ của mình. Chuyện có vẻ khó tin, nhưng nó đang xảy đến với tôi.
Tôi chợt nhớ ra, gọi điện cho Việt. Hình như anh đang họp, giọng anh rất nhỏ.
- Anh biết rồi, mẹ đã gọi điện rồi. Thôi em chiều bà, cố gắng chịu đựng một tí. Đừng đến thăm Khoai vào khoảng một, hai tháng nữa nhé.
Tôi không nhịn được liền nổi đoá lên:
- Anh nói thế mà nghe được à? Khoai là con mình, là con ruột của mình. Tôi dứt ruột đẻ ra cho gia đình anh không có nghĩa nó không phải là con tôi nữa. Nếu nó ốm mà tôi không đến thì có thể gọi là mẹ nữa không?
Việt khó chịu khi bị tôi nói thế:
- Có cảm lạnh một tí mà em làm như trời như đất lên ấy. Mà biết đâu mẹ nói đúng, vì em cứ đến nhiều quá mới khiến thằng Khoai bị ốm thì sao?
- Anh nói thế là có ý gì?
- Chẳng có ý gì cả.
- Hóa ra anh cũng như mẹ anh cả.
- Mẹ tôi thì làm sao? Cô đừng có hỗn quá Thanh, bây giờ tôi đang bận không rảnh để cãi nhau. Đợi tôi về nhà rồi giải quyết.
Tôi ngắt luôn máy mà không nói thêm lời nào với Việt nữa cả. Máu nóng dồn lên tận não khiến tôi không thể bình tĩnh được nữa. Anh ta vẫn vì mẹ mà bất chấp đúng sai. Đồng ý là con phải nghe lời mẹ, nhưng nên nghe những gì đúng đắn chứ. Anh ta không thương con trai của mình sao?
Lúc mẹ chồng về và thấy tôi đứng ngoài cổng gọi, bà liền kéo cái khăn xuống che hết mặt thằng Khoai khiến tôi chẳng thấy được nó đau ốm ra sao.
Bà ta sẽ không vì sự tức giận của tôi mà trả Khoai lại cho tôi. (Ảnh minh hoạ)
Tôi chạy đến giằng con, mẹ chồng bị tôi đẩy đến suýt ngã.
- Mẹ, từ nay con sẽ trông thằng Khoai.
Ban đầu mẹ chồng tôi thẫn thờ, không ngờ tôi có thể làm thế. Nhưng ngay sau đó, bà liền đập tay vào đầu gối, la lối om sòm:
- Ối giời ơi, làng nước ơi, con dâu nó đánh tôi.
Bố chồng tôi từ trong nhà chạy ra, khuôn mặt hằm hằm. Ông chỉ tay vào mặt tôi mà chửi:
- Con ranh này, mày có còn tôn ti trật tự nữa không mà dám đánh mẹ mày.
Thằng Khoai cũng khóc nức nở trên vai tôi. Vì nó xa tôi khi còn quá nhỏ, cho nên đã quen hơi bà nội. Tôi trên danh nghĩa là mẹ, nhưng thật ra đã quá xa lạ với nó rồi. Nó đẩy vai tôi ra, đưa tay về phía mẹ chồng gọi:
- Bà, bà...
- Ơi bà đây, bà đây Khoai ơi!
Tôi quay người, giấu con đi không để cho nó nhìn thấy bà nội. Nhưng bố chồng tôi từ đâu đến cướp nó khỏi tay tôi. Ông còn đẩy mạnh tôi vào tường khiến một bên bả vai tôi mài đến xước da. Tôi đau đớn nhìn họ, hét lên:
- Trả con cho con.
Mẹ chồng chỉ thẳng vào mặt tôi mà đáp:
- Con nào là con của mày? Đồ sát nhân.
Một câu nói của bà khiến tim tôi rụng rời. Hàng xóm bắt đầu chạy ra xem có chuyện gì. Bố chồng tôi đưa lại thằng Khoai cho mẹ chồng. Tim tôi như muốn vỡ vụn ra, sao đời tôi lại khổ thế này?
Tôi mất hết lý trí, vừa khóc nữa nói:
- Giờ có trả con cho tôi không? Không trả tôi sẽ kiện.
Bố chồng tôi làm bên luật, nghe thế ông ta chỉ cười nhạt:
- Mày kiện đi. Tao thách cả nhà mày kiện đấy.
Mẹ chồng tôi cũng không kém cạnh:
- Thằng Việt nhà tao đúng là đui mù mới vớ phải mày. Cái loại láo toét không được bố mẹ dạy dỗ. Hôm nay mà không có thằng Khoai ở đây thì bà tát cho vỡ mặt lâu rồi.
Tôi nhìn xung quanh thấy hàng xóm chỉ trỏ bàn tán nên đành ngậm đắng nuốt cay mà im lặng. Giờ cãi nhau thì giải quyết được chuyện gì đây? Bà ta sẽ không vì sự tức giận của tôi mà trả Khoai lại cho tôi. Nắm chặt hai bàn tay vào nhau, tôi đứng nhìn bố mẹ chồng ôm Khoai đi vào nhà. Chỉ cách nhau một cánh cổng đó thôi mà như ngàn trùng cách biệt.
Con ơi!
Trong lòng tôi vang lên một tiếng vọng.
Theo Lanvy/Eva
Chồng làm ăn thất bại, nợ ngập đầu, tôi không có cách nào để ly hôn Trước đó, chúng tôi đã thống nhất với sẽ ly hôn bởi vì chúng tôi đã không còn tình cảm. Tôi cũng tìm được người mới yêu thương mình. Nhưng rồi chồng cũ của tôi làm ăn thua lỗ, giờ tôi lại không có can đảm... Cách đây hơn 1 năm, khi nhận ra cuộc hôn nhân của mình không còn có thể...