Ngại ngùng khi hôn lên má em!
Vẻ hồn nhiên của em khiến tôi mỉm cười và quên đi sự ngại ngùng của mình.
Tôi là giáo viên của một trường nông thôn, tôi đã dạy em suốt 3 năm học. Ngoài thời gian dạy chính khóa trên lớp, tôi còn dạy em trong đội tuyển học sinh giỏi của trường. Tôi cũng không biết tình cảm của tôi dành em nảy sinh từ bao giờ. Tôi đã có một gia đình hạnh phúc và một cậu con trai đáng yêu 3 tuổi. Tôi cũng không biết gọi cái thứ cảm giác này là gì nữa, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ đến em, muốn nhìn thấy em mỗi ngày, muốn thấy em cười với tôi. Nụ cười của em thật trong sáng và hồn nhiên. Hồn nhiên đến nỗi tôi không thể nói với em rằng tôi đã thích em. Vì em vẫn còn đang học, và con đường phía trước rất dài. Tôi không muốn em rơi vào vòng xoáy của tình cảm khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng đôi khi tôi không kiềm chế được bản thân và tình cảm của mình khi thầy trò dạy và học bên nhau vào những buổi chiều dạy đội tuyển (Dĩ nhiên là có cả những học trò khác).
Em hay hỏi bài tôi và nhoẻn miệng cười. Nụ cười hồn nhiên đó đã vô tình làm tôi thấy vui vui mà không muốn buổi chiều đó kết thúc. Tôi biết rằng em chưa biết và chưa bao giờ biết đến cảm giác mà tôi đã dành cho em vì tôi cố giấu chặt nó trong tận đáy lòng mình. Có lẽ đó sẽ là điều mà tôi sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai trên đời này biết. Vì tôi thấy xấu hổ với đồng nghiệp, với gia đình, và với chính bản thân mình. Tôi cũng không biết mình đã, đang và sẽ nghĩ gì hay mình sẽ làm, nên làm gì bây giờ nữa khi trong đầu tôi là cả một mớ tình cảm hỗn độn. Có những hôm tôi đã nói chuyện, tâm sự riêng với em về rất nhiều thứ và dĩ nhiên là không để lộ tình cảm của mình. Mục đích chỉ là muốn gặp em, hiểu em và muốn thấy em cười.
Năm học vừa qua trước ngày thi học sinh giỏi tôi đã gặp và động viên em cố gắng thi tốt. Và em cũng đã hứa là sẽ thi tốt một phần là vì tôi và cũng một phần vì gia đình em sẽ đưa em đi nghỉ mát vào dịp 30/4 và 1/5. Cuộc nói chuyện giữa tôi và em kết thúc bằng một câu nói đùa của tôi rằng”Hãy nhớ đi chơi vui vẻ và mua quà về cho tôi nhé”. Và thế là tôi cứ đợi em về để rồi lại thất vọng trong sự chờ đợi. Khi về em nói với tôi “không biết tôi thích quà gì” và thế là tôi đã nói với em “sẽ cho em nợ”. Cuối cùng kết quả thi cũng có, em có đạt giải nhưng kết quả không như chỉ tiêu tôi đã đặt ra cho em. Vậy là tôi lại thất vọng lần nữa và buồn bã chỉ biết nói với em “Thôi cố gắng năm sau vậy”.
Tôi đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa (Ảnh minh họa)
Thời gian 2 tháng hè đã trôi qua, tôi không liên lạc và không gặp em trong suốt 2 tháng đó. Tôi dành hết thời gian bên gia đình và dọn dẹp nhà cửa. Khoảng thời gian này tôi thấy thật sự bình yên vì không còn nghĩ đến em nữa. Nhưng rồi cũng đến ngày đi làm và 1 năm học mới lại bắt đầu. Những cảm xúc trong tôi lại ùa về khi tôi gặp em. Giờ đây em đã lớn hơn, trưởng thành hơn và tôi thấy vui vì điều đó. Hôm sinh nhật em tôi đã nói chuyện với em và em nói không muốn chia sẻ niềm vui này với bạn bè bởi em là người sống khép kín và cũng chưa bao giờ nhận được quà sinh nhật của bạn bè cũng như gia đình. Vì vậy tôi đã quyết định sẽ tặng em một món quà thật đặc biệt mà có lẽ tôi cho rằng em sẽ nhớ mãi. Tôi nói trước với em là em đừng quá bất ngờ nhé. Và tôi hi vọng sau khi em nhận xong món quà này thì cũng đừng ngại khi gặp tôi. Vì tôi sợ sẽ không bao giờ còn được nói chuyện với em nữa và thế là em đã đồng ý.
Tôi đã lấy hết can đảm để nói với em rằng: “Em hãy nhắm mắt lại”. Tôi nhận thấy trên khuôn mặt em lúc này là sự tò mò và hồi hộp. Không biết con tim em có đập rộn rã như tôi bây giờ không? Tôi tiến lại gần em và đặt lên má em một “nụ hôn nhè nhẹ” và nói với em một lời chúc đơn giản “Chúc em sinh nhật vui vẻ”. Xong rồi em mở tròn mắt lên nhìn tôi. Tối thấy ngài ngại và hỏi “Em nghĩ sao? Có cảm giác gì?”… các bạn biết câu trả lời của em là gì không?. Em nói với tôi là “em thấy bình thường mà”. Vẻ hồn nhiên của em khiến tôi mỉm cười và quên đi sự ngại ngùng của mình. Trước khi ra về tôi đã không quên nói với em “Hãy coi đây là bí mật nhé!”. Tôi cũng thầm xin lỗi em nếu tôi làm em sợ. Tôi cũng chắc rằng em đã biết được phần nào đó tình cảm của tôi dành cho em và tôi chỉ cần như vậy là đủ. Tôi cũng biết giới hạn của tình thầy-trò mà.
Video đang HOT
Các bạn biết không một phần tôi thấy vui, nhưng một phần lại thấy sờ sợ và lo lo. Không biết hành động đó có vượt quá giới hạn của cả thầy và trò không nữa. Nếu đồng nghiệp của tôi và bạn bè của em biết được thì tôi không biết giấu mặt vào chỗ nào và biện minh cho hành động của mình như thế nào nữa. Không biết tôi có sai không nữa? Tôi biết có câu nói “Nếu sợ người khác biết thì đừng làm”. Và tôi đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa, sẽ cố gắng để kiềm chế cảm xúc. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi để tôi thấy nhẹ nhõm hơn! Có thể các bạn thấy tôi trẻ con nhưng được chia sẻ tâm sự của mình là tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cảm ơn các bạn đã quan tâm!
Theo 24h
Tủi thân kiếp làm vợ trong... bóng tối
Chính tôi chấp nhận con đường làm vợ trong bóng tối. Tôi đã sai và đang tự làm khổ chính mình?
Ngày lễ tết, anh phải ở bên gia đình để đưa vợ con về thăm nội, ngoại. Khi tôi ốm đau, tôi mong và cần anh hơn bao giờ hết thì có lúc đúng vào dịp anh phải về quê có đám giỗ, khi thì con anh cũng ốm, khi thì vợ anh bận việc nên anh phải ở nhà trông con...
Tôi ly hôn chồng đã được hơn 10 năm, khi mới 23 tuổi, cái tuổi còn quá trẻ và còn đủ thời gian để có thể tính tới chuyện đi bước nữa, tạo dựng một cuộc sống gia đình mới.
Thế nhưng vì thương con trai mới có 14 tháng, cứ nghĩ đến việc lập gia đình sẽ phải sinh con nữa, con trai tôi vì thế đã thiệt thòi sẽ càng thiệt thòi hơn nên tôi cố gắng "quên mình", tự động viên sẽ nuôi con một mình.
Thời gian dần trôi cùng những vất vả, khó khăn của cảnh một mẹ một con. Ngoài ông bà ngoại và vợ chồng cậu em trai thỉnh thoảng giúp đỡ, hỗ trợ, còn lại một mình tôi xoay như chong chóng với công việc ở công ty, cho con đi nhà trẻ và chăm sóc con lúc đau ốm.
Việc ở nhà thì từ cái bóng đèn bị cháy, cái đinh mắc màn bị rơi, cánh cửa tủ lệch bản lề bị sệ xuống không thể đóng được...cái gì làm được thì tự làm, cái gì không thì tôi gọi thợ vào sửa... Mãi rồi cũng thành quen, cũng thấy ổn hơn với cảnh nhà chẳng có đàn ông trụ cột.
Rồi tôi cũng có bạn trai, một chàng "trai tân" đúng nghĩa dù anh hơn tôi một tuổi. Yêu nhau gần hai năm thì anh bàn với tôi chuyện cưới xin. Tôi ngần ngại nói đến việc mình không muốn lập gia đình, anh đùng đùng nổi giận cho rằng tôi "lợi dụng" anh để chơi trò chơi tình ái và ra đi không một lời từ biệt.
Dù bụng bảo dạ sẽ không yêu người chưa lập gia đình nữa, nhưng người đàn ông thứ hai của tôi lại là một trai tân.
Anh yêu tôi thực sự và cũng muốn chúng tôi tổ chức đám cưới, chỉ với một điều kiện duy nhất là tôi gửi con về nhờ ông bà ngoại nuôi giúp.
Tôi không thể tránh khỏi những lúc tủi thân, khóc thầm lặng lẽ (Ảnh minh họa)
Điều kiện này là không thể đối với tôi nên chúng tôi lặng lẽ chia tay nhau.
Dứt khoát không chọn trai tân nữa nên tôi từ chối tất cả những cơ hội của những anh chàng này. Trớ trêu, tôi không gặp được một người đàn ông độc thân mà lại yêu một người đàn ông đã có vợ và hai con.
Anh chu đáo, chăm sóc mẹ con tôi từ việc nhỏ đến việc lớn trong nhà, con tôi cũng yêu quý anh lắm nên đôi lúc dù có suy nghĩ đến chuyện "chồng chung", tôi cũng tặc lưỡi tự an ủi mình rằng hoàn cảnh như tôi bây giờ không còn là điều gì quá đặc biệt nữa.
Thế nhưng dù đã "xác định", tôi vẫn không thể tránh khỏi những lúc tủi thân, khóc thầm lặng lẽ.
Ngày lễ tết, anh phải ở bên gia đình để đưa vợ con về thăm nội, ngoại. Khi tôi ốm đau, tôi mong và cần anh hơn bao giờ hết thì có lúc đúng vào dịp anh phải về quê có đám giỗ, khi thì con anh cũng ốm, khi thì vợ anh bận việc nên anh phải ở nhà trông con...
Ngoài những lúc như thế thì một đôi lần, chúng tôi đi cùng nhau ngoài đường phố. Dù đi chung xe hay mỗi người một xe, thì chúng tôi luôn ở cảnh như hai người dưng.
Nhiều lúc nhìn một vài đôi tay trong tay hay ôm eo nhau trên đường, tôi chạnh lòng và khát khao vô cùng một vòng tay ôm "danh chính ngôn thuận" như thế.
Biết thân biết phận nên tôi cũng hạn chế vô cùng chuyện gọi điện thoại và nhắn tin cho anh khi anh đang ở "vùng cấm bay". Thế nhưng hôm đó tôi đi công tác, vì quên nên cầm cả hai chùm chìa khóa nhà của hai mẹ con theo. Con tôi đi học về không có chìa khóa mở cửa vào nhà, trời thì mưa như trút nước. Vội vàng gọi cho anh để nhờ anh cầm chìa khóa sang mở cửa cho con (anh cũng có một chùm chìa khóa nhà tôi), chuông vừa đổ được một hồi, thấy anh tắt bụp điện thoại.
Tối muộn, mới thấy anh điện thoại lại, nói khi ấy anh đang chở vợ đi công việc nên không tiện nghe máy. Tôi chẳng trách gì anh cả, chỉ thấy lòng xót nghẹn.
May mắn con tôi được nhà hàng xóm đưa vào nhà, cho ăn uống rồi còn chở về nhà bà ngoại để cháu tắm rửa và có quần áo hôm sau còn đi học.
Cả đêm ấy tôi không thể chợp mắt. Tôi đã có cơ hội để làm vợ đàng hoàng nhưng chính tôi chọn cách từ chối. Và cũng chính tôi, chấp nhận con đường làm vợ trong bóng tối. Tôi đã sai và đang tự làm khổ chính mình?
Theo 24h
Hết yêu rồi xin đừng làm bạn anh nhé Tình yêu của em lớn đến mức khiến em đủ can đảm rời xa anh để giữ gìn trọn vẹn những kỉ niệm. Em và anh - hai con người, hai tính cách, hai cuộc sống... quá khác biệt để có thể gắn bó với nhau đến hết cuộc đời. Thà rằng anh từ chối em, rời xa em, biến mất khỏi cuộc...