Ngại ngùng khi hôn lên má của em!
Tôi là giáo viên của một trường nông thôn, tôi đã dạy em suốt 3 năm học. Ngoài thời gian dạy chính khóa trên lớp, tôi còn dạy em trong đội tuyển học sinh giỏi của trường.
ảnh minh họa
Tôi cũng không biết tình cảm của tôi dành em nảy sinh từ bao giờ. Tôi đã có một gia đình hạnh phúc và một cậu con trai đáng yêu 3 tuổi. Tôi cũng không biết gọi cái thứ cảm giác này là gì nữa, nhưng lúc nào tôi cũng nghĩ đến em, muốn nhìn thấy em mỗi ngày, muốn thấy em cười với tôi. Nụ cười của em thật trong sáng và hồn nhiên. Hồn nhiên đến nỗi tôi không thể nói với em rằng tôi đã thích em. Vì em vẫn còn đang học, và con đường phía trước rất dài. Tôi không muốn em rơi vào vòng xoáy của tình cảm khi còn đang ngồi trên ghế nhà trường. Nhưng đôi khi tôi không kiềm chế được bản thân và tình cảm của mình khi thầy trò dạy và học bên nhau vào những buổi chiều dạy đội tuyển (Dĩ nhiên là có cả những học trò khác).
Em hay hỏi bài tôi và nhoẻn miệng cười. Nụ cười hồn nhiên đó đã vô tình làm tôi thấy vui vui mà không muốn buổi chiều đó kết thúc. Tôi biết rằng em chưa biết và chưa bao giờ biết đến cảm giác mà tôi đã dành cho em vì tôi cố giấu chặt nó trong tận đáy lòng mình. Có lẽ đó sẽ là điều mà tôi sẽ không bao giờ để cho bất cứ ai trên đời này biết. Vì tôi thấy xấu hổ với đồng nghiệp, với gia đình, và với chính bản thân mình. Tôi cũng không biết mình đã, đang và sẽ nghĩ gì hay mình sẽ làm, nên làm gì bây giờ nữa khi trong đầu tôi là cả một mớ tình cảm hỗn độn. Có những hôm tôi đã nói chuyện, tâm sự riêng với em về rất nhiều thứ và dĩ nhiên là không để lộ tình cảm của mình. Mục đích chỉ là muốn gặp em, hiểu em và muốn thấy em cười.
Video đang HOT
Năm học vừa qua trước ngày thi học sinh giỏi tôi đã gặp và động viên em cố gắng thi tốt. Và em cũng đã hứa là sẽ thi tốt một phần là vì tôi và cũng một phần vì gia đình em sẽ đưa em đi nghỉ mát vào dịp 30/4 và 1/5. Cuộc nói chuyện giữa tôi và em kết thúc bằng một câu nói đùa của tôi rằng “Hãy nhớ đi chơi vui vẻ và mua quà về cho tôi nhé”. Và thế là tôi cứ đợi em về để rồi lại thất vọng trong sự chờ đợi. Khi về em nói với tôi “không biết tôi thích quà gì” và thế là tôi đã nói với em “sẽ cho em nợ”. Cuối cùng kết quả thi cũng có, em có đạt giải nhưng kết quả không như chỉ tiêu tôi đã đặt ra cho em. Vậy là tôi lại thất vọng lần nữa và buồn bã chỉ biết nói với em “Thôi cố gắng năm sau vậy”.
Thời gian 2 tháng hè đã trôi qua, tôi không liên lạc và không gặp em trong suốt 2 tháng đó. Tôi dành hết thời gian bên gia đình và dọn dẹp nhà cửa. Khoảng thời gian này tôi thấy thật sự bình yên vì không còn nghĩ đến em nữa. Nhưng rồi cũng đến ngày đi làm và 1 năm học mới lại bắt đầu. Những cảm xúc trong tôi lại ùa về khi tôi gặp em. Giờ đây em đã lớn hơn, trưởng thành hơn và tôi thấy vui vì điều đó. Hôm sinh nhật em tôi đã nói chuyện với em và em nói không muốn chia sẻ niềm vui này với bạn bè bởi em là người sống khép kín và cũng chưa bao giờ nhận được quà sinh nhật của bạn bè cũng như gia đình. Vì vậy tôi đã quyết định sẽ tặng em một món quà thật đặc biệt mà có lẽ tôi cho rằng em sẽ nhớ mãi. Tôi nói trước với em là em đừng quá bất ngờ nhé. Và tôi hi vọng sau khi em nhận xong món quà này thì cũng đừng ngại khi gặp tôi. Vì tôi sợ sẽ không bao giờ còn được nói chuyện với em nữa và thế là em đã đồng ý.
Tôi đã lấy hết can đảm để nói với em rằng: “Em hãy nhắm mắt lại”. Tôi nhận thấy trên khuôn mặt em lúc này là sự tò mò và hồi hộp. Không biết con tim em có đập rộn rã như tôi bây giờ không? Tôi tiến lại gần em và đặt lên má em một “nụ hôn nhè nhẹ” và nói với em một lời chúc đơn giản “Chúc em sinh nhật vui vẻ”. Xong rồi em mở tròn mắt lên nhìn tôi. Tối thấy ngài ngại và hỏi “Em nghĩ sao? Có cảm giác gì?”… các bạn biết câu trả lời của em là gì không?. Em nói với tôi là “em thấy bình thường mà”. Vẻ hồn nhiên của em khiến tôi mỉm cười và quên đi sự ngại ngùng của mình. Trước khi ra về tôi đã không quên nói với em “Hãy coi đây là bí mật nhé!”. Tôi cũng thầm xin lỗi em nếu tôi làm em sợ. Tôi cũng chắc rằng em đã biết được phần nào đó tình cảm của tôi dành cho em và tôi chỉ cần như vậy là đủ. Tôi cũng biết giới hạn của tình thầy-trò mà.
Các bạn biết không một phần tôi thấy vui, nhưng một phần lại thấy sờ sợ và lo lo. Không biết hành động đó có vượt quá giới hạn của cả thầy và trò không nữa. Nếu đồng nghiệp của tôi và bạn bè của em biết được thì tôi không biết giấu mặt vào chỗ nào và biện minh cho hành động của mình như thế nào nữa. Không biết tôi có sai không nữa? Tôi biết có câu nói “Nếu sợ người khác biết thì đừng làm”. Và tôi đã hứa với bản thân sẽ không bao giờ hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa, sẽ cố gắng để kiềm chế cảm xúc. Mong các bạn chia sẻ cùng tôi để tôi thấy nhẹ nhõm hơn! Có thể các bạn thấy tôi trẻ con nhưng được chia sẻ tâm sự của mình là tôi đã thấy nhẹ nhõm hơn nhiều. Cảm ơn các bạn đã quan tâm!
Theo KP
Bữa cơm gia đình
Hai đứa con uể oải ngồi vào bàn, lơ đễnh với những đĩa thức ăn, dù em đã kỳ công chế biến và bài trí. Em gắp thức ăn vào bát, chúng còn phụng phịu. Bực, em mắng:
- Con người ta chẳng có mà ăn. Đằng này mẹ làm đủ các món dọn cho tận miệng rồi mà cũng không chịu ăn là sao?
Hai đứa con miễn cưỡng cầm bát lên. Nhìn cách chúng ăn là biết chẳng ngon miệng gì.
Ngày anh cưới em, em gái đùa: Anh lấy chị em là cái khoản ăn uống chẳng bao giờ phải lo. Chị ấy không những thích nấu nướng mà còn nấu rất ngon nữa.
Lấy em về, chấm dứt cuộc đời độc thân nay mì tôm, mai cơm bụi, anh được em chăm chút từ bữa ăn đến giấc ngủ, nên lên cân vù vù. Nhiều người gặp anh đều kêu anh "phát tướng". Bạn bè có người còn ghen tỵ vì anh tốt số.
Vốn thích nấu nướng, lại thêm cái tính no bụng đói con mắt nên làm món gì em cũng làm nhiều. Nhiều hôm ăn xong phần của mình, bụng no căng, anh lại phải ăn cố. Không ăn thì em không vui, có khi hờn giận. Ngày thường thì còn đỡ, đến ngày nghỉ là anh bội thực. Cũng nhiều lần thấy em đi làm về lại lọ mọ trong bếp, anh bảo chỉ nấu vài món đơn giản thôi nhưng em không nghe. Lại bày biện món nọ, món kia, nhiều hôm nhìn bàn ăn của hai vợ chồng mà anh phát ngốt.
Từ ngày có con, thực đơn của nhà mình vừa dày vừa dài ra. Em tham khảo trên mạng, học hỏi bạn bè, có khi đi ăn ở nhà hàng còn dò hỏi bí quyết để về nhà thực hành. Cứ nghe quảng cáo cái gì ngon, bổ là em tìm mua về nấu nướng. Bố con anh là những thực khách đầu tiên dùng món mới, vui nhưng cũng đến là khổ vì cứ bị ép ăn. Không biết bao nhiêu bận, em bực mình cau có, còn anh thì phải buông bát đi lau nhà khi con trớ hết ra sàn vì em cố ép con ăn cho hết miếng cuối. Có lúc con sợ mẹ mắng, cứ lúng búng trong miệng nhưng không nuốt, chỉ tìm cách để nhè ra. Cũng không biết từ bao giờ, con rất sợ mỗi khi phải ngồi vào bàn, với trước mặt là những đĩa thức ăn đầy ắp.
Dù em ngày nào cũng đổi món cho con và ép con ăn, rồi bổ sung vitamin và các loại men vi sinh, sữa nội, sữa ngoại... nhưng con mình vẫn gầy nhom. Con không hấp thụ được. Còn anh, sau đợt khám sức khỏe, bác sĩ cũng chỉ định phải ăn kiêng. Biết là em thương và lo cho chồng con, muốn chăm sóc sức khỏe chồng con một cách tốt nhất, nhưng em biết không, ăn không đơn giản chỉ là để nạp năng lượng mà còn là sự thưởng thức. Một bữa ăn ngon đâu chỉ nằm ở những đĩa thức ăn mà còn ở không khí gia đình, thể trạng và tâm trạng của mỗi người. Nếu cứ ăn theo kiểu nhồi nhét sẽ không bao giờ ngon miệng cả. Vì thế, không nhất thiết phải là sơn hào hải vị, không nhất thiết phải là những đĩa thức ăn chế biến công phu, trang trí cầu kỳ. Có khi chỉ là bát canh cua với vài ba quả cà pháo, một bữa cơm đạm bạc nhưng mọi người ngồi vào bàn thoải mái, vui vẻ cũng sẽ có một bữa ăn ngon.
Một gia đình hạnh phúc không thể thiếu những bữa cơm đầm ấm, quây quần, nhưng bớt chút thời gian cho việc ăn uống để cả nhà cùng nhau ngồi xem một bộ phim hay đi dạo đâu đó cũng là cách để kết nối yêu thương, phải không em?
Theo VNE
Cọc đi tìm trâu thì đã sao? Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói yêu người ta rồi lại mang tiếng cọc đi tìm trâu...? Nhiều khi tôi cứ muốn nói huỵch toẹt ra là tôi thích anh nhưng mỗi lần sắp sửa nói, tôi lại thấy có cái gì đó chặn ngang. Không lẽ mình là con gái mà lại tỏ tình, lại nói...