Ngại ngùng ăn cơm trước kẻng
Nhận thiệp cưới của nó khi chỉ ba tuần nữa là tết, đứa bạn đã hỏi luôn: “Có gì chưa mà vội vàng thế”, nó im lặng đứa bạn chắc hiểu ý nên cười tếu táo: “Giờ chờ kẻng mới được ăn cơm thì có mà rã họng, rồi khéo lại cau điếc ra đấy còn nhục hơn, có trước là mừng mày ạ”.
Nó chẳng kịp nói gì, chỉ cười rồi đi, nghe nói nhìn dáng đi, người tinh ý sẽ biết nó đang có chửa.
Thời buổi ô nhiễm này nhiều người coi việc có chửa trước khi cưới là may thì phải. Ngày tết cũng là ngày mẹ chồng nổi tiếng tâm lý của nó đi khoe với mọi người là con dâu đã có chửa bốn tháng, kèm theo đó là kể lể với họ câu chuyện về vợ chồng cô ấy cô nọ với cô kia, lấy nhau bao nhiêu năm mà chả có chửa, giờ cứ mỗi lần nhắc đến đề tài con cái là cô ta sầm mặt xuống lầm lì không thèm tiếp chuyện.
Lại có chị, vợ chồng hiếm muộn chẵn chục năm, suốt thời gian ấy đi khám thì được biết anh chồng tinh trùng yếu, chữa mãi, chữa mãi, đi khám lại thấy đạt tiêu chuẩn rồi mà vẫn bụng vợ vẫn phẳng lì, khám nốt chị vợ thì lúc bấy với phát hiện ra ống dẫn trứng bị tắc, lại hì hục chữa tiếp. Đợt vừa rồi phải đưa đi thụ tinh trong ống nghiệm, đậu một phôi và để dành được một phôi, tính là đứa đầu cứng cáp thì nhờ bác sỹ cấy cho nốt cái phôi còn lại đỡ tốn thêm tiền, ai ngờ phải đẻ mổ, được đứa con gái, muốn đẻ cũng phải ba năm nữa, thành ra cái phôi kia đành bỏ. Mà khéo cũng chỉ có một đứa ấy thôi, vì nhà quê mà tiêu cả một gia tài như thế lần hai thì phải xét nhiều, chưa kể tuổi cao, nuôi đứa đầu đã vất chán, trong khi ông bà hai bên chẳng còn khỏe…
Biết là mẹ tốt và muốn chữa ngượng cho con dâu, nhưng trong lòng nó thì chẳng thấy thoải mái chút nào, dù trước sau gì mọi người cũng biết nhưng giờ nó vẫn cảm thấy ê mặt lắm. Mẹ chồng thì cấm nó không được nghĩ ngợi lung tung, vì mẹ từng nghe người ta kể có chị cũng vì xấu hổ chuyện có chửa trước, mà trước ngày ăn hỏi còn lén đi bỏ đứa bé, để rồi mấy năm rồi vẫn chưa thấy to bụng lại. Mẹ chồng gọi đó là cái ngượng dở hơi.
Video đang HOT
Hôm tết ấy, bà nội chồng chắc chưa biết nên gọi nó lại nắm tay bảo, còn trẻ cứ đẻ luôn đi cháu nhé, đừng kế hoạch… làm nó chẳng biết nói thế nào.
Lúc ngồi vào mâm ông anh họ còn hỏi oang oang, “Được mấy tháng rồi?”, chồng nó nhanh nhảu trả lời, có ông lẩm nhẩm, “Nghĩa là trước gần bốn tháng”, rồi quay ra trêu, “Ấy là chú còn cưới ngay đấy, chứ là tớ thì tớ chờ khi nào mẹ tròn con vuông, sáu tuổi bằng cún Nhi thì đón cả về, cho trọn nghĩa tậu trâu lẫn nghé”.
Cảm giác sượng mặt bao quanh nó, dù có bà chị huých tay bảo “Kệ mấy lão cứ thích đùa dai. Mà người ta cười ba tháng chứ ai cười ba năm”.
Đêm về nó cứ mông lung ngẫm ngợi, sau này con cái ngó ảnh cưới, làm phép cộng trừ sẽ ra được kết quả đứa đầu là “giống ngắn ngày”, thì sẽ phải dạy chúng thế nào về giới tính và các biện pháp an toàn? Lũ ấy mà trả treo lại thì mặt mũi biết giấu vào đâu. Đúng là dại quá!
Theo VNE
Nợ...
Cưới được một thời gian nó vẫn có cảm giác mình đã lựa chọn đúng. Bố mẹ chồng là cán bộ về hưu nên cách cư xử luôn nhã nhặn, ra dáng người ra ngoài công tác, nên có không hài lòng về con dâu cũng biết bỏ qua để cửa nhà êm ả.
Sáng sáng bà nấu ăn cho con dâu, chiều nó đi làm về cũng chẳng có việc gì mà làm, vì bà ở nhà cả ngày, chỉ chờ đến bữa để nấu. Thi thoảng nó mới được bà giao cho ra ngoài vườn vặt lấy ít rau, để hàng xóm còn trông thấy khỏi thắc mắc con dâu ở nhà làm gì. Ngày công ty có buổi tiệc kỷ niệm thành lập, nó mời cả nhà chồng đi và được phen nở mày nở mặt vì họ nói tốt về nó với đồng nghiệp, không uổng công nó khen ngợi ông bà bấy lâu. Nói chung, với nó bố mẹ chồng như thế là hết ý. Có điều, mọi việc chưa được toàn vẹn vì chẳng hiểu sao mãi nó chẳng có tin vui.
Mấy tháng đầu đi khám ở bệnh viện tỉnh, họ chỉ kết luận do chồng nó tuần mới về một lần nên dễ có thể đã bỏ qua thời kỳ dễ thụ thai, cứ cố gắng và theo dõi một thời gian nữa xem sao. Mãi vẫn chẳng thấy gì nên sau đó chồng rủ nó gác công gác việc đi về Hà Nội một chuyến, qua hai buổi với một loạt những xét nghiệm chuyên khoa cầu kỳ, bác sỹ chậm rãi phán, chồng không vấn đề gì, có chút vấn đề ở vợ, chữa gấp thì mới có thể đậu thai.
Chồng nó ý tứ khuyên vợ đừng nói với ai, cứ thầm lặng mà chạy chữa, nhưng nó thì cảm cái tình chân thành của bố mẹ chồng dành cho nên kể thật và nói sẽ dốc hết sức để ông bà sớm có cháu bế. Dù vô cùng sốt ruột nhưng ông bà cũng chẳng thể làm gì hơn, đành gom góp tiền dành dụm được đưa cho các con. Nó cười, bọn con đâu thiếu tiền, vấn đề chỉ là thời gian thôi ạ. Thế là, tất cả cùng nín thở chờ đợi.
Một lần, cô em họ chồng đến chơi hỏi chuyện, nó thật thà tâm sự, chắc con bé loe xoe kể lại nên lần về tết ông bà nội chồng có vẻ lạnh nhạt với nó. Người già luôn lo xa nên nó không dám trách. Bố chồng nó là con trai duy nhất, đẻ được hai cậu con trai, yên tâm quá còn gì. Thế mà em trai chồng nó đẻ được hai đứa con gái và đã quyết định "đình chiến", trong khi anh cả lại còn chưa nổi đứa nào thì theo quan niệm của các cụ là "vô phúc" quá đi ấy chứ.
Hôm ấy đang đi làm nó nhận được tin ông nội chồng vừa mất, cả nhà bắt xe đi hàng trăm cây số về quê chịu tang. Vừa mới chân ướt chân ráo bước vào đến cửa thì bà nội chồng đã lao ra chỉ thẳng mặt: "Chính mày, chính chúng mày khiến ông ấy chết không nhắm được mắt", rồi bà ngã xuống khóc lóc, vật vã.
Mẹ chồng nó cũng khóc theo, song lúc mọi việc đã xong xuôi vẫn nhẹ nhàng lựa lời để bênh con dâu, rằng không phải lỗi của nó, đó là việc không ai muốn và cũng chẳng ai có thể chống lại được. Chẳng biết trong tâm bà nghĩ thế thật không nhưng bà đã nói ra chứng tỏ cũng có lòng nghĩ cho nó. Lại một lần nữa nó thêm phần nể bà, tâm phục và khẩu phục.
Ít lâu sau đi khám lại bác sỹ khen, việc dùng thuốc có vẻ khả quan, chuẩn bị tiến hành được rồi. Nó khấp khởi xúc động như vừa thi qua vòng loại, vui mừng chuẩn bị những thứ cần thiết cho việc thụ thai được thành công. Nhưng, mọi thứ lại rẽ ngoặt sang một hướng khác. Cảm giác chết nửa con người vây chặt quanh tim khi nó hay tin, chồng bị tai nạn đang nằm trong bệnh viện Việt Đức.
Buổi chiều tà cuối tuần chồng nó nôn nóng lao về nhà thăm vợ thăm bố mẹ, đi qua quãng đồng mọi người đốt rơm rạ sau vụ mùa thu hoạch, khói làm cay mắt, khói làm khuất tầm nhìn, khiến chồng nó đâm vào xe máy đi đối diện đang cố vượt chiếc ô tô phóng cùng chiều...
Chồng mất được một năm, ai đó khuyên nó, chẳng còn gì ràng buộc thì nên ra ngoài ở, xem biết đâu có người hiểu và thông cảm thì "rổ rá cạp lại" cho đỡ cô quạnh về sau. Nó lấn cấn, nhùng nhằng chẳng nỡ đi khi nhớ lại những ân tình xưa kia, nhất là bà mẹ chồng lại đang lâm bệnh, nhà không có con gái, nó bỏ đi lúc này được sao... Vì nó biết, tình cảm là món nợ khó trả nhất của đời người.
Theo TTVN
Chàng yêu bạn hay không? Để trả lời được câu hỏi này, hãy để ý những hành vi, cử chỉ sau nếu chúng xuất hiện ở người đàn ông bạn đang có tình ý nhé: 1. Chàng không cố gắng để được nhìn thấy bạn Khi một người đàn ông thích một người phụ nữ, anh ấy sẽ làm bất cứ điều gì để được trông thấy cô...