Ngại mẹ quê mùa, con gái cưới không mời nhưng mẹ vẫn cầm đôi chỉ vàng tới
Hà vẫn nhớ như in chuyện hồi cấp 3:
- Ê, chúng mày nhìn kìa. Cô kia ăn mặc quê mùa dễ sợ luôn, chẳng hiểu thời trang từ thập kỷ bao nhiêu nữa. Ôi trời ơi, lần đầu tiên tao thấy có người mix quần tất 7 màu với quần dài đen đấy. Nhà quê thấy ớn luônnn.
- Đâu… đâu, ai đấy???
- Kia kìa, bà cô đi xe đạp điện ý. Trời ơi, đang nhìn về hướng này kìa, là mẹ của mày hả, Hà?
Nhìn theo hướng tay chỉ của đứa bạn cùng lớp, Hà nhận ra người phụ nữ ăn mặc quê mùa đó chính là mẹ cô chứ còn ai vào đây nữa. Cái quần 7 màu ấy là quần tất mà cô vứt đi từ năm ngoái rồi cơ mà. Sao mẹ còn giữ lại làm cái gì chứ, thật là bực đến phát điên mà.
- Con đã bảo mẹ là đồ con vứt đi rồi thì mẹ đừng có lục lại rồi giữ để mặc cơ mà. Sao mẹ chẳng chịu hiểu gì hết là thế nào?
- Ơ, cái con bé này, đồ còn tốt như thế. Mới xước chỉ thôi, mẹ khâu lại rồi vẫn dùng tốt mà.
- Nhưng nó hết mốt rồi. Mà mẹ có tiề.n thì mẹ đi mua cho mình mấy bộ quần áo mà mặc, sao cứ mặc lại đồ của con làm cái gì nhỉ? Mẹ là thần giữ của đấy à.
- Mày cứ kệ mẹ đi, đồ vẫn dùng được thì vứt đi làm cái gì.
Mẹ càng như thế càng khiến Hà cảm thấy bức bối không chịu nổi, thi tốt nghiệp xong, dù có thể học ở trường đại học gần nhà nhưng cô kiên quyết vào Nam học để có thể tránh mẹ xa xa thêm một chút. Rồi, ngày lấy chồng, không thể để gia đình nhà gái không có ai đến đại diện được nên Hà đành gọi điện thông báo cho bố lên dự lễ cho đủ mặt nhà thông gia, nhưng:
- Alo, bố ạ. Cuối tháng này con lấy chồng rồi. Công việc của con bận rộn lắm nên con chỉ định mở tiệc trên này thôi. Còn ở quê thì đợi cuối năm sẽ dẫn anh ấy về nhà chào hỏi họ hàng sau.
- Cuối tháng lấy chồng rồi á. Sao gấp thế con? Bố mẹ còn chưa chuẩn bị gì cả. Tráp cưới rồi quần áo lo liệu đến đâu rồi.
- Bố mẹ không cần lo đâu. Nhà chồng con giàu lắm, anh ấy đã lo cho con đầy đủ hết rồi, chẳng thiếu thứ gì. Chỉ là, con cần bố lên đây vào hôm cưới để làm người đại diện cho nhà gái thôi.
Video đang HOT
- Đại diện hả, được rồi, bố hiểu rồi. Để bố bảo mẹ con chuẩn bị.
- Thôi. Thôi, bố đừng bảo mẹ làm gì. Mẹ mà lên đây rồi lại mặc kiểu quê mùa cũ rích ấy thì con ngại chế.t với nhà chồng con mất. Bố đừng nói gì nhé, chỉ mình bố lên thôi. Có gì có sẽ báo với nhà bên ấy là mẹ bị ốm là được. Thế nhé, con cụp máy đã.
Cứ tưởng nói với bố như thế rồi, nào ngờ, đúng hôm làm lễ, cô xách váy ra chỗ hẹn để đón bố thì chế.t sững khi thấy bóng ai đó giống mẹ mình đang đứng bên cạnh ông.
“Đã bảo với bố là đừng nói với mẹ rồi, thế mà ông ấy chẳng chịu nghe lời gì cả. Điên hết cả người, quê mùa thế này thì mình xấu hổ chế.t mất thôi. Phải đến bảo bà ý về ngay mới được, không thì lại rách việc ra”.
(ảnh minh họa)
Nghĩ thế nên Hà xách váy định chạy nhanh đến chỗ bố để bảo mẹ về để rồi tình cờ nghe thấy bà nói với ông câu này:
- Tôi có mang đôi chỉ vàng đến mừng cưới nó, tí nữa khi nào người ta mời nhà thông gia lên trao thì ông cầm mấy cái nhẫn này đeo cho con bé nhé. Nhà chúng ta có nghèo cũng không được để thua kém nhà người ta quá.
- Thế còn bà thì sao? Đến đây rồi thì phải vào chào hỏi nhà thôn gia cho phải phép chứ.
- Thôi, mình cứ nói tôi là người giúp việc được rồi, đừng nói tôi là mẹ nó.
- Bà việc gì phải làm thế. Cái con bé này càng ngày càng quá quắt rồi. Có thế nào thì bà cũng là người đã sinh ra nó cơ mà.
- Thôi ông ạ. Cũng tại tôi quê mùa, muốn tiết kiệm chút tiề.n để dành dụm lo cho nó ăn học nhưng con cái không hiểu thì mình đành chịu thôi. Tôi tin sẽ có ngày cái Hà nó làm mẹ, rồi nó cũng sẽ hiểu được nỗi lòng của người mẹ này.
- Chả nhẽ bà định làm người giúp việc mãi sao? Lễ tết, giỗ chạp, người nhà người ta đến cũng sẽ biết thôi. Giấu 1 lần sao giấu 2, 3 lần được
- Thì mình giấu được đến đâu hay đến đó. Tôi không muốn ngày vui của con gái mà lại khiến nó phải khó chịu. Người mẹ nào sinh con ra chẳng mong sống đến ngày nhìn thấy con mình đi lấy chồng hả ông. Thôi cứ chiều theo ý cái Hà đi, tôi làm người giúp việc trông cũng hợp mà.
- Bà… thật là, chả hiểu con bé Hà nó nghĩ sao nữa. Nuôi con đúng là phí cơm phí gạo mà.
Nghe những lời mẹ nói với bố mà không hiểu sao nước mắt Hà rơi lã chã không ngừng. Cô vốn cứ nghĩ rằng mẹ mình là người ki bo, bủn xỉn nên mới bo bo giữ lấy mọi thứ không muốn vứt đi nhưng không ngờ bà lại vì cô, vì tiết kiệm chút tiề.n nuôi cô ăn học bằng bạn bằng bè nên mới như thế.
Vậy mà suốt bao năm qua, Hà vẫn cứ thản nhiên nhận những đồng tiề.n đó rồi trách móc bà như thể mình chẳng có gì sai cả. Cô chạy đến từ đằng sau, ôm chầm lấy lưng bà, nấc nghẹn: “Mẹ ơi, con… con xin lỗi. Là con có lỗi với mẹ nhiều lắm. Mẹ đừng trách con. Con xin lỗi mẹ”.
Mộc Miên / Theo Thể Thao Xã Hội
Nhìn vợ bước ra từ chiếc xe sang, tôi không tin đó là người vợ quê mùa tôi đuổi đi 5 năm trước
Giờ nghĩ lại tôi mới thấy, cùng là một người phụ nữ, cùng xuất phát điểm, nhưng cách người đàn ông của họ đối xử với họ khác nhau sẽ khiến số phận của họ khác đi rất nhiều...
Vợ tôi là giá quê chính hiệu, cô ấy học học cấp 3 thì nghỉ giữa chừng vì nhà nghèo quá, không có điều kiện theo học tiếp. Rồi cô ấy đi làm ôn sin, sau này khi về nhà tôi giúp việc rồi thì nghe vợ kể lại hoàn cảnh như thế, tôi mới biết.
Tôi 25 tuổ.i, thời gian đó tôi đang àm trong công ty kiểm toán. Nhà tôi khá cơ bản, bố mẹ đều đang công tác, tôi lại là con một. Khi vợ về nhà tôi làm việc, mới đầu tôi cũng chẳng để ý, nhưng về sau thấy vợ ngoan ngoan, lại gái quê chính cống nên không biết làm mình làm mẩy như mấy cô nàng tôi vẫn thường tán tỉnh.
Phải nói thật, tôi tán tỉnh em cũng bởi cảm giác hay hay, chứ lúc ấy tôi không có ý định yêu đương nghiêm túc gì. Nhưng với em thì khác, em tin tôi tuyệt đối, tôi lại là người đầu tiên em yêu nên em hết lòng hết dạ.
Rồi tôi khiến em có bầu. Bố mẹ tôi giận đùng đùng, suýt nữa thì đuổi em đi, nhưng thời điểm đó bố tôi đang chuẩn bị thăng chức, không thể để chuyện gia đình ảnh hưởng nên buộc phải để tôi và em kết hôn.
Bản thân tôi lúc đó còn chơi bời, cưới xin chỉ thấy ràng buộc. Lúc chưa vướng bận gì còn thấy em hay hay, nay cưới về, nghĩ vợ mình quê một cục, mà mới có cái bằng cấp 3, tôi chán lắm.
Thật sự vợ làm dâu nhà tôi cũng chẳng sung sướng gì. Gọi là vợ cho oai, chứ mẹ tôi đối xử còn không được như vai trò ô sin trước đó. Ô sin thì còn có lương, thành vợ rồi việc nhiều hơn mà một đồng cũng chẳng có. Rồi tôi bồ bịch, dẫn gái ngang nhiên trước mặt vợ. Khi vợ sinh con được 2 tuổ.i thì tôi gây sự, đuổi vợ ra khỏi nhà, ép cô ấy ký đơn li hôn.
Cô ấy ra đi, không mang theo bất cứ thứ gì, chỉ bế theo con. Tôi thấy thế cũng đỡ phiền, sau này tôi sẽ chu cấp cho con đầy đủ, thế là được.
Thế nhưng vợ vừa đi, tôi mải chơi, mải lao vào những cuộc tình chớp nhoáng, chả có thời gian nghĩ đến vợ cũ và con nữa. Bẵng đi 1 thời gian rất dài, tôi gọi điện thử cho vợ nhưng số điện thoại không liên lạc được.
5 năm trôi qua trong chớp mắt. Tôi ngoài 30 nhưng vẫn chưa tái hôn. Bố mẹ tôi đã về hưu cả, ai cũng giục tôi mau cưới vợ để ông bà có cháu bế. Mẹ tôi nhiều lần nhớ cháu, bảo tôi tìm cách đón con bé về, nhưng tôi không tìm được. Có lần tôi về quê vợ tìm, nhưng nhà cô ấy đã chuyển đi. Tôi bặt vô âm tín.
Vậy mà một lần tình cờ, tôi bắt gặp vợ. Nhưng cô ấy không còn là người phụ nữ quê mùa khi xưa nữa, thay vào đó là vẻ ngoài sành điệu, xinh xắn, đặc biệt, cô ấy còn bước ra từ chiếc xe hơi sang trọng. Cô ấy dắt theo một đứ.a tr.ẻ, nhìn cái tôi biết ngay là con gái mình.
Gặp tôi, cô ấy cũng bất ngờ không kém. Nhưng khi tôi định chạm vào con gái thì cô ấy kéo con bé lại, rồi nói : "Con chào bác đi con". Tôi sững sờ cả người.
Vừa lúc ấy, một người đàn ông đĩnh đạc, phong độ bước xuống. Khoác vai cô ấy, nghe đứ.a tr.ẻ gọi anh ta là bố, tôi thẫn thờ. Anh ta nhìn tôi, chào lịch sự rồi rời đi.
Từ hôm ấy về, tôi rối bời như một thằng điên. Thật không hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra nữa. Mấy hôm sau, vợ cũ liên lạc, nói muốn gặp tôi.
Trong quán cà phê, cô ấy kể, sau khi bị nhà tôi đuổi đi, để có tiề.n nuôi con, cô ấy lại đi giúp việc. Tình cờ quen chồng cô ấy bây giờ, anh ấy là một doanh nhân thành đạt, vợ mất vì ta.i nạ.n giao thông. Bọn họ cưới nhau sau đó 2 năm, giờ 2 người rất hạnh phúc.
Vợ còn nói, mong tôi hãy sống tốt và đừng làm phiền tới mẹ con cô ấy nữa. Bây giờ con còn nhỏ, không nến khiến tâm lý con xáo trộn, sau này khi con lớn, cô ấy sẽ nói cho con mọi chuyện.
Tôi bàng hoàng lắm, thật không ngờ mọi chuyện lại ra như vậy... Bỗng dưng tôi hấy hối hận, con mình mà không được nhận, nhưng đúng là tôi chẳng có tư cách gì, khi mà mấy năm nay tôi không một lời thăm hỏi... Cuộc đời thật sự là con tạo xoay vần...
Theo Afamily
Dẫn bồ về ngôi nhà cấp 4 để thử lòng và 1 cái kết không ngờ… Tôi choáng váng khi nghe câu trả lời ấy, cảm thấy thật bỉ ổi và đê tiện. Thì ra, cô ta cũng chỉ vì tiề.n, những lời ngọt ngào đầy hứa hẹn kia chỉ là những lời dối trá. Tôi vốn là một người đàn ông lịch lãm, nhìn vẻ ngoài sang trọng, có tiề.n. Lấy vợ từ khi còn trẻ, khi còn...