Ngã ngửa khi biết bí mật khiến 10 năm qua chồng giả vờ bị bất lực
Đọc cuốn nhật ký bằng lịch, biết bí mật khiến 10 năm qua chồng giả vờ bất lực mình đã rất sốc. Đáng chú ý nhất là tờ lịch cuối cùng cách đây vài ngày, anh đã ghi chú rằng…
Mấy hôm nay mình buồn và quá sốc từ khi biết bí mật chôn giấu 10 năm nay của chồng. Cũng vì quá sốc và mất phương hướng nên 3-4 hôm nay mình không còn tâm trạng nào làm việc. Mình thực sự khổ sở, khó chịu. Sau mấy ngày đắn đo suy nghĩ, mình quyết định viết câu chuyện éo le tưởng như không thể xảy ra của nhà mình lên đây nhờ các chị em cho mình một lời khuyên thiết thực. Mọi lời động viên của các bạn đều là 1 chiếc phao cứu giúp mình thoát khỏi tình trạng hiện giờ.
Mình năm nay đã 35 tuổi, độ tuổi không còn trẻ trung như con gái đôi mươi song cũng chưa phải đã già. Mới trước đó, khi sự việc chưa bị phanh phui ra, mình vẫn rất yêu và thương chồng. Cho dù suốt gần 10 năm vừa qua, dù mình đang ở độ tuổi sung sức nhất như người ta nói nhưng chưa bao giờ được chồng yêu đúng nghĩa.
Cuộc hôn nhân của vợ chồng mình nhìn bề ngoài thì rất hạnh phúc. Chúng mình đều có hình thức đôi lứa xứng đôi. Chồng mình hơn mình 2 tuổi, anh rất trẻ trung, cao lớn. Cuộc sống vợ chồng mình có thể nói là sẽ viên mãn nếu chồng mình không có khiếm khuyết trong vấn đề chức năng sinh lý kém. Từ khi kết hôn, anh chưa một lần chủ động đòi hỏi mình “chuyện ấy”. Là vợ, thấy chồng như vậy, mình đã ra sức mua thuốc bổ, làm món ăn bồi dưỡng giúp chồng cải thiện tình trạng này. Nhưng mọi cách của mình đều không hiệu quả…
Cuộc hôn nhân của vợ chồng mình nhìn bề ngoài thì rất hạnh phúc. Chúng mình đều có hình thức đôi lứa xứng đôi (Ảnh minh họa)
Mình và chồng gặp nhau cách đây hơn 10 năm trước. Khi đó mình đang rất buồn vì bị bạn trai bỏ rơi nên đã đi uống rượu một mình. Anh khi ấy cũng vừa mất đi người bạn gái anh yêu thương nhiều năm (do cô ấy bị tai nạn) nên cũng mượn rượu giải sầu. Mình và anh là người bị chủ quán đuổi về mới loạng choạng đứng lên. Thấy mình lảo đảo đứng lên, dù anh cũng nồng nặc mùi rượu nhưng vẫn chạy đến đỡ mình. Rồi anh năn nỉ chủ quán cho mình gửi lại xe máy và gọi taxi giúp.
Lên xe về nhà ngủ một giấc đẫy, sáng hôm sau mình mới tỉnh táo trở lại và nhớ chuyện đêm qua. Mình hoảng hốt dậy sờ xem có bị mất túi xách, mất tiền không thì không mất. Nhớ đến chiếc xe máy còn ở cửa hàng, mình liền đi xe ôm đến. Xe vẫn còn đó nhưng chìa khóa xe thì chủ quán bảo anh đã cầm. Anh cũng cẩn thận ghi số điện thoại của anh để lại cho chủ quán. Vì thế, mình đã gọi lại cho anh để cảm ơn và xin chìa khóa xe.
Từ lần gặp nhau chẳng quen chẳng biết ở quán rượu, cộng thêm nhiều cuộc điện thoại qua lại thì mình đã có tình cảm với anh từ lúc nào không biết. Gần 1 năm quen nhau, anh thì vẫn chỉ đối xử với mình như một người anh trai. Có lúc anh tâm sự, anh không yêu ai được nữa vì tình yêu trong anh chỉ dành cho một người con gái đã không còn trên đời này. Nhưng yêu anh, mình càng muốn sở hữu được người đàn ông chung thủy này.
Một ngày mình chủ động rủ anh đi chơi xa. Anh cũng đi song vẫn chỉ giữ khoảng cách. Mình bày ra chiêu cùng nhau thi uống rượu. Anh uống nhiều và say thật nên đi nằm nghỉ. Mình dựng cảnh như anh và mình đã ngủ với nhau để bắt anh phải chịu trách nhiệm. Trở dậy, anh thấy mình và anh như “sự đã rồi” nên cũng bảo sẽ đám cưới. Tuy nhiên, anh cũng thẳng thắn thông báo với mình rằng anh bất lực, nên cuộc sống hôn nhân sẽ không được bình thường như các cặp đôi khác.
Vì yêu anh, vì chưa lường được trước cuộc hôn nhân không “chuyện ấy” sẽ ảnh hưởng rất lớn đến cuộc sống của cả hai nên mình đồng ý. Đám cưới diễn ra, ai cũng chúc phúc cho hai đứa vì mình và anh quá đẹp đôi. Song sau ngày cưới, anh vẫn bỏ mặc cô dâu xinh đẹp là mình. Mình chủ động đòi hỏi thì anh nói không có nhu cầu và không muốn gần gũi. Cao điểm nhất là có lần bị mình tra hỏi và đòi hỏi quá nhiều, anh thấy sợ hãi và ngột ngạt. Anh còn hét lên với mình: “Nếu được, em cứ cho anh vào tủ lạnh, anh cũng cam lòng”.
Cứ thế, lấy chồng 10 năm nhưng mình chưa một lần được là người đàn bà đúng nghĩa. Ban đầu, phải lạnh nhạt chuyện chăn gối, mình như phát điên lên và stress. Nhiều khi mình muốn từ bỏ cuộc hôn nhân chính mình đã lựa chọn này. Nhưng anh vẫn đối xử với mình rất tốt, vẫn trân trọng và chiều chuộng yêu thương mình. Lâu dần, mình cũng đành chấp nhận rằng anh có bệnh và ra sức chăm chút cho anh.
Video đang HOT
Mình mong có con thì anh nói rằng hãy đợi anh thêm vài năm nữa. Biết đâu anh có thể chữa được bệnh vì bác sĩ điều trị của anh đã bảo thế. Mình tin chồng vô điều kiện và vẫn ngầm mong chờ 1 ngày như thế. Và quan trọng với mình, thấy anh hàng ngày vẫn trân trọng, yêu thương mình là được.
Chuyện kéo dài cho đến mấy ngày trước, chồng đi công tác 1 tuần, mình phải ở nhà một mình thì một biến cố kinh hoàng đã xảy ra. Đi làm về, chẳng có chồng ở nhà nên mình buồn chân tay và dọn dẹp nhà cửa. Khi dọn đến phòng làm việc của anh, mình thấy có một cuốn sổ đã cũ màu mà mình chưa bao giờ thấy. Lạ mắt nên mình tò mò mở cuốn sổ ra xem. Thì ra đây là cuốn nhật ký bằng lịch của chồng. Mỗi một tờ giấy trong đó, chồng mình đều dán một tờ lịch. Rồi phía cuối anh ghi vài dòng ghi chú ngắn.
Lật từng trang lịch, mình mới biết vào đúng ngày anh quen mình, bạn gái cũ của anh chỉ vừa mới mất được 4 tuần. 4 tuần đó là 4 tuần đau khổ như rơi xuống địa ngục của anh. Rồi theo những tờ lịch anh ghi chú, ngày cưới của chúng mình cũng là ngày anh bắt đầu kế hoạch giả vờ bất lực để không phải gần gũi vợ. Rồi 1 tờ lịch khác ghi chú ngày giỗ đầu của người yêu cũ. Anh đã tự hứa với bản thân sẽ giữ trọn tình yêu này trong 10 năm rồi mới bắt đầu sống cuộc sống của chính mình.
Đọc cuốn nhật ký bằng lịch này của chồng xong, mình đã sốc lên sốc xuống (Ảnh minh họa)
Đáng chú ý nhất là tờ lịch cuối cùng cách đây vài ngày. Chồng mình đã ghi chú rằng: “Chỉ còn 1 tháng nữa là kỷ niệm 10 năm ngày cưới của vợ chồng anh. Do đó, anh sẽ chỉ còn sống trong ký ức với em vẻn vẹn 1 tháng nữa là sau đó phải trở về với cuộc sống mới, bù đắp những thiệt thòi cho người phụ nữ đang làm vợ anh. Nói thật, anh cũng mong chờ cái ngày ấy. Em ở thế giới bên kia hãy mừng cho anh nhé!”.
Đọc cuốn nhật ký bằng lịch này của chồng xong, mình đã sốc lên sốc xuống. Thì ra gần 10 năm nay chồng đã lừa dối, coi thường những nỗi đau, những thiệt thòi mình đang phải mang chỉ vì muốn sống trọn vẹn với lời hứa bên người yêu cũ đã mất.
Chỉ còn 1 tháng nữa là đến ngày theo anh viết sẽ quay lại toàn tâm toàn ý bù đắp cho mình. Nhưng lúc này, mình lại thấy hoang mang, lo sợ. Người chồng mà mình yêu thương đã lừa dối mình suốt 10 năm qua. Mình rối bời, không biết có nên thẳng thắn nói với anh tất cả hay là cứ để cho quá khứ của anh khép lại như đúng dự định của anh rồi hai vợ chồng mình sẽ bắt đầu cuộc sống mật ngọt? Trong đầu mình cũng đang nghĩ liệu mình có nên chuẩn bị một lá đơn ly hôn đưa kèm với cuốn nhật ký kia ngay sau khi anh đi công tác về rồi ra khỏi nhà?
Chỉ còn 2 ngày nữa là anh sẽ đi công tác về. Hiện mình vẫn cố tỏ ra không biết gì cả. Xin mọi người hãy nhanh chóng cho mình lời khuyên!
Theo Trithuctre
một tuần làm "phở" của chồng
Nghe theo lời các chị em, tôi bắt đầu công cuộc thay đổi bản thân để phòng trừ chồng chán "cơm" ra ngoài ăn "phở".
Lấy nhau đã 10 năm nay, có với nhau 2 mặt con và cả 2 vợ chồng tôi cũng gần tuổi ngoại tứ tuần. Cho đến thời điểm này, tôi khẳng định chồng tôi chưa bao giờ có bồ nhí, anh luôn chăm lo cho cuộc sống của ba mẹ con tôi. Và tôi, cũng rất mực tin tưởng chồng.
Ấy vậy nhưng, xung quanh tôi, than ôi là những chuyện bồ bịch, "chán cơm thèm phở". Nói đâu xa, tưởng chỉ là chuyện của người ngoài, vậy mà bà chị đồng nghiệp thân thiết bỗng một ngày thấy có cô bồ nhí tới tận nhà đòi chị phải... bỏ chồng mới chịu. Rồi cô kế toán xinh đẹp, trẻ trung mới lập gia đình được vài tháng nằng nặc đòi ly hôn, do anh chồng đào hoa suốt ngày thấy cặp kè gái lạ. Chưa hết, tại công sở chẳng thiếu chuyện anh A cặp với cô B, cô C...
Giờ nghỉ trưa nào ở cơ quan cũng là lúc các chị em thi nhau bàn tán chuyện ngoại tình. Trong môi trường ấy, tôi dù tin tưởng chồng tới mấy, cũng có ngày bị lung lay.
Đang thủ thỉ nói chuyện, trong cơn tức giận của một người vợ bị cắm sừng, chị đồng nghiệp của tôi khẳng định: "Ngoan như lão chồng tao còn có ngày nuôi gái, mày cũng nên về xem lại chồng đi, biết đâu lại có mấy đứa con đến đòi nhận bố!".
Nghe xong mà tôi điếng cả người. Đúng thật thời gian này, chồng tôi thường đi công tác, về nhà nồng nặc rượu bia, cuối tuần cũng bận bịu việc cơ quan. Tôi đâm nghi ngờ: "Công tác gì mà lắm thế?".
Chị đồng nghiệp lại tiếp: "Vậy là tới 60% lão có bồ, những thằng có bồ lúc nào cũng bận việc cả. Muốn ngăn chặn sớm thì mày phải là "phở" của lão, cánh đàn ông thằng nào chẳng chán "cơm"".
Vậy là công cuộc làm "phở" của tôi bắt đầu. Lịch trình "làm phở" cũng được tôi bí mật ghi trong một cuốn nhật ký, kèm theo đó là nhiều những tâm sự của một bà vợ đã gần 40 luôn cảm thấy bất an trong việc giữ chồng.
Ngày thứ 1: Tôi mạnh tay rút hầu bao chi cho việc mua sắm. Váy ngắn cũn cỡn, màu sắc trẻ trung, lại đúng hợp thời theo mốt khoe ngực. Dù không thật sự thấy hợp với thân hình sồ sề của mình, nhưng tôi tự an ủi: "Đàn ông thích thế!".
Khi đã "máu me" tôi cũng mạnh dạn cắt phăng mái tóc dài, làm tóc xoăn và nhuộm một màu đỏ rực. Bộ dạng mới của tôi khiến nhiều người "chết ngất", lão chồng thì liên tục cằn nhằn vì tội ăn mặc hở hang. Lúc đấy, tôi nghĩ thầm: "Vậy mà thấy cô nào ngoài đường hở ra cái gì, là liền dán mắt vào cái đó. Thích mà còn bày đặt". Ấy vậy nhưng công nhận, lão chẳng thèm nhìn tôi thêm một lần nào nữa. Của đáng tội, cả mấy triệu chứ có ít gì đâu!
Ngày thứ 2: Cả đêm qua, lão chồng tôi ngáy o o, chẳng thèm động tới người vợ. Tôi suy luận, có thể lão đã chơi chán chê với phở, nên có thèm ngó ngàng gì tới vợ đâu. Vậy là chiến dịch làm mới chuyện chăn gối của tôi bắt đầu.
Bỏ đi mấy bộ quần áo ngủ dài lượt thượt, tôi sắm những chiếc váy thật hở hang, thậm chí là nhìn xuyên thấu. Nhưng mọi việc vẫn đâu vào đấy. Tôi cố tình lượn qua trước mặt chồng, ưỡn ẹo khêu gợi. Nhưng chồng tôi chỉ đáp lại với giọng càu nhàu: "Tránh ra cho anh xem ti vi, em chắn hết cả cái ti vi rồi, làm gì mà cả tối cứ đi đi lại lại, không thấy chóng mặt à?". Tôi tức nghẹn cổ, đành leo lên giường đi ngủ. Tôi lại nghĩ: "Ấy vậy mà chẳng cần con bồ ưỡn ẹo, cũng khiến các lão phát cuồng".
Ngày thứ 3: Tôi thậm thụt mở mấy bộ "phim đen", lén lút đọc các "tư thế" trên mạng hòng làm mới đời sống vợ chồng. Chẳng là nghe nói, sex rất quan trọng, và các cô bồ nhí thì luôn chiều được đấng mày râu mọi lúc, mọi nơi. Vậy mà tới tối, khi chồng đang say ngủ, tôi lao vào chồng với tốc độ chóng mặt, hùng hục đòi "cởi". Chồng tôi giật bắn mình, nhảy bổ lên cáu: "Để cho người ta còn ngủ". Tôi ỉu xìu: "Vậy mà bồ hành, có bao giờ lão kêu ca?".
Ngày thứ 4: Tôi cố gắng bôi bôi trát trát lên gương mặt nhăn nheo. Vậy mà khi thấy tôi đứng trước gương diện chiếc váy ngắn lộ cặp đùi to, chồng tôi thốt: "Trông như vẹt!".
Tôi nhủ thầm: "Hẳn con bồ nào chẳng bôi trát, không mặt hoa da phấn thì thằng nào thèm ngó?".
Ngày thứ 5: Mặc hai đứa con nhì nhèo mẹ phải tết tóc, lấy giày màu hồng, hay thích ăn sáng với mì tôm tôi mặc kệ vì còn phải nhét cái thân hình đẫy đà vừa cái váy bó sát. Lão chồng tỏ ra khó chịu tôi cũng mặc kệ. "Bồ lão đẹp vì chẳng vướng bận chăm ai, chỉ lo cho thân mình Sao chẳng đẹp?".
Ngày thứ 6: Cuối tuần, tôi nghỉ ở nhà nhưng chẳng thèm cơm nước gì cho ba bố con cả. Trước đây, lúc nào cũng đầu bù tóc rối nấu nấu nướng nướng, ba bố con ăn xong leo lên giường đi ngủ, tôi lại hì hụi dọn dẹp. Tôi thấy các cô bồ thường chỉ thích nũng nịu cánh đàn ông ra ăn hàng. Tôi cũng thỏ thẻ với chồng bằng gương mặt dễ thương nhất có thể.
Thấy tôi xúng xính áo quần, nhưng căn bếp nguội lạnh, chồng tôi lắc đầu ngao ngán. Cả bữa ăn lão cứ trầm ngâm, tôi nhìn phát bực.
Ngày thứ 7: Lão chồng đi vắng cả ngày chủ nhật. Tôi gọi hàng chục lần không được, vậy chắc đi theo bồ nhí. Chiến dịch làm phở của tôi cũng chẳng ăn thua. Tôi động viên mình: "Thôi cũng đành. Không làm phở được, thì tôi phải gặp mặt tay đôi, dằn mặt cái con đang là phở của chồng mới được".
Tối, ông chồng về. Tôi xị mặt chẳng nói chẳng rằng.
Bỗng nhiên, có khách lạ bấm chuông cửa. Tôi ra mở, là một món quà được gửi tới. Lạ thật, dễ cả gần chục năm nay, từ hồi lấy chồng, tôi chẳng được ai gửi một món quà nào tới nhà cả. Tôi vênh mặt, khe khẽ hát đi qua mặt lão chồng, mang quà lên phòng đóng chặt cửa mở. Tôi nghĩ, phải để lão ghen tức thì thôi, ông ăn chả, bà đây cũng phải ăn nem.
Phải nói tôi cũng thật sự hồi hộp, tôi khẽ mở món quà được gói nhiều lớp. Đến lớp cuối cùng, một bức ảnh thời còn trẻ của hai vợ chồng tôi được đóng khung rất đẹp. Hồi đó, chúng tôi đi du lịch cùng nhau, lúc đó, tôi vẫn trẻ, đẹp chứ không già nua, sập xệ như bây giờ.
Một tấm thiệp đính kèm, tôi mở ra, là nét chữ của chồng. Anh viết: "Em yêu! Không phải anh không biết em đang nỗ lực hâm nóng lại đời sống vợ chồng. Anh thấy mình quá vô tâm khi dành quá nhiều thời gian cho công việc, anh chỉ muốn ba mẹ con em có cuộc sống đầy đủ hơn. Chỉ thế thôi. Anh luôn yêu em và các con của chúng mình, dù em không còn đẹp như những ngày chúng ta còn trẻ. Thân hình em đã có phần đẫy đà hơn trước, làn da không còn mịn màng và mái tóc đâu còn đen dài khiến anh từng say đắm. Nhưng hơn hết, anh vẫn yêu em. Em phải thật sự tin tưởng vào chồng mình thì mới đắp xây nên được hạnh phúc!
Tái bút: Em hãy cứ là em, đừng son phấn, váy ngắn áo dài, anh không quen!".
Tấm thiệp khiến tôi xúc động. Hẳn là chồng tôi đã biết được kế hoạch "làm phở" của vợ. Anh không nói gì nhưng cũng đã buồn không ít khi tôi không tin tưởng anh. Tôi, một người đã gần 10 năm chung sống, còn chẳng tin anh, thì trách gì những cô "phở" khéo mồi chài chồng người khác. Ngày cuối cùng trong một tuần làm phở đã giúp tôi hiểu ra nhiều điều, và cũng để tôi biết được chồng tôi đã yêu gia đình của chúng tôi nhiều đến thế nào.
Theo Saoonline
Nương tựa vào ai ngoài chính mình? Nếu để tiêu khiển, không gì bằng được làm tri kỉ với một người phụ nữ từng trải và thông minh. Nhưng mà, phụ nữ không giữ được bí mật, vậy nên, muốn thông tin ấy được mọi người biết đến thì nên tám với phụ nữ, còn ngược lại, thì đừng... Thuở bé, tôi mơ mình có được một người bạn hiểu...