Ngã lòng để tình cũ ‘chiếm đoạt’ ở nhà nghỉ sau 6 tháng chạy trốn
Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới…
Chào độc giả mục tâm sự . Đây là lần đầu tiên em chia sẻ cảm xúc của mình lên đây. Em vốn là một con bé cứng đầu và sống rất lý trí nên chưa bao giờ em nghĩ sẽ có ngày, mình viết những dòng này ra để mong đợi sự cảm thông, chia sẻ của những người xa lạ. Thế nhưng, nếu không nói ra em sẽ điên loạn mất vì chẳng biết nói với ai. Nếu kể với mẹ em, mẹ sẽ thất vọng mà chết mất.
Em quen anh khi em đi làm thêm ở một công ty tư nhân về in, photo trên phố. Lúc đó, em đang học năm thứ nhất đại học, hiện em đang là sinh viên năm thứ ba. Đó là khoảng thời gian em mới chia tay mối tình đầu của mình. Đau đớn lắm khi người chen vào giữa lại là đứa bạn thân từ hồi cấp 1. Cũng chính vì yếu lòng mà dù biết anh đã có vợ sắp cưới em vẫn ngã lòng. Anh rất thẳng thắn nói rõ, sẽ chia tay em khi bố mẹ bắt cưới vợ.
Chuyện yêu của em với anh ấy chỉ là một bản hợp đồng để em cùng anh đi gặp đối tác thôi. Thế nhưng chẳng hiểu sao , hai đứa lại dính với nhau, quyến luyến không thể nào dứt ra được.
Rồi khi anh nói năm sau phải kết hôn, lúc đó chúng em yêu nhau đã được 18 tháng và em vẫn rất tự tin rằng, mình sẽ giữ được anh. Nhưng rồi… anh nói “chia tay”. “Tháng sau anh lấy vợ nên mình chia tay em nhé. Từ mai em không phải đi làm nữa, anh sẽ giải quyết thỏa đáng lương thưởng 2 năm em làm cho anh”.
Em chết lặng, khóc như điên dại rồi bỏ chạy thật nhanh, em muốn về nhà nhưng cứ chạy trong vô thức như thế. Anh gọi không biết bao nhiêu cuộc nhưng em vẫn nhất quyết không nghe, em không muốn cho anh cơ hội nói lời chấm dứt.
Lúc đó, em mới phát hiện ra, mình đã thực sự yêu anh. Thật đến kinh ngạc, em đau đớn khi nghĩ ôm anh, hôn anh là một người con gái khác, tay anh sẽ nắm tay người khác, thậm chí em còn điên đến mức đau đớn nghĩ đến đứa con của anh không phải là do em sinh ra nữa…
Ban đầu em luôn nghĩ, em choáng ngợp vì món quà anh tặng, rằng yêu nhau 1 năm thì cứ cố mà nhận, nhận cho thật nhiều vào để lúc chia tay không bị lỗ, vì đây là cuộc yêu trên hợp đồng mà. Thế mà em không sớm nhận ra, mình luôn có ý định trả lại quà khi chia tay nên chẳng dám dùng một món nào, vì sợ dùng thì sẽ cũ mất, đến lúc trả lại khó coi.
Video đang HOT
Nhưng rồi thê thảm đến thế nào thì chỉ mình biết, em vẫn phải ngẩng cao đầu chia tay anh. Em đóng gói hết quà anh tặng, nước hoa, son, túi, giầy, váy vóc, đồng hồ, trang sức, điện thoại, chỉ giữ lại món quà sinh nhật anh tặng. Đó là món quà sinh nhật người yêu tặng em, em có quyền giữ, là món duy nhất em đòi anh tặng, không phải là quà khi làm “bồ” thiếu gia.
Sau đó, em chuyển phát nhanh theo địa chỉ n hà anh vì chẳng dám gặp mặt. Chỉ cần nhìn thấy ảnh thôi em sẽ không đủ quyết tâm chia tay chứ đừng nói là gặp mặt. Em gửi kèm theo thư xin nghỉ việc và lá thư chia tay.
Thời gian sau đó cứ chậm rãi trông đi, em như sống trong vô thức. 3 tuần sau là đám cưới của anh, chị kia gửi cả thiếp mời cho em. Thiệp đẹp lắm, thiết kế rất đặc sắc, chắc cũng tốn kém kha khá. Nghĩ thôi lại nhớ đến những món quà anh tặng cho em rồi em bật cười trong vô thức khi nghĩ, nó cũng chẳng là gì. Em cũng không quá bất ngờ khi chị biết sự tồn tại của em và mối quan hệ giữa em với anh. Cũng đúng thôi bởi bữa tiệc nào anh chẳng dẫn em đi cùng, quấn quýt thế hẳn cũng khiến chị “sôi tiết” đôi lần. Em cố an ủi mình rằng, xem như lần này chị đã thắng và để chị được hả hê.
Chị còn gọi điện cho em, xác nhận xem em có đến dự không. Em cũng bảo luôn: “Em không có bản lĩnh mặt dày như vậy”. Cũng đúng, em đến cả ba càng khó xử, làm ầm lên chỉ có thiệt em. Người ngoài nhìn vào chẳng có ai bênh cho người thứ ba, chỉ càng um xùm lên mất mặt mình. Mình gia đình đâu đến nỗi mà phải làm bồ thiếu gia.
Rồi mọi chuyện cũng trôi qua, khi em lấy lại được thăng bằng trong cuộc sống “không có anh”. Em đăng ký học hai ngành để không còn thời gian nghĩ đến anh, điểm số vẫn cao, học bổng nhận đều đều. Nhìn vào, liệu có ai nhận ra em từng là “bồ” – kẻ thứ ba.
Sau 6 tháng anh cắt đứt liên lạc với em, thậm chí đóng cửa công ty thì em nhận được điện thoại của người bạn anh, nói anh uống say be bét cả tháng nay và rất muốn gặp lại em. Em òa khóc ngay trong điện thoại, thậm chí hét lên rằng, em không thể, em không muốn nhìn thấy anh.
Em tìm mọi cách để tránh mặt anh thì anh dùng sức ảnh hưởng của mình để gọi em lên phòng quản lý đào tạo rồi lôi em đi. Anh muốn chiếm đoạt em nhưng em cưỡng lại rồi òa khóc. Đúng lúc em buông xuôi thì anh lấn tới. Xong mọi chuyện anh bảo: “Mai đi đăng ký kết hôn. Em sẽ là vợ anh”. Em ngây dại cười rồi lại khóc, ai sẽ thừa nhận em, kể cả khi có cái tờ giấy ấy, ai sẽ thừa nhận đây? Em vặc lại “Anh đã là chồng, đã cưới chị ấy rồi”. Anh đáp “Cưới nhưng không đăng ký”.
Em không đứng lên nổi bảo anh đi mua thuốc tránh thai khẩn cấp thì anh nói, có con rồi bố mẹ anh sẽ thừa nhận em.
Nhưng em không muốn, gia đình em rồi sẽ thế nào, người ta sẽ phỉ nhổ vào bố mẹ em, vào chính bản thân em và cả chị gái em nữa. Trước đây, bố em từng cặp bồ, từng khiến gia đình em lao đao nhiều bận.
Rồi con em sẽ ra sao khi mẹ nó mang tiếng là bồ, là kẻ thứ ba đi phá hoại gia đình người khác. Nó sẽ là đứa con hoang. Anh nói nó sẽ có hộ khẩu vì em là vợ anh. Nghe tiếng vợ đấy mà em đau đớn cho hai mấy năm làm người, sống trên đời của mình. Sao lại có thể thành như vậy. Em làm sao có thể đánh đổi danh dự gia đình, chà đạp lên người khác để ích kỷ dành hạnh phúc cho mình? Em không đủ nhẫn tâm để làm. Mọi người hãy cứu em với! Em phải làm sao đây?
Theo Người đưa tin
Ngày về ra mắt mẹ của người yêu, tôi bật khóc bỏ đi như chạy trốn
Tôi không ngờ mẹ người yêu lại tạt gáo nước lạnh lên đầu tôi: "Mặt mũi nó thế kia mà anh cũng yêu cho được, hết con gái rồi hay sao mà anh chọn vợ thế này?".
Tôi vốn là một cô gái kém may mắn vì khi sinh ra đã bị hở hàm ếch bẩm sinh. Mặc dù vậy tôi vẫn quyết tâm để không thua kém bạn bè khi luôn cố gắng học hành để trở thành một cô sinh viên xuất sắc của trường Đại học Sư phạm. Ra trường, tôi nhanh chóng tìm được một công việc ở trường.
Chỉ có điều khi sự nghiệp may mắn thì tôi lại lận đận trong tình duyên. Nhiều đàn ông dù trước mặt vui vẻ, khen tôi giỏi giang, đảm đang nhưng lại không muốn đề cập đến chuyện tình cảm vì họ ái ngại một cô gái có đôi môi không bình thường như tôi. Đi đâu tôi cũng phải dùng khẩu trang che mặt, bần cùng lắm mới bỏ ra chỉ bởi không tự tin với diện mạo của mình.
Cho đến một ngày, tôi gặp anh trên đường đi dạy về. Anh chính là người vì mãi mê gọi điện thoại nên va phải xe tôi khiến tôi ngã. Sau khi hốt hoảng đưa tôi vào bệnh viện, chính anh là người đã luôn bên cạnh chăm sóc, chi trả mọi khoản viện phí.
Trong 2 ngày ở viện, tôi được anh quan tâm, lo toan chu đáo. Chúng tôi nói chuyện với nhau rồi trao đổi số điện thoại và liên lạc thường xuyên. Một thời gian ngắn sau, chính anh đã chủ động ngỏ lời yêu tôi.
Thực sự lúc đó, trái tim tôi như muốn vỡ òa vì hạnh phúc. Tôi không thể ngờ, cuối cùng mình cũng gặp được một người đàn ông đẹp trai và tử tế.
Chúng tôi bên nhau được hơn một năm, khoảng thời gian đó anh đối với tôi rất tốt, rất chân thành. Nhiều khi tôi cũng mặc cảm về khuôn mặt mình, nhưng anh luôn động viên tôi rằng đó chẳng phải lỗi ở tôi, huống chi tôi có rất nhiều điểm tốt khác bù đắp.
Rồi một hôm, anh chủ động đề nghị tôi về ra mắt mẹ anh ở quê để tính chuyện lâu dài. Tôi đã rất vui mừng và hớn hở chuẩn bị mọi thứ để không cảm thấy bối rối khi về ra mắt người lớn. Chỉ duy một điều khiến tôi băn khoăn không biết mẹ anh có đồng ý cho đứa con trai duy nhất của bà lấy một người con gái môi bị hở hàm ếch như tôi không?
Ngày về, anh vừa tới đầu ngõ, mẹ anh đã chạy ra tận cổng đón hai đứa. Khi tôi tháo khẩu trang ra để chào bà thì bà sững sờ, có chút do dự rồi mới mỉm cười chào tôi. Thái độ thoáng qua đó của bà làm tôi rất tủi thân và buồn bã. Tôi hỏi anh đã nói chuyện với mẹ về tôi chưa, anh bảo tôi đừng lo, mẹ anh không phải người cổ hủ và kỹ tính như thế đâu. Nhưng suốt cả buổi, tôi nhận thấy mẹ anh rất lạnh nhạt với tôi. Thậm chí họ còn không hỏi một câu nào về gia đình, hoàn cảnh, công việc của tôi.
Ăn xong, mẹ anh bảo anh đến tạp hóa mua ít đồ để bà và tôi nói chuyện riêng. Anh vừa rời nhà, bắt đầu nhắc khéo tôi rằng bà chỉ có mỗi mình anh là con trai. Từ khi bố anh mất cho đến nay, mình bà một tay nuôi nấng anh trưởng thành chỉ để mong anh tìm được một cô gái tốt, lành lặn về làm vợ rồi sinh con sinh cháu. Hai từ lành lặn của mẹ anh nói khiến tôi mặc cảm khi nghĩ đến vết thương trên môi mình. Tôi hiểu bà đã từ chối tôi.
Anh về thấy tôi buồn nên cũng hiểu mọi chuyện. Anh giải thích với mẹ, nói tốt về tôi với bà, nhưng bà lại tạt gáo nước: "Mặt mũi nó thế kia mà anh cũng yêu cho được, hết con gái rồi hay sao mà anh chọn vợ thế này?".
Bị xúc phạm, lại sợ anh cãi nhau với mẹ nên tôi vội vã xin phép ra về rồi bỏ đi như chạy trốn. Mặc anh can ngăn, tôi quyết tâm bắt xe lên lại thành phố. Nhìn anh lúc đó đau đớn tôi cũng đau đớn theo.
Đã hơn 2 tuần, kể từ ngày tôi về ra mắt mẹ anh, ngày nào anh cũng kiên trì gọi điện, nhắn tin cho tôi nhưng tôi không nghe máy. Anh đến trường tìm tôi nhưng tôi nhất quyết không gặp.
Mấy hôm nay, tôi vẫn nhận được tin nhắn của anh. Anh bảo m ẹ anh đã viết đơn xin cho anh về quê làm việc và bắt anh tìm hiểu một cô gái bà chọn. Anh rất buồn vì tôi không biết đấu tranh cho tình yêu, đấu tranh cho hạnh phúc. Giờ nếu anh quay về quê, chắc cả đời này chẳng thể gặp lại. Nếu tôi còn yêu thương anh, thì hãy dũng cảm chứng minh cho mẹ anh thấy. Còn nếu không thì để anh về.
Đọc tin nhắn đó mà tôi khóc như mưa, khóc suốt một đêm. Tôi vẫn còn yêu anh, nhưng nếu đấu tranh thì sau này tôi sống như thế nào được với mẹ anh. Anh là con một, sau chúng tôi có ở đâu đi chăng nữa thì anh cũng phải đón mẹ về chăm sóc. Lúc đó, tôi có lẽ sẽ rơi vào cảnh mẹ chồng nàng dâu như mọi người vẫn kể. Vậy thì quãng đời sau này còn đau khổ hơn. Nhưng giờ bảo tôi từ bỏ anh, thì đúng là không hề dễ dàng.
Tôi nên làm gì đây, nhất quyết buông tay để đau một lần rồi thôi, hay can đảm tiếp tục bên anh?
Theo tri thuc tre
Thấy mẹ chồng đốt đống lửa to giữa sân, cô dâu mới xanh mặt chạy trốn Loan hết hồn khi nghe lời đề nghị của mẹ chồng. Cô lắp bắp: "Vì sao thế hả mẹ? Mà lửa lớn thế này sao con bước qua được ạ?". Ngay từ cái giây phút đầu tiên Tú đưa Loan về ra mắt gia đình, mẹ anh đã không ưa cô con dâu tương lai. Theo cách nhìn và kinh nghiệm của bà,...