Nếu yêu xin hãy nói, nếu cần xin hãy giữ…
Người trẻ thật lạ, họ yêu nhau tha thiết, yêu nhau đắm say, tưởng chừng như chẳng thể nào thiếu nhau, nhưng lại chỉ vì chút bốc đồng và cái tôi cá nhân mà lìa xa nhau mãi mãi.
Tôi từng nghe rất nhiều câu chuyện người ta nói với nhau về sự đổ vỡ, nhưng phần lớn là vì họ không dám nắm giữ. Tất nhiên, đa số nhân vật chính đều cảm thấy nuối tiếc với chuỗi ngày sau đấy…
Khi người trẻ yêu, họ sẵn sàng yêu nhau đến quên tháng quên ngày, yêu nhau đến tưởng như khó mà sống khi thiếu bóng hình nhau. Nhưng rồi chỉ vì những lỗi lầm, họ chấp rời xa nhau dù tim vẫn muốn tiếp tục, họ tự ái và không níu giữ.
Có những lúc, chúng ta phải tự hiểu rằng những cái tôi mạnh mẽ, những cái tôi độc lập của tuổi đôi mươi rồi cũng sẽ trở nên yếu mềm và cần được che chở. Những người lớn – những người đã từng trải qua tuổi trẻ – họ nói với tôi rằng sẽ có ngày em hiểu được sự nhường nhịn và thấu hiểu từ người phụ nữ có giá trị công phá đến mức độ nào. Khi ấy, tôi đang chìm trong câu hỏi vô vị nhất với một cuộc tình đang trên đà đổ vỡ: “tại sao không phải là anh làm hòa xin lỗi trước mà em phải làm hòa trước, em là con gái, em có tự ái riêng chứ”, mặc dù trong lòng tôi lúc ấy nhớ anh vô cùng và muốn gặp anh đến phát điên lên. Và rồi tôi vì thứ tự ái vớ vẩn ấy mà im lặng. Đấy, với suy nghĩ đấy và tình trạng mối quan hệ như thế thì cái gì đến cũng sẽ đến. Và bây giờ, khi tôi ngồi viết những dòng này, là lúc tôi nhận ra trong tình yêu, tuyệt đối không thể có sự thắng thua. Rõ ràng nếu khi ấy tôi chịu mở lòng và dẹp bỏ cái tôi cá nhân để mà níu giữ, thì có lẽ giờ tôi đã không phải nhốt tim mình một mình như thế này.
Vì vậy, tôi chỉ muốn nói với những người yêu nhau rằng, cho dù bạn và người ấy có giận nhau như thế nào, có lầm lỗi bao nhiêu, chỉ cần còn yêu, còn thực sự cần nhau thì xin hãy níu lấy tay nhau. Giữa muôn vạn người trên thế giới, khó khăn lắm mới có thể gặp nhau và yêu nhau, đừng phí hoài nhân duyên chỉ vì cái tôi của mình. Bởi sẽ có một ngày bạn nhận ra, cái tôi cá nhân quá lớn sẽ là lí do giết chết tình yêu mà bạn vun xới bao lâu nay. Đừng để một ngày nào đó bạn chậc lưỡi tiếc nuối với nỗi nhớ da diết và rồi buông xuôi buông ra câu nói đổ thừa do duyên nợ. Vì suy cho cùng, duyên do trời tạo, nợ nằm trong tay bạn mà thôi.
Video đang HOT
Những người yêu nhau, xin hãy vì nhau…
Nếu yêu xin hãy nói, nếu cần xin hãy giữ…
Theo Blogtamsu
Em mất trinh rồi anh có yêu em không?
Cô nhìn thẳng vào người đàn ông cô yêu tha thiết trước mặt và thành thật hỏi anh: "Em mất trinh rồi anh có còn yêu em không?". Cô đã nín thở đánh cược cuộc đời mình qua câu hỏi ấy...
Cô không phải là đứa con gái dễ yêu, dễ dãi và sẵn sàng buông thả bản thân mình. Ngược lại cô là đứa con gái được đánh giá là ngoan ngoãn, thân thiện và giỏi giang. Gia đình cô chẳng phải khá giả gì nên từ ngày bước chân vào giảng đường đại học cô đã phải bươn chải vừa học vừa làm để kiếm tiền lo cho chính bản thân mình. Ấy vậy mà, thành tích học của cô cũng khiến biết bao nhiêu người ngưỡng mộ và trầm trồ. Cô chẳng lấy điều đó để kiêu ngạo hay tự mãn, cô chỉ dặn lòng mình phải cố gắng và phấn đấu hơn nữa để sau này có một cuộc sống tốt hơn chứ không vất vả như bố mẹ cô.
Có lẽ cô quá bận rộn với việc học và làm của mình, cũng có thể là cô không phải là người dễ tính trong tình yêu, không phải là người dễ yêu nên mãi đến năm thứ 3 đại học cô vẫn chưa có một mối tình vắt vai. Nhiều người cứ hoài nghi tại sao người xinh xắn, dễ thương lại giỏi giang như cô lại chẳng có ai để yêu. Không hẳn là vậy. Cô có nhiều người theo đuổi và dành tình cảm cho mình nhưng đơn giản một điều là cô chưa thể yêu, chưa muốn yêu hoặc chưa tìm được người phù hợp để yêu mà thôi.
Thế rồi, mãi đến cuối năm đại học thứ 3, cô mới gặp Đạt. Đạt là hàng xóm của cô ở xóm trọ. Những ngày đầu Đạt chuyển đến xóm trọ cũng là khi hai người có cơ hội gặp nhau. Vì cùng một quê nên cô và Đạt dễ dàng làm quen, nói chuyên và chia sẻ với nhau rất nhiều. Đạt giúp cô nhiều việc trong cuộc sống cũng như trong học tập. Ngược lại, cô cũng hỗ trợ Đạt bất kể điều gì có thể. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, cô đem lòng yêu anh chàng bảnh trai, khéo léo, nhiệt tình ấy khi nào không hay. Đạt cũng đã thổ lộ tình cảm của mình khiến cô vô cùng vui mừng và hạnh phúc.
Tuy ở cùng một xóm trọ và yêu nhau nhưng cô luôn biết điểm dừng và giới hạn của mình. Cô cũng là người hiểu biết nên muốn giữ mình cho đến ngày trọng đại nhất. Nhiều lần Đạt đòi hỏi nhưng cô đều tìm cách từ chối một cách khéo léo nhất có thể. Đạt có vẻ buồn và giận cô về chuyện đó nhưng rồi anh cũng vui vẻ vì hiểu được tính cách dứt khoát, quyết đoán của cô.
Thấm thoát hai người đã yêu nhau được hơn một năm, cô cũng đã tốt nghiệp đại học sau bao tháng ngày vất vả học và làm. Hôm ấy là ngày cô nhận bằng tốt nghiệp đại học. Vì vui vẻ với bạn bè tại bữa tiệc chia tay cuối khóa nên cô đã uống chút rượu. Biết mình không thể về được nên cô gọi cho Đạt đến đón cô về. Và đêm ấy cô đã chẳng còn sức lực để chống lại sự ham muốn của Đạt. Cô đã mất đi đời con gái của mình như thế. Trớ trêu thay là sau lần có được cô, Đạt đã biến mất không một lời từ biệt. Cô thất vọng và đau đớn vô cùng khi mất đi điều quý giá nhất vào tay một kẻ sở khanh, người đó lại là mối tình đầu, là người cô từng yêu thương nhất. Cô hoang mang không biết ngày sau có còn ai có thể chấp nhận được cô nữa hay không?
Sau cú vấp của cuộc đời cô không còn tự tin vào bản thân mình nữa (Ảnh minh họa)
Sau cú vấp đầu đời ấy, cô cũng đã mất một thời gian để lấy lại cân bằng cho cuộc sống của mình. Rồi cô xin vào làm trong một doanh nghiệp tư nhân với mức lương ổn định. Cô định bụng sẽ kiếm tiền phụ giúp bố mẹ và các em ở quê chứ không nghĩ gì đến chuyện yêu đương nữa. Một phần vì cô đã mất niềm tin vào đàn ông, phần nữa là cô sợ rằng mình không còn được hoàn hảo nữa.
Nhưng cuộc đời chẳng ai có thể nói trước được điều gì, nhất là trong chuyện tình cảm. Trong công ty cô làm việc, có Thắng là người luôn quan tâm, để ý cô từ ngày cô bắt đầu vào làm việc. Mặc cho cô tránh né chối từ tình cảm của Thắng nhưng anh vẫn một mực dành cho cô những tình cảm đặc biệt. Đôi khi chỉ là dắt hộ cho cô cái xe, lấy sẵn cho cô cốc nước ấm ngày mùa đông hay nhắc cô ăn cơm trưa chứ không được nhịn... nhưng cũng đủ cho cô cảm thấy ấm lòng. Tình cảm của Thắng âm thầm và lặng lẽ chứ không cuồng nhiệt và ồn ào như Đạt. Rồi cô nhận ra mình đã mềm lòng với Thắng từ bao giờ không hay. Thế nhưng, mặc cảm về bản thân và nỗi lo sợ không cho phép cô thừa nhận điều ấy trước mặt anh. Cô sợ Thắng sẽ khinh bỉ, sẽ bỏ mặc cô mà chẳng hề thông cảm cho cô hay yêu thương cô nữa.
Hôm ấy là lần thứ bao nhiêu Thắng thổ lộ tình cảm với cô rồi cô cũng không nhớ. Những lần trước cô đều từ chối nhưng lần này trái tim cô bỗng run lên chẳng hề muốn nói những điều mà cô không hề muốn nói. Cô nắm chặt đôi bàn tay, hít thật sâu, lấy hết can đảm để đánh cược với chính giờ phút này:
- Em mất trinh rồi anh có còn yêu em nữa hay không?
- ....
- Anh không thể chấp nhận được phải không? Vậy thì hãy tránh xa em ra và để cho em yên.
- Không, anh chấp nhận được, anh không quan tâm đến điều đó. Quan trọng nhất là em có yêu anh và sẵn sàng ở bên cạnh anh, chung thủy với anh.
Cô rơi nước mắt hạnh phúc nhào vào lòng anh như tìm được điều gì đó thật quý giá trong cuộc đời. Có lẽ cuộc đời đã đền đáp cho cô sau cú vấp ngã và bị phụ tình ấy.
Theo Blogtamsu
Ta đã từng quen nhau sao anh? Đời người liệu có được bao nhiêu cái mười năm, nhất lại là cái mười năm chuyển giao từ nàng thiếu nữ hai mươi sang người đàn bà tuổi ba mươi. Nếu không phải là đã hẹn ước từ thủa thanh mai, rằng sẽ yêu nhau "dài hạn", em đã chẳng hi vọng và tha thiết đến thế. Vậy nên, đến mười năm...