‘Nếu tôi quyết sinh con ra trên đời này liệu có ngu ngốc và ích kỷ?’
Sau cưới 1 năm, tôi mới mang thai con. Tôi đã hạnh phúc như tìm lại được một báu vật vừa đánh rơi. Tôi sợ thể chất tôi ốm yếu, sợ ba con có vấn đề về sức khỏe nên mới lâu như vậy.
ảnh minh họa
Nhìn bạn bè cưới cùng năm đều đã có tin vui, có người đã sinh con mà tôi sốt ruột, ngày đêm cầu khẩn cho con đến bên tôi.
Ngày nhận ra con tồn tại trong cuộc đời này, tôi đoán chắc tôi đang sống trên thiên đường và các thiên thần cũng không đáng yêu bằng con tôi. Tôi bắt đầu trò chuyện và hát cho con nghe. Vì con, tôi khẽ bước khi đi, nhỏ nhẹ khi nói và ăn tất cả những thức ăn bổ dưỡng cho dù có khó ăn đến đâu. Khi con bắt tôi ốm nghén, tôi nôn nhưng lại vui vẻ ăn tiếp. Tôi không trách con, chỉ sợ tôi không nạp đủ dưỡng chất cho con.
Lúc con được 13 tuần, tôi thấy rất mệt. Nhưng tôi vẫn cố lạc quan nhất có thể. Rồi khi những giọt máu đầu tiên xuất hiện, tôi đau lòng và lo lắng nhưng không dám khóc. Bác sĩ bảo tôi động thai phải tĩnh dưỡng. Tôi nằm nhà và bắt đầu cầu nguyện, tôi không muốn từ bỏ con một chút nào.
Tôi tỉnh dậy trong không gian trắng toát của bệnh viện. Tôi cảm giác bụng tôi nhẹ hẫng và đầu thì trống rỗng. Tôi biết con đã đi rồi. Chồng an ủi, thua keo này bày keo khác, nhưng tôi chỉ cần con, đứa con đầu tiên vừa kịp có hình hài của tôi. Tôi sờ tay lên bụng và khóc thật lớn, tôi đã làm gì để con phải dỗi mà bỏ đi? Ngay lúc này tôi không cần nhà cao cửa rộng, không cần tiền tài danh vọng, không cần cả mạng sống này, tôi chỉ cần con.
Rồi nỗi đau cũng dần nguôi ngoai. Một năm sau, ông trời thương tôi nên cho tôi có bầu lần nữa. Lần này tôi đã xin nghỉ làm để ở nhà chăm con từ khi còn nằm trong bào thai cho tốt nhất. Bước vào tháng thứ 5, tôi gần như đã trông thấy mặt, tay chân của con. Tôi thầm hạnh phúc con sẽ rất ngoan và hiếu thảo với vợ chồng tôi.
Vì ám ảnh với lần mang thai đầu nên tôi không dám đi siêu âm. Rồi khi bước vào tháng thứ 5, tôi mới mạnh mẽ hơn để đến phòng khám. Nhưng rồi, tôi lại chết đứng khi bác sĩ siêu âm bảo con bị khuyết tật ống thần kinh thai nhi khiến não và cột sống của con phát triển không bình thường. Bác sĩ buồn rầu khuyên tôi nên suy nghĩ đến trường hợp bỏ con…
Video đang HOT
Bác sĩ cũng nói, nếu tôi tiếp tục dưỡng thai, con sinh ra sẽ phải gánh chịu bất hạnh lớn. Tôi và gia đình hiện phải đứng trước một cuộc lựa chọn sinh tử. Không ai muốn con phải ra đi. Nhưng tôi cũng không nỡ lòng sinh ra con khuyết tật và gặp bất hạnh trong cuộc sống.
Ngày tôi nghĩ về lần mất con trước, đêm đến cứ nằm tôi lại vẫn tiếp tục vuốt ve cái thai trong bụng. Nghĩ đến việc lại một lần nữa không giữ được con, tôi rùng mình sợ hãi. Tại sao hai lần mang bầu, cả hai con đều nhẫn tâm rời xa tôi. Tôi không đủ tốt, không đủ yêu thương các con sao?
Con đã ở với tôi 5 tháng và tình thương và sự mong mỏi tôi dành cho con ngày càng lớn. Chấp nhận bỏ con chẳng khác nào tôi tự mình cắt đi một cánh tay và còn đau đớn hơn nữa. Tôi yếu đuối lắm, tôi không chịu được nỗi đau này. Tôi không đủ tỉnh táo để đưa ra quyết định, chỉ cố hít thở để cảm nhận được con vẫn còn bên tôi. Trong mơ hồ tôi thấy con cựa quậy. Tôi đau lắm.Nếu bây giờ tôi nói quyết định giữ con để sinh ra con trên đời, như thế có ngu ngốc và ích kỷ với con lắm không? Vì tôi không muốn đánh mất con như đã từng đánh mất đứa con đầu tiên của mình. Tôi phải làm sao đây khi 2 ngày nay, chồng tôi cứ giục đến bệnh viện làm thủ thuật bỏ con? Bao giờ con mới đến bên tôi?
Theo Afamily
Giật chồng
Có ai đã từng giật chồng người ta mà được cảm ơn như tôi không? Trời ơi, tại sao lại cảm ơn người đã giật chồng mình? Chị ta là cái thứ vợ gì vậy!
Khi gặp Tuấn lần đầu trong lễ ký kết đối tác chiến lược giữa hai công ty, tôi nói với chị sếp của mình: "Em sẽ cua ông này". Chị sếp dí ngón tay vô trán tôi đe: "Đừng có lộn xộn, người ta có vợ con rồi".
Tôi lơ đễnh hỏi lại "Vậy hả?" nhưng trong tâm trí thì đặc biệt lưu ý người đàn ông có những ngón tay rất dài như tay nghệ sĩ chơi đàn ấy. Chẳng biết sao tôi đặc biệt thích những người đàn ông như vậy.
Khi công ty chiêu đãi, vô tình tôi ngồi cạnh Tuấn. Cơ hội tự đến và tôi cảm thấy ông trời đã có sự sắp đặt khi cho tôi gặp anh, thích anh và lại được ngồi gần anh.
Chiến lợi phẩm đầu tiên tôi mang về hôm đó là số điện thoại của anh để rồi buổi tối rất muộn, tôi nhắn "chúc anh ngủ ngon, mơ đẹp".
Không thấy anh trả lời. Tôi trằn trọc suy nghĩ lung tung. Anh đã ngủ nên không thấy hay vợ anh bắt gặp tin nhắn đã làm khó cho anh? Hay anh không thích làm bạn với tôi? Không có lẽ, vì buổi chiều anh nói chuyện rất vui kia mà?
Sáng hôm sau anh gọi lại. Tôi thở phào. Ra là hôm đó anh mệt vì tiệc tùng nên ngủ sớm. Anh chúc tôi ngày mới vui vẻ. Giọng anh thật ấm. Cả ngày hôm đó tôi làm việc không biết mệt. Tôi mong cho mau đến tối để được nhắn tin chúc anh ngủ ngon...
Cuối cùng thì tôi đã có được người đàn ông của mình sau đúng 6 tháng theo đuổi. Tôi rất mãn nguyện. Tuấn không phải là người đàn ông đầu tiên bị tôi giành khỏi gia đình.
Tôi có một sự hứng thú đặc biệt đối với những người đàn ông đã có vợ, đặc biệt tôi rất ghét những người phụ nữ của họ. Tại sao họ có mà tôi thì không? Vì vậy, tôi phải giằng lấy người đàn ông của họ dù sau đó có khi mối quan hệ chẳng kéo dài bởi tôi là người cả thèm, chóng chán.
Nhưng với Tuấn thì khác. Tôi cảm thấy anh có sức quyến rũ đặc biệt. Hình như tôi yêu anh chứ không đơn giản là sự thèm muốn sở hữu như với những người đàn ông trước đó. Bằng chứng là tôi đã có anh nhưng vẫn khao khát được có và sẽ có anh mãi mãi.
"Anh có lấy em không?" - có lần tôi hỏi Tuấn. Anh nhìn tôi hồi lâu rồi lắc đầu: "Không, vì anh đã có vợ. Tuy cô ấy bệnh, anh không thể gần gũi nhưng anh yêu mẹ của các con anh". Câu trả lời của Tuấn khiến tôi nổi điên. Tôi túm áo anh: "Vậy còn em? Em thì sao?". Rất chậm rãi, anh nhìn thẳng vào mắt tôi: "Em là bạn tình, một người bạn tình tâm đầu ý hợp". Tôi xô anh ra thở dốc. Có cái gì đó chèn lên ngực khiến tôi không thở nổi.
Nhưng tôi không từ bỏ. Tôi bắt đầu đổi chiến thuật. Tôi nhắn tin cho vợ anh, ban đầu thì vờ làm như mình là một người tốt bụng, tôi báo cho vợ Tuấn biết anh có người đàn bà khác bên ngoài. Câu trả lời mà tôi nhận được sau rất nhiều tin nhắn là: "Xin cảm ơn".
Hừ, chị ta là thứ gì vậy? Biết có người khác giật chồng mình mà sao thản nhiên đến lạ. Tôi quyết định thay đổi chiến thuật. Tôi chính thức nhắn tin, sau đó gọi điện cho vợ Tuấn biết, tôi chính là người yêu của anh. Tôi nghe giọng chị ta hình như rung rung: "Cám ơn cô".
Tôi hét lên trong điện thoại: "Chị có khùng không? Tôi giật chồng chị, sao chị lại cảm ơn? Đúng là dở hơi". Giọng người phụ nữ kia vẫn từ tốn: "Vì cô đã cho anh ấy điều mà tôi không thể cho...".
Tôi thở dài. Còn chị ta sau một hồi im lặng lại lên tiếng: "Tôi chưa thấy mặt cô nhưng tôi nghĩ chắc là cô đẹp lắm. Và cô giỏi nữa, nếu không thì anh Tuấn sẽ không bao giờ đồng ý. Tôi biết tính chồng tôi mà".
Lần này, tôi thấy hoang mang thật sự. Tôi mong gặp một người phụ nữ dữ dằn, chanh chua, nói những lời khó nghe để tôi có thể củng cố niềm tin, có thêm động lực để không buông tha người đàn ông của họ. Thế nhưng chị ta làm tôi thất vọng hoàn toàn.
Tôi gọi cho Tuấn, nói cho anh biết là tôi đã gọi cho vợ anh, nói rõ sự thật. "Em có bị làm sao không? Em làm như vậy là giết cô ấy rồi, biết không?" - giọng Tuấn bỗng rung lên.
Có lẽ anh không ngờ tôi lại làm như thế bởi tôi đã thề thốt với anh là sẽ giữ kín mọi chuyện. Vậy mà bây giờ, vì quá yêu anh mà tôi đã không giữ lời. Thế nhưng anh phải biết điều đó chớ sao lại giận giữ với tôi?
"Giật chồng chớ giết người sao mà làm dữ vậy? Anh đừng có quá đáng với em" - Tôi nói như hét rồi cúp máy. Đây là lần đầu tiên trong đời, tôi vướng vào tình cảnh này. Những người đàn ông trước đây đều bị tôi rời bỏ chớ không có người nào dám rời bỏ tôi. Còn lần này, tại sao tôi lại quyến luyến, khổ đau với một người đàn ông đã mất tự do như vậy?
Nhưng tôi yêu Tuấn thật lòng. Tôi muốn được có anh mãi mãi. Chẳng lẽ mong ước chính đáng ấy lại khó thực hiện đến vậy sao? Hạnh phúc là đấu tranh mà. Nhất định tôi phải đấu tranh đến cùng để giành lấy hạnh phúc cho cuộc đời mình.
Như vậy có gì sai đâu mà sao tôi cứ dằn vặt mãi thế này?
Theo VNE
Vụng trộm với... chồng cũ Vợ chồng em ly hôn được một năm. Lý do thì nhiều... ... Gia đình bên chồng quá hà khắc với em, bắt em ở nhà không được đi làm, chúng em cưới nhau hai năm nhưng không có con, trong khi anh từng có con riêng trước khi cưới em (đứa bé là con trai, ở với nhà nội), anh chị bên...