Nếu tôi không bỏ việc về quê với anh thì hai đứa chia tay
Anh cũng không chịu bỏ gia đình để lên thành phố lập nghiệp nên càng ngày hai đứa càng bế tắc.
(Ảnh minh hoạ).
Tôi 24 tuổi, ra trường đi làm được hai năm, công việc ổn định và mức thu nhập khá; bạn trai 30 tuổi. Chúng tôi có hơn hai năm tìm hiểu và yêu nhau. Gia đình hai bên đều biết và đã lên kế hoạch cho lễ đính hôn cũng như lễ cưới. Mọi chuyện sẽ diễn ra suôn sẻ nếu như không có một chút biến cố trong sự nghiệp của anh. Anh sinh ra và lớn lên ở thành phố, lúc trước anh làm kinh doanh nhưng do sai lầm nên vướng phải nợ nần, anh giấu gia đình và vay tiền xã hội đen. Đến khi không còn khả năng trả thì gia đình phải bán nhà về quê để tránh mặt giang hồ. Thời điểm ấy cũng gần ngày đám hỏi, chúng tôi đã dời lịch lại. Trong suốt những ngày xoay tiền để đóng lãi, tôi vẫn bên cạnh giúp đỡ anh, động viên tinh thần cho anh. Hai đứa đã bên nhau trong những ngày tháng khủng khiếp ấy.
Thế nhưng từ khi gia đình anh về quê, việc kinh doanh của anh dần ổn định lại, ban đầu anh hứa sẽ ổn định nhà cửa cho ba mẹ ở quê thì chúng tôi mua nhà ở một quận xa xa trung tâm thành phố. Giờ anh lại thay đổi ý định muốn bù đắp cho cha mẹ nên sẽ ở quê luôn. Thật ra anh về vùng đất đó là một huyện rất nghèo, xung quanh là đồi núi, không có dịch vụ gì hết. Tôi có suy nghĩ nếu muốn lập nghiệp sẽ lập nghiệp tại thành phố, sau này con cái cũng có môi trường giáo dục tốt hơn, y tế, chăm sóc sức khỏe cũng tốt hơn ở quê. Hai đứa cố gắng cày bừa rồi sẽ đón cha mẹ và em anh xuống sống cùng, vì dù gì sau này em trai anh cũng cần xuống thành phố để học đại học.
Tuy nhiên khi nói ra ý định ấy thì anh lại trách móc tôi khinh gia đình giờ là dân quê, xưa tôi yêu anh chỉ vì gắn mác anh có nhà thành phố. Thật tâm tôi đến với anh không phải vì vật chất, chứ nếu không đã bỏ anh khi nghe anh mắc nợ mấy tỷ bạc rồi. Anh bây giờ dứt khoát với tôi, một là tôi bỏ việc ở thành phố để về cùng anh kinh doanh, hai là chia tay. Tôi là con gái một, trên tôi còn một anh trai, mẹ hiện tại cũng muốn chuyển xuống thành phố để gần các con, tôi không thể nào bỏ công việc, bỏ gia đình về với anh được. Còn anh cũng không chịu bỏ gia đình để lên thành phố lập nghiệp nên càng ngày hai đứa càng bế tắc. Anh thậm chí còn nhắn tin bảo đã tập được cho mình cách để quên tôi rồi.
Tôi không biết làm gì trong hoàn cảnh như thế này nữa, đau lòng lắm vì sóng gió cùng nhau đi qua rồi mà đến khi bình yên lại bắt đầu nảy sinh mâu thuẫn. Mong mọi người cho tôi lời khuyên. Tôi có sai trong chuyện này không hay do anh ích kỷ? Hay anh có người khác rồi nên mới nhanh quên như thế?
Video đang HOT
Theo VNE
Nhìn bóng dáng lầm lũi của mẹ chồng khi đưa con trai về quê, tôi đau thắt ruột
Hôm qua mẹ chồng xin tôi để được đưa con trai về quê chăm sóc, ngay cả chồng tôi cũng muốn về quê. Anh còn khóc và nói đời này không thể làm gì được cho tôi nên không thể ăn bám tôi.
Tôi năm nay 29 tuổi, hiện tại tôi đã có gia đình được 3 năm. Tôi và chồng rất yêu nhau và sống với nhau khá hạnh phúc. Trong nhà tôi không khi nào lớn tiếng cãi vã, giận hờn dù nhiều lúc tôi và chồng cũng có bất đồng quan điểm.
Trước đây khi yêu nhau chúng tôi đã gặp phải sự ngăn cản rất lớn từ gia đình tôi. Tất cả là vì nhà chồng tôi ở quê, sau anh còn có 2 đứa em đang tuổi ăn học nên bố mẹ sợ tôi vất vả. Đã nhiều lần chúng tôi quyết định chia tay nhưng sau đó lại chẳng thể quên được nhau. Chúng tôi đã đợi nhau hơn 4 năm mới được bố mẹ tôi gật đầu đồng ý cho cưới.
Kết hôn xong, vợ chồng tôi được bố mẹ mua cho căn chung cư ở gần nhà. Chúng tôi sống với nhau rất hạnh phúc vì trải qua bao khó khăn mới được làm vợ chồng với nhau. Vậy nhưng ông trời không thương chúng tôi.
Năm ấy khi tôi mới sinh con được gần 1 năm thì chồng tôi bị tai nạn ở công trình. Anh bị giàn giáo đổ sập xuống người. Từ đó chồng tôi bị liệt và mọi sinh hoạt của anh đều do tôi làm giúp.
Đã nhiều lần chúng tôi quyết định chia tay nhưng sau đó lại chẳng thể quên được nhau. Ảnh minh họa
Tôi đành phải cho thuê căn nhà đang ở để về nhà sống cùng bố mẹ vì một mình không thể kham nổi con nhỏ và chồng nằm liệt giường. Từ ngày chồng tôi mất khả năng lao động, bố mẹ chồng cũng ngỏ ý đưa anh về quê cho ông bà chăm sóc. Nhưng tôi rất thương anh nên không nỡ để chồng về quê với bố mẹ. Hơn nữa bố mẹ chồng tôi cũng đã già cả, làm sao có thể chăm một người thanh niên như chồng tôi.
Mẹ tôi trước kia đã có ác cảm với con rể nên thấy chồng tôi bị như vậy, mẹ càng khắt khe hơn. Nói là về với mẹ đẻ để được đỡ đần nhưng mẹ tôi chỉ chăm cháu và cho cháu ăn, còn lại tôi đều phải lo hết. Mỗi lần thấy tôi mệt mỏi khi chăm sóc chồng, mẹ tôi cứ đứng ở cửa để than ngắn thở dài không hiểu bà đã làm gì ác độc mà con gái lại phải khổ như thế.
Có hôm tôi về nhà thì thấy mẹ tôi đang thuyết phục con rể bỏ vợ vì tôi còn trẻ. Nếu yêu tôi thì anh nên giải thoát để tôi có một cuộc sống tốt hơn. Tôi rất yêu chồng nên không chấp nhận chuyện ấy.
Ngày hôm đó tôi vừa khóc vừa thu dọn đồ đạc chuyển về nhà cũ. Nếu không vì bố tôi ra sức ngăn cản thì tôi và chồng con đã chuyển về rồi.
Sáng nay nhìn thấy bóng dáng lầm lũi của mẹ chồng và vẻ mặt của chồng khi lên xe để về quê, tôi đau thắt ruột. Ảnh minh họa
Vài hôm trước mẹ chồng tôi lên thăm con. Vì mặc cảm gia đình không có, giờ con trai lại nằm liệt giường không thể làm gì giúp vợ con nên mẹ chồng tôi rất khép nép và giữ ý. Bố tôi thì không sao nhưng không hiểu sao mẹ tôi luôn tìm cách để hạnh họe thông gia.
Mẹ chồng tôi đã quen với giờ giấc ở quê nên thường dậy sớm. Hôm ấy mẹ dậy sớm nhưng không có gì làm bèn dọn dẹp và quét dọn. Vậy mà mẹ tôi cạnh khóe mẹ chồng là chưa sáng ra đã lục đục dậy rồi làm việc ầm ĩ khiến mẹ tôi không ngủ được.
Mấy ngày nay cũng vậy, mẹ chồng tôi làm gì cũng bị mẹ tôi soi mói. Còn chồng tôi, từ ngày về sống cùng bố mẹ vợ thì anh ít nói hẳn. Có mấy lần vì quá tuyệt vọng mà anh định tự tử bằng thuốc an thần và thuốc ngủ nhưng may mắn là tôi đã phát hiện ra đúng lúc.
Hôm qua mẹ chồng xin tôi để được đưa con trai về quê chăm sóc. Lần này ngay cả chồng tôi cũng muốn về quê. Anh còn khóc và nói đời này không thể làm gì được cho tôi nên không thể ăn bám tôi. Tôi đành phải thuận theo ý mẹ chồng và chồng rồi hàng tuần sẽ về quê để thăm anh.
Sáng nay nhìn thấy bóng dáng lầm lũi của mẹ chồng và vẻ mặt của chồng khi ngồi lên xe lăn để lên xe về quê, tôi đau thắt ruột. Tại sao tôi lại phải khổ như thế này chứ? Chẳng lẽ vợ chồng tôi sẽ mãi phải xa cách như vậy hay sao? Tôi nên làm thế nào để tốt nhất cho chồng lúc này?
Theo Emdep
Đàn bà cạn tình, chẳng ai ngờ hết Tôi vẫn thường nói với mấy ông bạn mình rằng: "Đùa với ai thì đùa, đừng có đùa với vợ", khi đó, các ông ấy cười nói rằng: "Đàn bà có gì mà sợ"... Đàn bà khi đã không còn yêu họ sẵn sàng dứt bỏ (Ảnh minh họa). Thực tế, có không ít ông chồng vẫn có tâm lý cho rằng phụ...