Nếu tình yêu “chắc như bắp”, nhưng cô ấy không tin?
Bạn yêu một cô gái. Đó là điều mà bạn luôn cho rằng mình chắc chắn, nói theo kiểu “giang hồ” hay nói, là “chắc như bắp”.
***
Cô ấy có yêu bạn không ? Đó là điều làm cho bạn hoang mang, là câu hỏi mà bạn luôn gối đầu cho mỗi giấc ngủ. Vì trước khối tình cả nồng nhiệt cảu bạn, có khi cô ấy long lanh mắt nhìn , có khi nở một nụ cười dịu ngọt, nhưng cũng có khi chỉ là một tia nhìn xa xôi, một cái nhoẻn miệng mà cảm xúc ấy bạn không tài nào gọi tên. Tất cả chỉ tạo cho bạn một cảm giác mông lung, chẳng phải quá xa nhưng cũng không là thật gần…
Bạn tự an ủi mình, chính cảm giác không nắm bắt được, không kiểm soát được , hay nói một cách chân phương nhất là “không có được” đó, mới chính là điều khiến cho tình yêu của bạn có thêm nhiều màu sắc. Bạn tự ru mình bước qua những ngày cô đơn lạnh lùng, khi cô ấy thiếu một chút quan tâm. Bạn hò reo nhảy cẫng lên một đứa trẻ khi một đêm bất chợt cô ấy nhắn tin cho một cuộc hẹn. Từ cảm giác thấp thỏm lo âu đến vỡ òa hạnh phúc, bạn bắt mình tin vào thứ cô ấy mang đến cho bạn pahỉ được gọi là cảm giác yêu một người…
Nhưng nếu một ngày bạn nhận ra một sự thật như thế này, thì chắc bạn sẽ phải ngồi xuống, gác tay lên trán, hay chí ít là xoa hai bàn tay vào nhau để tìm cái gọi là bình tĩnh. Cô ấy vốn không tin vào bất cứ điều gì.
Cô ấy không tin một ngày có thể tốt lành chỉ bằng một lời chúc ngọt ngào vào buổi sáng sớm, vậy nên hằng hà sa số nhưng câu chúc an nhiên yên lành của bạn gửi cho cô ấy, chìm vào khoảng lặng không hồi đáp
Cô ấy không tin lời nhắc trước ba bữa cơm , sẽ khiến cho những món ăn bình thường tăng thêm khẩu vị. Vậy nên bạn luôn có cảm giác chúc cô ấy ăn ngon khi cô ấy đã ăn rồi và những bữa ăn của mình, bạn chỉ biết tự kỷ ám thị rằng, nó rất ngon.
Cô ấy không tin ác mộng sẽ không tìm đến chỉ vì cuối ngày có ai đó chúc ngủ ngon cùng một giấc mơ đẹp. Vậy nên, có những đêm đáp chăn ngang ngực,mà điện thoại run lên một tin nhắn, bạn háo hức mở xem, để rồi phải kiềm chế mới không ném điện thoại vào tường, khi nhận ra đó là tin nhắn từ tổng đài.Tổng đài không có tội khi gửi một tin quảng cáo, nhưng quảng cáo trong lúc bạn đang hoang hoải đợi chờ, thì than ôi, cũng có thể gọi là hơi vô nhân đạo!
Cô ấy không tin những ngón tay đan tượng trưng cho sự gắn kết. Vậy nên, mỗi khi có thể, cô ấy khéo léo tìm cách gỡ những ngón tay thuôn nhỏ của mình ra khỏi bàn tay ấm nóng của bạn.
Cô ấy không tin chỉ cần một chiếc ôm từ phía sau vừa đủ ấm sẽ khiến mùa đông hóa thành mùa của những yêu thương. Vậy nên, bạn bước song hành bên cô ấy trong những ngày trở gió, và màu đông chỉ là mùa đông.
Cô ấy không tin phía cuối nụ hôn sẽ là những dư vị bùi ngùi khiến người ta nhớ mãi. Vậy nên, cô ấy bị ho, bị sỗ mũi, bị cảm nhiễm siêu vi suốt những lần hai đôi mắt nhìn vào nhau và lửa bắt đấu manh nha thổi hai bờ môi sát lại…
Cô ấy không tin vào màu hồng.Cô ấy không cho phép mình hy vọng. Cô ấy hoạch định tất cả bằng phép tính của những rủi ro. Cô ấy dự báo về những phương án xấu nhất.Vậy nên cô ấy không tin những câu chuyện cổ tích bạn kể…
Nếu một ngày bạn phát hiện ra tất cả những điều này, liệu bạn có đứng trước gương mà tự nhìn khuôn mặt đang tiều tụy đi trong thấy của mình và tự hỏi : phải chăng vì cô ấy không tin mình ?
Và vì như bạn khẳng định, bạn yêu cô ấy, đó là điều “chắc như bắp”. Nên bạn sẽ đi tìm hiểu, nghĩa là tìm để mà hiểu.Và bạn nhận thêm một loạt sự thật khác, được liệt vào trong một thư mục được đặt tên là “cô ấy không tin vì cô ấy đã từng tin.”
Cô ấy đã từng bỏ qua những nếp chân chim phía đuôi mắt đang dần hiện rõ, chỉ để thức khuya dạy sớm, làm người cuối cùng chúc người kia ngủ ngon và là người đầu tiên kéo bình minh dịu ngọt vào đôi mắt với lời chào buổi sáng ngọt ngào.
Cô ấy đã từng là một cô gái ăn uống thất thường , nhưng đúng boong giờ giấc để nhắn người kia , ngừng làm việc mà đi ăn cơm , đừng để cái dại dày đình công. Dù rằng hằng hà sa số lần cô ấy nhắn tin chỉ với một tay vì tay kia đang bận ôm ngang cái bụng cồn cào…
Cô ấy từng siết chặt bàn tay người kia như mang cả niềm tin mà gửi gắm, cảm giác yên bình và ấm áp.
Cô ấy từng thu mình như một con mèo ngoan ngoãn vào vòng tay người kia trong một chiếc ôm thật chặt. Với cô ấy, vong tay người kia như một chiếc “vòng trừ yêu”, nơi mà yêu tinh ma quái hiện thân trong hình hài của những nỗi buồn và phiền muộn sẽ không bao giờ lấn tới…
Cô ấy từng tin cầu vồng lấp lánh sẽ có sau những cơn mưa. nên bỏ mặt cái rét mướt ẩm ướt của những ngày giông gió, cô chạy xuyên chiều ngang của thành phố để đến gặp người kia chỉ vì.. để được gặp mà thôi. Với cô, cầu vồng nằm trong nụ cười của một người…
Cô ấy từng tin, từng yêu từng sống những ngày thanh xuân tuổi trẻ bằng tất cả sự nồng nhiệt theo cách mà bạn nghĩ là bạn đang yêu cô ấy. Và rồi, một ngày, tất cả tan biến như chưa từng tồn tại. Tất cả những thứ hiển hiện trong cuộc đời cô ấy bỗng chốc bị một mụ phù thủy hắc ám nào đó hóa phép thành những thứ Đã Từng. Và theo một bộ phim nào đó, Đã Từng la lời nguyền độc nhất…
Cô ấy đủ mạnh mẽ để sống tiếp, bước tiếp. Cô ấy gặp bạn, rung động trước bạn, có tình cảm với bạn và có thể là đang dần yêu thương bạn. Nhưng tất cả những điều đó được phát xuất từ một con tim in hằng một vết sẹo dài và sâu xoáy, một con tim bị phong ấn trong lời nguyền và nỗi sợ hãi.
Bạn à, không phải cô ấy không tin bạn, không tin tình yêu của bạn, chỉ là niềm tin của cô ấy đã bị giam lõng trong một lãnh cung buồn bã của một ký ức đau thương mà thôi.
Còn bây giờ, nếu như bạn đã biết hết những chuyện đầy khúc mắc trong cái thư mục “cô ấy không tin vì cô ấy đã từng tin”, bạn sẽ làm gì đây với tình yêu bạn gọi là “chắc như bắp” ?
Bạn sẽ đập bàn và nước mắt ngắn dài bỏ đi khi cảm thấy mình mãi chỉ là một chiếc bóng và đang sống trong cảm giác gần như hạnh phúc do chính mình tự huyễn hoặc. Nếu vậy, bạn cứ đi , không ai trách bạn,cô ấy càng không. Đơn giản, ai cũng mưu cầu hạnh phúc kia mà.
Bạn sẽ lặng lẽ ngồi thật lâu trong một quán cà phê, đau đớn dằn vặt rồi cố bắt mình chấp nhận tất cả mọi chuyện. Và rồi khi giả vờ thông suốt, chỉ vì bạn chưa muốn rời đi, bạn chấp nhận ở bên cô ấy với những điều lưng chưng mang hình hài hạnh phúc đó. Bạn không đòi hỏi, không mong đợi, và cũng từ đó bầu nhiệt huyết cạn dần. Yêu thương nhiệt thành của bạn tan chảy. Và rồi tất cả theo thời gian và cảm giác cầm chừng mà phôi pha.
Hay bạn sẽ đứng sau một chiếc xích đu mà cô ấy đang ngồi, hỏi vài câu vu vơ về ngày cũ. Cô ấy có thể nói hoặc không, điều đó không quan trọng gì nữa, vì bạn đã biết rồi. Bạn chỉ mong được lắng nghe cô ấy, chia sẽ cùng cô ấy. Bạn chấp nhận nhưng không buông bỏ. Bạn xây thêm sự nồng nhiệt của mình bằng từng viên gạch mang màu yêu thương hồng đỏ, để làm cô ấy tin. Không phải tin lại những điều cô ấy từng tin. Mà là tin vào một ngày mai sẽ khác, ngày mai đó do yêu thương hôm nay tạo ra, do người này cùng cô ấy tạo ra, những thứ đã từng sẽ theo người kia trôi về dĩ vãng…
Chỉ có một điều chắc chắn, dù bạn có chọn hành động như thế nào, cô ấy cũng sẽ mỉm cười, một nụ cười không gánh niềm vui những chẳng chất chứa xót xa. Nụ cười của một người vốn dĩ không tin mọi thứ.
Nhưng nếu bạn tin vào tình yêu “chắc như bắp” của mình, thì sao không thể hiện mình đủ “bắp” để làm nụ cười ấy thật sự là nụ cười hạnh phúc từ trái tim vừa được dìu dắt bước qua lời nguyền?
Bạn có đủ “bắp” để cùng cô ấy tin vào điều đó hay không ?
Thụy Phiên Nguyễn Phúc
Theo truyenngan.com.vn
Gửi thanh xuân của chúng ta
Tuổi thanh xuân là trang lưu bút ghi lại quãng thời gian đẹp nhất mà ta từng trải qua để rồi mỗi khi ta hoài niệm lại về những kỷ niệm xa xôi của thời tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống.
Bởi vì vậy người ta ví thanh xuân như một cơn mưa, dù cho có bị cảm lạnh ta vẫn muốn quay trở lại để tắm mưa một lần nữa.
Lá thư trong tuần: Cơn mưa thanh xuân
Ta đang sống giữa tuổi thanh xuân của mình. Tuổi mà người ta thường bảo rằng còn rất nhiều bồng bột, nhưng là tuổi người ta có thể yêu và cháy hết mình cho tình yêu, cho những ước vọng, nhiều khi là cho những thứ mù mờ và xa xăm.
Người ta hiện tại có thể cười thật to và rồi bật khóc cũng ngay lúc đó.
Tuổi thanh xuân, lứa tuổi người ta bắt đầu nhặt nhạnh từng chút khao khát để xây đắp lên những ước mơ những hoài bão cho riêng mình. Là khi tất cả không chỉ gói gọn trong những trang nhật kí, là cái nắm tay thật chặt, là tiếng hô vang: "Cố lên!" là những động lực chẳng thể gọi thành tên!
Tuổi thanh xuân, ta lao vào cuộc sống với căng tràn nhiệt huyết. Tràn đầy ý tưởng, khát khao và ước mơ. Thử làm mọi thứ, đương đầu với thất bại, thỏa mãn với thành công.
Tuổi thanh xuân, ta có những niềm vui tưởng chừng như vô tận. Ta vui hết mình với những niềm hạnh phúc, chóng quên đi những nỗi buồn vu vơ. Ta cảm thấy cuộc sống này có biết bao điều tươi đẹp đang chờ đợi khám phá.
Tuổi thanh xuân. Ta có biết bao điều muốn thực hiện, biết bao việc muốn làm,biết bao thử thách muốn trải qua để cảm nhận cuộc sống hay chỉ đơn giản là muốn thử thách chính bản thân mình.
Thời gian trôi qua như mũi tên bay,chẳng chờ đợi ai bao giờ. Ta thường mất một khoảng thời gian để cảm thấy nuối tiếc vì những điều mình đã làm nhưng có thể sẽ mất cả đời để nuối tiếc về những điều mà ta không dám làm.
Vì thế, có thể dù muộn nhưng hãy cứ bắt đầu làm những gì mình thích,sống theo cách mà mình muốn và hãy yêu khi còn có thể.
Tuổi trẻ như những thước phim quay chậm chạm vào một thời quá khứ tươi đẹp nhất của cuộc đời chúng ta đó là "Thời thanh xuân".
Thanh xuân là trang lưu bút ghi lại quãng thời gian đẹp nhất mà ta từng trải qua để rồi mỗi khi ta hoài niệm lại về những kỷ niệm xa xôi của thời tuổi trẻ tràn đầy nhựa sống.
Thanh xuân là cơn gió mang theo những năm tháng ngây ngô, mang theo những khát khao, những niềm vui, nỗi buồn, mang theo cả những yêu dấu về một thời đã xa.
Thanh xuân là gói bỏng ngô cất trong ngăn bàn,là hộp ô mai giấu trộm vào cặp sách, là những bức thư tay viết trong những năm tháng tuổi trẻ mộng mơ, trong sáng, dại khờ
Thanh xuân là những dấu yêu rồi sẽ tan thành sóng.
Thanh xuân là cơn mưa tầm tã. Dù bị cảm vẫn muốn quay lại đằm mình thêm một lần nữa.
Gửi từ Tuấn Đạt Nguyễn
Thời thanh xuân ai cũng có một chuyện tình để nhớ. Ai cũng có một mối tình day dứt cho đến khi nhìn lại đủ để thấy nuối tiếc, mơ hồ, đau khổ và hạnh phúc. Mối tình đầu dù có đẹp đến mấy, sôi nổi và khắc cốt ghi tâm đến mấy cũng chỉ là một khúc nhạc đệm mãi mãi ngân vang nhưng chôn thẳm trong đáy lòng không chạm tay vào được...
Truyện ngắn: Gửi thanh xuân
Chuyện của cô...
Ngày nắng, cô bước về văn phòng khoa cũ. Lâu lắm rồi, ký ức lấm lem của cái thời sinh viên làm cô nhớ. Cofer, cuốn lưu bút đã ố vàng, nhưng vẫn còn hiện rõ. Này đây cái hội trường chật chội nhồi nhét, này đây đám bạn hét hò quậy phá, ăn hàng, ngủ gật, sống chết cùng những ngày thi, vui buồn có nhau.... Này đây những êm đềm hiện lên. Nơi đó, Cô có mối tình đầu
Vẫn là cô, con bé nhỏ xíu, ngây ngô và yêu cuồng nhiệt, gặp anh một lần duy nhất nhưng quyết từ bỏ tất cả chỉ để mong cái duyên sẽ gặp lại.
Cofer, nơi cửa sổ ấy, góc hành lang ấy, cho yêu thương đong đầy. Cô biết cảm giác thích thích anh từ cái nhìn đầu tiên, không lạ lẫm như quen từ kiếp nào. Cô nhớ đã dành anh như thế trong gần 2 năm trời, vu vơ, mông lung và không phiền muộn, cô không thích yêu thầm, nếu đã thích một người, không nói ra thì điều đó không còn ý nghĩa nữa. Nên cô chấp tay cầu Thượng Đế mang anh về bên cô.
Người đã nghe thấy.
Là nơi cổng trường cô xấu hổ đứng nép vào một góc nhìn anh run lẩy bẩy. Là những chiều hẹn hò cô nắm vạc áo anh bay, cô muốn bay. Vẫn còn đó, chung cư nơi cô và anh hẹn hò những giờ tan tầm rộn rã, hội trường 301, 201 lén nhìn trộm anh. Vẫn còn đó những bữa sáng anh chuẩn bị, những ngày thi hai đứa cuống cuồng học bài, những giờ tan trường anh đón đưa, những ngày Đông lùm xùm áo len, vẫn thích một bàn tay ấm. Ngày Tốt nghiệp hai đứa viên mãn cầm tấm bằng thông hành bước vào đời . Vẫn còn đó - cô ngô nghê, suốt đời luôn nghĩ anh là của riêng mình. Cô đã đi qua thời sinh viên bên anh êm đềm như thế
Ra trường, guồng quay cuộc sống làm tấp nập, anh và cô vẫn tròn đầy trong tình yêu. Buổi sáng tay gặm bánh mì, tay nhắn tin anh rằng cô đã đến công ty. Trưa, anh không quên nhắc nhở cô ăn uống đúng giờ kẻo lại bệnh. Chiều chiều đợi nhau về dù quãng đường ngắn xíu. Tối đến ngật ngù vẫn không quên chúc nhau ngủ ngon
Như câu chuyện cổ tích cô kể đi kể lại nhiều lần về anh, về cô ngày đó, ngây thơ vụng dại để suốt đời cô thương, cô nhớ. Hai đứa rong ruổi khắp những con đường Sài Gòn, ăn hàng, dạo phố, cà phê...Vẫn đầy ắp trong cô những lần đầu tiên anh dành. Công viên nước mùa hè cô lẽo đẽo theo anh tập bơi chờ đợi một cái nắm tay cũng đủ làm tim cô rộn ràng, rạp chiếu phim với những tập phim cô chưa bao giờ xem trọn vẹn bởi chỉ cần những giây phút bên anh là đủ, chiếc hôn đầu tiên vội vã. Giang Điền, mới 5h sáng, hai đứa đã hối hả chuẩn bị lên xe, bên nhau cả ngày, chiều lại nuối tiếc sợ xa, cuối cùng chọn đi bộ hết đoạn Trần Hưng Đạo để theo về nhà anh
Tính anh chu đáo và cẩn thận, những việc đơn giản nhất như mang khẩu trang ra đường, mặc áo khoác cô cũng vòi vĩnh đợi anh nhắc nhở. Trái gió trở trời tý là anh lo mua thuốc mang đến ngay dù trời mưa hay nắng. Cô ốm yếu, bướng bỉnh, có chút ngang tàng của con gái Miền Trung anh lại chiều chuộng hết mực miễn sao cô thấy vui. Anh cau có khi cô tham ăn nhiều đồ nóng nhưng lại lặng lẽ đi mua nước mát về cho cô. Cuối tuần, tranh thủ chạy hàng chục km về thăm cô. Cả khung trời là của hai đứa, bình yên và ngọt ngào đến kỳ lạ. Hay những khi anh bận rộn vừa học vừa làm là cô xúng xính áo quần leo lên chiếc xe Bus số 6 quen thuộc lên thăm cho anh đỡ vất vả. Sài Gòn với cô chỉ là anh
Cứ thế, thời gian yên bình trôi...
Anh - thứ tình cảm cô cho là xa xỉ và phải cẩn thận. Cô yêu và tôn thờ. Ngày còn nhau anh luôn hiện diện khi cô cần, che chở, yêu thương. Anh thích cô cười, nhìn hiền hòa và hồn nhiên, thích cảm giác thoải mái khi bên cô. Còn cô yêu hết tất thảy những gì thuộc về anh, yêu cả những cái ngắt câu nhả chữ vụng về mà anh hay nói là do không rành Tiếng Việt.
Em luôn cẩn thận
Sợ rằng đánh thức tình yêu
Nên từng bước vứt bỏ bản thân
Chỉ để thuận theo anh
Có thể tình yêu anh dành cho cô không nhiều như cô đã dành cho anh, nhưng suy cho cùng tình yêu đâu phải mua bán, nếu nhất thiết có người yêu nhiều hơn, người đó là cô cũng chẳng sao. Rồi nhiều khi vu vơ cô hỏi:
- Anh này, em có phải mối tình đầu của anh không nhỉ?
- Ừ!
- Vậy sau này, anh đừng quên em nhé.
Anh cốc đầu: "Em cứ hay nói gở".
Cô - người từng phải đánh đổi nhiều thứ để được ở bên anh. Khi có nhau, cô ước thời gian dừng lại. Ngay lúc này để bên anh mãi mãi, không rời. Rồi lại tự vẫn mình cô liệu có phải là người con gái dành cho anh? Anh quá tốt. Những giằng xé nội tâm khốc liệt. Cô thêm hao gầy. Những lần nhìn anh ngủ, những lần ngồi sau anh, những lần giả vờ cố tỏ ra lạnh nhạt cô không thắng nổi con tim mình. Anh có nhớ, khi còn yêu, cô luôn nhường anh cúp máy trước, luôn nép mình đợi bóng anh khuất dần, cô nghĩ đó là thương
Ai rồi cũng phải đi qua những đoạn đường tăm tối nhất của cuộc đời. Đôi khi có những giây phút sống trong dư thừa tình cảm và nhiều mối quan hệ làm cô không để ý đến những thay đổi nơi anh. Cô - con bé cứ hay bằng lòng vớ hiện tại mà quên mất phải vun đắp. Cái anh cần, nhiều hơn cái cô nghĩ. Cô thấy tình cảm nơi anh nhạt dần mà không biết gọi đó là gì, rất mơ hồ. Anh vẫn bên cô, nhưng sao xa cách lắm. Chợt nhớ ra Thượng Đế rất thông cảm cho cô, nhưng đã đến lúc Người bắt cô phải trả giá cho những đòi hỏi. Cuộc sống của anh, anh phải tự tìm lấy, không phải ở nơi cô. Vậy là, anh sẽ rời xa?
Thời gian và cảm giác sợi dây oan nghiệt nhất cô từng biết đến. Cô cười chính mình, ra cuộc đời anh đâu là của riêng cô, vậy mà vẫn mang niềm tin ngây dại. Rồi anh cũng đi, đúng như những gì cô nghĩ. Người quay lưng, vẫn hạnh phúc hơn người ở lại. Anh thanh thản chứ?
Vẫn còn đó những day dứt, khi anh đi, chắc anh nhẹ nhàng, còn cô là ngày gió ngừng trôi. Một mình, cô độc, cô nếm từng giọt đắng cho riêng mình. Cả quãng thời gian bên nhau ấy, cuối cùng cũng đọng lại anh gượng cười xem cô như bạn. Đúng là đã yêu, từng yêu và thật yêu, nhưng những bộn bề tấp nập làm anh mệt nhoài. Anh sẽ đi tìm những hành trình mới cho anh. Anh, sẽ bắt đầu. Rất khắc nghiệt, cô tưởng mình không chịu được. Nhiều khi đau quay quắt, lại nhớ về anh, như tự an ủi mình. Ước gì dù chỉ một lần được nức nở trong vòng tay anh. Anh đi rất nhanh, vội vã khi cô còn đắm chìm trong ngẫn ngơ, nuối tiếc. Không cãi nhau, không chiến tranh lạnh, không cho cô cơ hội để dừng lại, cho nhiệt tình vơi bớt. Anh mất chút lý trí, còn cô mất cả trái tim
Cô ngày xưa, đã may mắn khi có anh. Cô mơ một giấc mơ dài, đẹp và đáng nhớ, để khi choàng tỉnh dậy anh đã rời xa. Thứ tình cảm nhập nhằng mà đôi khi cô quên mình đang có, đến lúc xa tầm với mới nhận ra cô yêu anh nhiều đến ngần nào. Nước mắt cô không giữ chân được anh. Cô biết mình mất một bàn tay ấm từ dạo ấy và nhận ra "Níu kéo một người không yêu mình cũng giống như đưa tay nắm chặt cục nước đá. Lạnh giá và tê buốt tận xương. Đến khi nó tan chảy thành nước, thấm cạn hết dần xuống mặt đường. Cuối cùng thì bản thân cũng không còn gì cả..."
Nên cô buông
Anh cho cô 30 ngày...
Cô nhớ như in tối hôm đó, đã hạnh phúc nhường nào, cô muốn viết cái kết cho chuyện tình quá đẹp của mình. Cô không muốn bất cứ những đau khổ nào còn tồn tại. Cô muốn mình cũng nhẹ nhàng để đối diện
Cô vẫn thương anh hết lòng, Giống như người ta vẫn bảo: Những giọt cuối cùng luôn là giọt se sắt nhất. Từng tin nhắn, từng dòng chữ, từng lần lặng lẽ chờ thấy bóng anh khuất dần giữa dòng người, từng món quà là thông điệp cô cầu chúc anh hạnh phúc về sau. Cô không nghĩ đó là níu kéo, cô biết mình đang làm gì. Những ân tình cuối dành cho anh, cho chính mình để cô thấy mình đã yêu và được yêu.
Cô đã có...
30 ngày để học cách yêu thương, biết cho đi mà không cần nhận lại, 30 ngày để đưa cô về lại những nơi từng qua, sống chậm, thật chậm...trọn vẹn, thật tâm
Là 30 ngày đủ cho cô lắng đọng bài hát vốn vẫn thích mà chưa kịp hiểu, để cô tin thật may mắn khi phép màu rồi cũng đến. Cô mỉm cười
30 ngày nhắc cô xem trọng lời hứa, đừng quên để làm cô day dứt. Những lời hứa chưa trả, để suốt đời người ta nợ nhau
Đó là 30 ngày của cô. Đầy đủ, không ân hận, cô đã yêu hết mình, khóc hết lòng. Trong cuộc tình này, cô hạnh phúc, vì đã không còn nợ anh điều gì. Cô vẫn sống, vẫn đi làm, lên mạng, ăn uống đúng giờ, tự chăm sóc bản thân. Còn anh? Bước qua ngày đầu tiên, anh âm thầm từ chối mà không một lý do. Khi còn nhau đã bao giờ anh biết cảm giác mất đi cô sẽ như thế nào? Đã cho chính nhau một cơ hội thật sự? Người ta yêu vì cái duyên, nhưng để đến với nhau cần cố gắng nhiều hơn nữa.
Nhưng anh biết đấy lời hứa của anh về 30 ngày, anh vẫn còn nợ cô 29 ngày
Cuộc sống có quá nhiều ý nghĩa
Mà tình yêu không phải là điều duy nhất
Chuyện giữa anh và em dù có đẹp cũng chỉ là một khúc nhạc đệm
Nhưng em làm sao để cắt đứt những nhớ nhung trong lòng
Cô từng gọi tình yêu đó là phép màu, tin rằng những cố gắng, kiên định theo đuổi rồi cũng sẽ thành của mình nhưng cuộc đời không phải là một bộ phim. Cô quen dần, biết định nghĩa rộng ra, yêu là biết cho đi mà không cần nhận lại, đứng ở một vai trò khác để cảm nhận lấy những hơi thở đang tồn tại xung quanh mình bởi anh đã cho cô thấy được nhiều dư vị, một tình yêu quá đổi lớn lao. Ai cũng cần một quãng đời tươi đẹp và hết lòng như thế. Điên cuồng, mộng mị theo đuổi và cống hiến hết mình để khi quay đầu lại không nuối tiếc, thanh thản và mỉm cười.
Quá khứ ngày đó cô xếp lại phía sau, bởi chỉ có cách duy nhất ấy mới khiến cô trân trọng một phần cuộc đời của mình, ghi nhớ những khoảnh khắc của một thời nông nổi ấy. Cô cầu chúc anh bình yên bên một người khác hay ít ra có ai đó sẽ yêu anh, như cô đã từng. Cô lớn lên như thế trong tình yêu chưa bao giờ hết, chỉ là tạm đi ngủ đâu đó. Cô gọi đó là Yêu thương và cô cũng gọi anh là Yêu thương.
Cô cũng từng tưởng anh là ánh trăng sáng nhất cuộc đời cô, nhưng trăng sáng quá đôi khi sẽ lạnh giá
Hát một bài hát, kỉ niệm về thời thanh xuân rồi sẽ qua đi của em
Yêu một người, cư ngây ngô cho đó là suốt đời
Hát một bài hát, kỉ niệm về thời thanh xuân rồi sẽ qua đi của anh
Rồi sẽ có một người luôn luôn bước cùng em mãi mãi không rời xa
Ngày xưa, nơi bờ sông ấy cô đã từng để anh về với con đường anh lựa chọn, thì bây giờ cũng chính nơi đây cô cười: "Anh phải hạnh phúc nhé?". Cái duyên này, cô trân trọng và lưu giữ. Cuối cùng, nước mắt cô cũng rơi được. Cuộc sống không vô nghĩa. Cô nhận ra, tình yêu không làm người ta chết thực ra nó chỉ đâm một mũi kim vào chỗ đau nhất làm cô khóc lịm dần đến không còn nước mắt.
Chiếc xe Bus số 6 chạy chầm chậm rồi dừng hẳn, có cô bé tóc ngắn cầm điện thoại bước xuống cười giòn tan: "Ngã ba Nhà Thờ, anh đón em nhé!"
Gửi từ Hoàng Quỳnh
Tác giả tâm sự: "Hôm nay, mình gửi về chương trình những dòng tâm sự của một cô gái viết về mối tình đầu, đâu khổ, mơ hồ và không chạm tay vào được. Đây cũng như món quà mình tặng cho các bạn và cho chính mình, những ai đã đang và sẽ đi qua thời thanh xuân ấy cùng quay lại và hoài niệm.
Kỷ niệm như rêu
Em bám vào trượt ngã
Tình xưa xa lắm rồi.
Nhưng vẫn không sao cắt được những nhớ nhung trong lòng.
Tuổi thanh xuân người ta sống hết mình và yêu hết mình, nên đôi khi chệch đường, trượt ngã mà cũng không hay. Thế nhưng vượt lên trên tất cả những vui buồn, hạnh phúc hay khổ đau, tuổi thanh xuân vẫn là những trang đáng nhớ nhất trong cuốn nhật ký cuộc đời. Vì vậy "Hãy yêu, hãy sống khi trái tim còn đập những nhịp đập yêu thương. Quá khứ thuộc về ngày hôm qua, nó không mất đi mà sẽ là nơi để ta nhìn lại và biết trân trọng giây phút của hiện tại, trân trọng những gì ta đang có để không vuột mất những điều giản đơn mà lại ý nghĩa trong cuộc đời. Hãy mở cửa trái tim mình để những yêu thương được đong đầy trong ta".
Theo blogradio.vn
Phụ nữ có thật sự hơn nhau ở tấm chồng Nhiều người nói "phụ nữ hơn nhau ở tấm chồng". Dạ không phụ nữ không hơn nhau ở tấm chồng, phụ nữ hơn nhau ở việc có bản lĩnh và độc lập. Phụ nữ Châu Á nói chung thường có tính dựa dẫm và đặt tất cả tình yêu, trái tim, tuổi trẻ vào một người đàn ông và đương nhiên sẽ cho...