Nếu thời gian có quay về trở lại…
Tôi đã không làm bất cứ điều gì dẫu cho là một lời níu kéo, tôi câm lặng bỏ mặc em cứ thế dần dần rời xa bởi tôi biết tôi không đủ sức để giữ lấy em nữa. Dù là quá khứ hay hiện tại cũng không thể thay đổi khác hơn, sự thật là em phải ra đi.
Tôi vẫn bước qua con phố ấy mỗi ngày, vẫn cứ đông đúc và nhộn nhịp, vẫn nguyên vẹn như ngày nào tôi và em còn sánh bước nhưng hôm nay tội thật sự ko muốn đếm từng bước chân, từng bước… từng bước… để rồi nhìn lại cái khung cảnh nơi đây, bóng dáng em lại thấp thoáng ùa về trong nỗi nhớ, dòng hồi ức ấy đã rời xa rồi, đã đi lâu lắm rồi, chỉ là tự bản thân tôi ảo tưởng thế thôi. Tôi khóc… cuối cùng tôi cũng khóc, bởi tôi ko muốn cho đôi mắt này cứ thế đành nhìn em ra đi, tôi khóc… khóc cho một sự thật rằng tôi đã chẳng cần đắn đo. tôi đã không làm bất cứ điều gì dẫu cho là một lời níu kéo, tôi câm lặng bỏ mặc em cứ thế dần dần rời xa bởi tôi biết tôi không đủ sức để giữ lấy em nữa. Dù là quá khứ hay hiện tại cũng không thể thay đổi khác hơn, sự thật là em phải ra đi.
Em không hỏi tại sao, nhưng cũng đừng suy nghĩ về câu hỏi đó nữa em à, tôi nhìn vào mắt em và tôi hiểu, cả hai ta chẳng phải luôn ngầm hiểu những suy nghĩ của đối phương hay sao? Nếu như thời gian có quay trở lại, tôi đã từng nghĩ tôi sẽ trân trọng em trong khoảnh khắc đó, tôi sẽ không bỏ lỡ những buổi chiều cùng sánh bước bên em. Em rất thích đi qua con đường ấy, nhưng em đã luôn đi một mình, còn tôi thì luôn đi ngược chiều yêu thương bất kể là ngày mưa hay ngày nắng, để rồi đến hôm nay khi tôi nhận ra yêu thương tôi như một thằng hề đang khóc. Muộn màng… một bắt đầu quá muộn màng cho một kết thúc lỡ làng.
Video đang HOT
Thời gian đã trả lại tất cả những yêu thương, em nói rằng có lẽ kỉ niệm đó quá đẹp nên nó đã chấp nhận ngủ quên trong quá khứ rồi và hôm nay e nói em phải đi tìm lấy người em thương, tôi không phải là người đó hay nói đúng hơn tôi ko còn đứng ở vị trí người e thương nữa. Cuộc sống là thế chăng, tìm được nhau vốn đã rất khó, những biến cố đã làm tôi lạc mất em rồi. giờ đây, một mình bước, một mình đong đếm những kỉ niệm ít ỏi về em, một mình nhớ, một minh tiếc nuối. Con phố này vốn đã có một người bước bên tôi nhưng chỉ đành vậy thôi, tất cả cũng chỉ là những kỉ niệm đã ngủ quên, có lẽ em sẽ quên nhanh thôi, nhanh hơn những lời em nói trong tin nhắn. còn tôi…có lẽ tôi sẽ nhớ, nhớ nhiều lắm. Nếu thời gian có quay trở lại trên con đường ấy thì anh sẽ đứng lại mà không vội vàng quay đi.
Theo Guu
10 năm câm lặng sống với tình đơn phương
Tôi phải học cách quên cậu và mở lòng với người khác thôi, nếu không sẽ mãi chìm trong đau khổ.
Thỉng thoảng khi buồn, tôi vẫn nhớ về mối tình ấy như một kỉ niệm ngọt ngào với mình. Có lẽ, cậu không thể tưởng tượng được rằng, tình yêu của tôi dành cho cậu lớn đến mức nào
Bao lâu rồi mình không nói chuyện với nhau? Cậu vẫn khỏe đấy chứ? Tôi thì không khỏe chút nào. Tâm trạng không tốt thì sao khỏe được. Tôi nhớ cậu lắm, mỗi khi nghe bài hát "Viên đá nhỏ" tôi lại nhớ cậu, nhớ đôi mắt tuyệt đẹp và cả giọng nói trầm ấm của cậu. Từng câu từng chữ cứ như viết về tôi và cậu.
Từ nhỏ tôi đã rất mạnh mẽ, cứ nghĩ dù có chuyện gì xảy ra cũng dũng cảm đối mặt, sẽ không bao giờ rơi lệ nhưng khi nhớ đến cậu thì nước mắt chảy ra. Cậu rất đẹp trai, thật đấy, tôi chưa bao giờ khen cậu như những bạn học khác nhưng trong lòng luôn thừa nhận điều đó. Tôi rất thích ánh mắt của cậu, nhìn như có nắng vậy, rất sáng, rất ấm áp. Cậu cười cũng rất đẹp, nụ cười tỏa nắng làm mê mệt bao người.
Lên cấp ba không học chung nữa, tôi cảm thấy bản thân như đang biến thành một cỗ máy, hoàn toàn thu mình với mọi người. Tôi ít cười, ít nói nên khó có bạn. Tôi vẫn dò hỏi bạn cũ tin tức của cậu. Cậu đã chia tay bạn gái cấp hai và tập trung học hành. Từ một hot boy nghịch ngợm cậu đã trở thành một n.am s.inh chăm chỉ và hoàn mỹ. Cậu muốn làm bác sĩ tiếp nối ba cậu, tôi vẫn thường tưởng tượng không biết cậu mặc áo blouse trắng trông như thế nào, chắc là đẹp lắm, hẳn sẽ có nhiều cô gái mê mệt.
Đã 10 năm kể từ ngày quen biết, sáu năm không chính thức ngồi lại nói chuyện rồi, tôi vẫn dõi theo cậu, rảnh rỗi là vào Facebook của cậu ngắm hình dù từ khi kết bạn chưa bao giờ nói chuyện. Có lẽ tôi chỉ là một cái tên chìm nghỉm trong danh sách 2000 bạn của cậu. Tôi ước gì được nghe cậu nói câu đó một lần nữa, câu nói chỉ có hai ta biết.
Giờ cậu đang rất hạnh phúc với người yêu mới phải không, cũng cùng chí hướng với cậu nhỉ. Nhìn hai người đẹp đôi lắm, thật đấy. Tôi thấy cậu cười rất hạnh phúc, chỉ tiếc là nụ cười đó không dành cho tôi. Tôi thật sự không phải thích cậu nữa mà là yêu cậu mất rồi. Tôi không dám tâm sự với ai, kể cả cô bạn thân nhất vì cô ấy là bạn thân của cậu và cũng gần nhà cậu. Ai cũng nghĩ tôi chưa yêu đương bao giờ, thậm chí còn bị cho là lạnh lùng nhưng thật ra tôi có một mối tình đơn phương khắc cốt ghi tâm chôn chặt trong tim. Tôi không hối hận vì đã giấu kín tình cảm với cậu. Tôi không biết giải thích thế nào nhưng cảm thấy bây giờ rất tốt, tôi và cậu luôn giữ ấn tượng tốt về nhau, lâu lâu khi vô tình gặp nhau qua bạn bè cũng có thể gật đầu chào rồi cười nói vui vẻ thoải mái.
Cậu ngày càng trưởng thành, chững chạc và ra dáng bác sĩ tương lai hơn rồi. Được học ở trường đại học mệnh danh là trường quý tộc, tôi đang dần hoàn thiện mình để chuẩn bị tiếp nhận việc kinh doanh của gia đình. Trước đây tôi rất ghét áp lực đó nhưng giờ lại cám ơn vì nó đã giúp tôi bớt nhớ cậu. Tôi cũng thay đổi phong cách của mình từ tóc tai cho đến quần áo, đời sống cũng phong phú hơn trước kia, có điều tôi vẫn không thể để ý chàng trai nào, không có ai cho tôi ấn tượng như cậu.
Thỉnh thoảng khi cô đơn tôi vẫn nhớ về cậu rồi nhìn ra cửa sổ khóc một mình. Dạo này tôi hay nghĩ đến cậu, đêm đến lại bật bài "Viên đá nhỏ" nghe rồi hát theo. Tôi nghĩ tình trạng này không thể kéo dài được, tôi phải quên cậu rồi, nếu không sẽ mãi chìm trong đau khổ mất. Tôi phải học cách quên cậu và mở lòng với người khác thôi. Tôi chợt nhớ một người bạn từng nói, yêu một người bao lâu thì phải mất gấp đôi thời gian đó mới quên được. Tôi yêu thầm cậu 10 năm rồi, bao giờ mới quên được đây?
Theo VNE
Mối tình đơn phương câm lặng 10 năm Tôi phải học cách quên cậu và mở lòng với người khác thôi; nếu không sẽ mãi chìm trong đau khổ. Bao lâu rồi mình không nói chuyện với nhau? Cậu vẫn khỏe đấy chứ? Tôi thì không khỏe chút nào. Tâm trạng không tốt thì sao khỏe được. Tôi nhớ cậu lắm, mỗi khi nghe bài hát "Viên đá nhỏ" tôi lại...