Nếu thật lòng yêu em, người ta đã chẳng dễ dàng buông tay bước về phía không có nhau…
Người còn đó nhưng tình đã phai nhạt, đến một lời hỏi thăm cũng chẳng thể nhắn nổi. Người có tư cách gì để mong em nhớ thêm khi đã rời bỏ em lại phía sau, để em chênh vênh với câu chuyện người đi đã quên còn người ở lại vẫn khắc sâu…
Có những ngày buồn như thế, Hà Nội mưa xối xả và trong lòng em cũng nổi bão tố. Đau đớn và tổn thương là những điều em đã một mình trải qua ngày anh hạnh phúc bên cô ấy. Em không còn buồn lâu, nhưng thảng hoặc tìm vẫn nhói lên khi nghĩ về anh, về chuyện quá khứ. Tình yêu vốn dĩ chưa bao giờ là thứ để xin lỗi, hết yêu thì rời xa, có nài ép cạnh bên cũng chỉ là sự thương hại cho mối tình đang ở bờ vực thẳm.
Người cũ, chỉ được nhớ không được thương…
Thanh xuân này đã dạy tôi biết rằng, hóa ra trên đời thứ đáng sợ nhất chính là sự đổi thay của lòng người. Món quà cuối cùng người ném lại cho em là nỗi đau phản bội, em giữ lại cho mình để sau này dẫu cuộc đời tạt thêm những đắng cay cũng không làm em gục ngã được. Những gian dối, nếu người không thích thì sẽ không có, nếu người không cho phép thì làm sao có chuyện cô ấy bước vào tim.
Người được xưng là người yêu cũ ấy mà, chẳng phải người đã từng trao bao lời ngọt ngào, biết bao câu hứa hẹn, bao nhiêu niềm tin yêu em đã dành hết cho người. Người đã từng ôm lấy em ấm áp, tựa vai nhau dịu dàng, những nồng nàn yêu thương cứ thế ngọt ngào, chúng ta đã từng có cả khoảng bình yên sau những ngày bão giông. Vậy mà hóa ra tình yêu cũng mỏng manh đến lạ kỳ, chỉ cần một lần quay lưng, hai người mãi mãi trở nên xa lạ.
Video đang HOT
Lâu lắm rồi em không ghé ngang lối cũ, nơi con đường ngập những hàng hoàng yến vàng rực, nơi mình đã từng bên nhau những chiều cuối tuần, tất cả chỉ còn đọng lại trong ký ức. Hôm nay, bất chợt đi qua nơi ấy, mọi thứ vẫn thế, phố vẫn như xưa chỉ chúng ta đổi khác. Đi trên đường, bắt gặp hình bóng của người nào đó, em vẫn ngỡ ngàng giật mình tưởng gặp lại người yêu cũ. Ngày em chẳng nghĩ đến là ngày duyên đã cạn, tình đã hết, người dành trao niềm xúc cảm cho một cô gái khác, ngoài em. Thì ra, người yêu cũ rốt cuộc cũng chỉ là người dưng đi chung một đoạn đường rồi rẽ ngang hai hướng ngược nhau.
Em đã mạnh mẽ đi qua những ngày không anh.
Tình yêu có thể khiến người ta mỉm cười hạnh phúc nhưng cũng có thể kéo người ta xuống vực sâu khổ đau. Cứ dại khờ để mà nhớ mong hình bóng phai màu dĩ vãng là việc làm khiến bản thân nhận thêm muôn phần thương tổn, con tim chẳng thể bớt đau, nụ cười chẳng thể tươi tắn như những ngày năm ấy. Những kỷ niệm cũ nhắc nhớ em về những tình cảm em đã trao, em không tiếc một người không trân trọng mình, em chỉ tiếc đến cuối cùng kẻ nặng tình sẽ đau sâu hơn, lâu hơn.
Thật ra thứ mà em đang nhớ là những gì chúng ta đã từng có với nhau, chứ em không tiếc anh. Bởi năm tháng đã qua rồi thì chẳng bao giờ có thể quay lại được nữa, người đã bước ra khỏi năm tháng đó, từ người thương trở nên xa lạ và bước đi khỏi cuộc đời nhau. Có những đêm em tự nhiên mà khóc nức nở, khi đó lòng em trống rỗng vô cùng. Cũng có những khoảnh khắc em ngờ nghệch nghĩ rằng trái tim này vẫn còn bi lụy về chuyện cũ, để khi thoát khỏi giấc mơ, em hốt hoảng tự thương lấy thân mình.
Những xúc cảm cũ khiến chúng ta khắc khoải không nguôi, và cứ thế ta tự ngộ nhận vẫn còn yêu, nhưng không phải. Chuyện quá khứ vốn là trang sách cũ đã khép lại, thật ra, hôm nay em nhớ anh một chút, chỉ một chút rồi xin giã biệt ngày hôm qua, được không?
Theo yan.vn
Mênh mang nỗi nhớ rơm rạ thuở nào
Có một mùa ký ức rưng rưng nỗi nhớ mang tên mùa thơ ấu. Có biết bao kỷ niệm cũ bâng khuâng trở về lúc ngày hạ vắt nhánh sang ngang trên bầu trời gọi tên mùa rơm rạ.
ảnh minh họa
Tôi thương miền rơm rạ đã hằn sâu trong nỗi nhớ của đứa trẻ lớn lên từ đồng ruộng quê hương. Sắc vàng của cánh đồng đến vụ gặt bao trùm ngút ngát không gian. Màu của viên mãn, trù phú, ấm no và niềm hạnh phúc. Những chuyến xe lần lượt chở lúa đã gặt về nhà. Rơm bắt đầu được phơi thơm dọc đường làng.
Uống đầy màu nắng vàng thơm, tươi mới, rơm cong mình hãnh diện. Rơm ấp ủ trong mình mùi nắng tinh tươm, gom đầy đủ vẻ nồng nã, tinh tuý của đất trời. Con đường làng phút chốc như được dát một lớp áo mới diệu kỳ, óng ả. Những đứa trẻ hồn nhiên vui sướng thả mình trên những đụn rơm, thoả thuê để mặc rơm vỗ về êm dịu.
Ảnh minh họa
Rơm rời xa cánh đồng, đất đai, chỉ còn để lại gốc rạ hằn trơ sau vụ gặt. Từ lúc nào, lũ trẻ luôn xem rơm như một người bạn thân thiết, tri âm tri kỷ. Cảm tưởng như những giận hờn nho nhỏ tuổi thơ, những trò chơi yêu thích chúng đều kéo đến sẻ chia, thủ thỉ cùng người bạn này. Bọn trẻ thích thú thả mình lăn tròn trên rơm để được vỗ về, nâng niu trong cảm giác êm ái dịu dàng.
Chúng trèo lên đụn rơm cao thoải mái lăn xuống, chẳng hề ngần ngại lo lắng. Năm tháng tuổi thơ của những đứa trẻ nghèo trở nên dư giả, đủ đầy bởi những kỷ niệm mà bọn trẻ thành phố sau này dẫu muốn cũng chẳng thể nào mua được. Thảng hoặc giữa cuộc chơi, bọn trẻ chạm vào vài hạt lúa còn sót lại. Chúng cắn hạt lúa và cảm nhận hương sữa còn hoài vương mãi trong miệng.
Hương thơm mộc mạc, giản dị của đồng quê lan hoà trong gió. Mùi của đất đai, ruộng đồng. Mùi của yêu thương, tình nghĩa. Mùi của chân chất, nồng nàn. Rơm hát lên khúc ca quê hương, đồng nội. Rơm theo mãi bước chân những đứa trẻ lên thành phố, tới chốn xa nhắc nhở miền dĩ vãng còn vẹn nguyên.
Bố cặm cụi đánh những cây rơm lên cao để dồn tụ rơm vào đó, dự trữ dùng dần qua thời gian dài, đồng thời tránh những ngày mưa gió. Mẹ rút những cây rơm, nhen nhóm ngọn lửa nấu bữa cơm mới ấm nóng cho cả nhà. Mùi rơm thơm nồng nã lan toả muôn phương. Hương thơm quen thuộc, gần gũi cứ khiến đứa trẻ tôi muốn hít hà khắc ghi.
Có phải ảnh hình rơm rạ đã lặng lẽ theo bước chân mỗi đứa trẻ chúng tôi về phố xá thênh thang cho lòng chúng tôi mênh mang niềm nhớ rơm rạ thuở nào...
Theo PNVN
Tôi và người cũ vào nhà nghỉ nhưng chỉ uống cà phê Gặp lại nhau sau 10 năm xa cách, cảm xúc lại ùa về, tôi và người cũ hẹn nhau ở nhà nghỉ, nhưng chỉ để uống cà phê,... Ảnh minh họa Có người sẽ không tin vào những điều tôi kể, có người sẽ miệt thị tôi là loại đàn bà hư hỏng. Nhưng tôi vẫn chấp nhận tất cả, tôi vẫn thấy...