Nếu ta có còn thương
Mất cả thanh xuân để kiếm tìm người đồng hành, mất trọn tuổi trẻ để kề cận và chung sống với kết quả của sự tìm kiếm, liệu sang dốc nửa cuộc đời, ta có còn thương?
20 năm có lẻ, 20 cái Tết gần và cũng hơn 20 lần hò hẹn, góc phố ta qua còn im nắng vàng, dịu dàng những bước chân ta qua từ thuở ấy.
Đời sang trang, chiếc xe đạp cọc cạch thời bao cấp chở em và anh cùng giấc mơ màu hồng về nơi viễn ước, một mái ấm với đàn con xinh quây quần.
5 năm lần 1, đô thị hóa đến gần, căn nhà cấp 4 chẳng còn đủ sức khỏe để rong ruổi cùng chúng ta tên từng km kỉ niệm, anh gom góp những giọt mồ hôi cuối cùng để xây một mái nhà mang tên hạnh phúc.
10 năm, an cư rồi lạc nghiệp, công việc của hai ta càng lúc càng vất vả, anh bị kéo ra xa còn em mãi không thoát khỏi guồng quay của thời thế.
Em hờn giận, trải tâm tư vào trang giấy trắng tinh rằng: Anh có còn hỏi em có lạnh không khi cơn gió tháng Ba chợt một chiều giở chứng? Có còn hỏi em có mệt nhiều không sau ngày nối ngày bò qua những biển kẹt xe giờ tan tầm? Có còn dặn em đừng vì anh thích cay mà cho ớt đầy thức ăn dù cơn đau dạ dày đang làm em điêu đứng? Và có tự trách mình không ít lần vì những vô tâm hờ hững?
Anh lặng im để mặc những điều buồn thành quen rồi quen thành nhàm chán. Và ta vẫn thế, vẫn cố giấu mọi chuyện như chưa từng.
15 năm, khi ấy chúng ta đã khác. Anh đầy quyền thế trên chiếc ghế bành da được khâu may bằng sự tung hô của cấp dưới, còn em xa hoa và sang chảnh theo đúng nghĩa giàu sang.
Và chúng ta lại thêm một lần xa cách…
Video đang HOT
Tấm gương tủ áo trong phòng ngủ vẫn soi ta, soi cả những vui buồn ngày này qua tháng khác. Anh vốn chẳng bận tâm khi em chảy đến giọt mồ hôi cuối cùng cho anh và con rồi dần già đi mà chưa một lần than trách.
Nhưng anh à! Đâu đó trong căn nhà bề thế này có nỗi thất vọng nhẹ và đều trong hơi thở lặng câm…
Ta ngồi lại bên nhau, không nến thơm cũng chẳng gà quay kiểu cách. Chỉ vài tấm ảnh đen trắng đã mốc màu thời gian. Em ôm bó hoa gói ghém vụng về dựa đầu vào vai anh – người đàn ông đen nhẻm chẳng nổi 50 cân vì đói.
Ta đã bên nhau từ những ngày đó. Từ nồi cơm chẳng nuôi nổi bụng người đến lúc mâm cao cỗ đầy bỏ đi lãng phí.
Ta đã bên nhau từ khi chiếc xe phượng hoàng là cả gia tài đến lúc xe sang 4 bánh chỉ mình em lái qua ngày.
Đã qua đời bấy nhiêu mùa trăng?
Em cháy cạn thanh xuân nhưng anh vẫn là anh của những ngày thơ trẻ. Biết bao người đàn bà như em, với chồng mình, vừa làm vợ nhưng lại vừa làm mẹ. Vừa thỏa mãn với phù hoa lại vừa chênh vênh giữa đám đông xa lạ.
Đã có lần anh hỏi ta sống không cãi, không giận, không buồn có chán lắm không? Em chỉ cười vì anh không hiểu đâu, trong nụ cười có cãi, có giận, có buồn và còn nhiều hơn thế.
Biết bao lần em tự nhủ mình thôi thì trời mang bình yên đến ta thì cố mà đón nhận, cuộc sống này em chẳng đủ mạnh mẽ để nhận về mình những vết thương.
Nếu có kiếp sau em cũng không hi vọng đến để phải gặp tai ương, để phải hẹn nhau mà trả nợ.
Còn kiếp này, anh à, chúng ta rồi thì cũng theo gió theo sương.
Dù đời có thế nào, cứ sống để mà thương!
Minh Anh
Theo Ngươi đưa tin
Đến khách sạn tìm bạn trai soái ca, tôi tương kế tựu kế diễn kịch hay khiến anh cứng họng
Tôi hơi ngỡ ngàng, đến lúc này thì có ngờ ngợ là mình bị lừa, nhưng vẫn không dám tin. Cho đến khi xe taxi dừng lại trước chính cái khách sạn đó, tôi mới vỡ lẽ. Hoàng không những lừa tôi, mà hiện tại còn muốn bày kế để đá tôi đi.
Tôi và Hoàng quen nhau được kha khá lâu rồi, cũng phải khoảng 7, 8 tháng gì đó. Kể ra thì tôi không có niềm tin vào mối quan hệ này lắm, nhưng thật không ngờ là tôi với anh lại có thể yêu nhau lâu đến vậy.
Tất cả bắt nguồn từ lần đầu tiên tôi với anh gặp nhau. Khi đó tôi còn là nhân viên pha chế của một quán pub, còn Hoàng là bạn của sếp tôi. Vì là người thân quen của sếp cho nên ai cũng được dặn dò là phải chăm sóc chu đáo. Nói thật là đối với những người hay lui tới pub, mà lại còn trông sang chảnh như Hoàng thì tôi không đánh giá cao, chắc cũng toàn công tử nhà giàu, thuộc hàng ăn chơi trác táng. Thế nhưng Hoàng lại rất tỏ ra rất tử tế khiến tôi cảm thấy bất ngờ.
Tôi còn nghĩ các cô ấy không biết gì hoặc là ghen tỵ với mình nên mới thế. Hoàng chơi thân với ông chủ của chúng tôi thì làm sao mà là người xấu được. Ảnh minh họa.
Lần đầu tiên gặp Hoàng, anh đã có một màn anh hùng cứu mỹ nhân mãn nhãn rồi. Nhan sắc của tôi cũng thuộc hàng được, ưa nhìn, vì thế hay bị mấy cậu trẻ ranh trêu ghẹo. Lần đó, tôi tức quá nên cố ý hắt nước vào áo của một tên, nếu không có Hoàng ra tay thì chắc tôi đã bị người ta đánh cho một trận nhừ tử mà chẳng phản kháng được gì rồi. Sau vụ đó, tôi vì muốn cảm ơn anh nên mời anh đi ăn một bữa. Cả hai chúng tôi dần thân thiết hơn, thế rồi yêu lúc nào không hay.
Đồng nghiệp của tôi khuyên tôi đừng có mù quáng, vì mấy anh chàng nhà giàu, ăn chơi như Hoàng thì thường không đáng tin. Tôi còn nghĩ các cô ấy không biết gì hoặc là ghen tỵ với mình nên mới thế. Hoàng chơi thân với ông chủ của chúng tôi thì làm sao mà là người xấu được.
Nói là yêu đương, nhưng mà bản thân tôi cũng thấy Hoàng có vẻ lãnh đạm. Tôi thì không nghĩ gì nhiều, vì yêu đương với tôi không nhất thiết là phải nồng nhiệt, cháy bỏng, suốt ngày anh anh em em thì mới là yêu. Đối với tôi chỉ cần hai người quan tâm nhau là đủ rồi, mà Hoàng thì đúng là kiểu người như thế.
Đồng nghiệp mắng tôi cả tin. Lúc đó tôi mới thấy thật là nực cười, vì tôi thì có cái gì để mà lừa. Chả nhẽ chuyện tôi có bạn trai giàu có lại khiến nhiều người ghen tỵ đến mức đấy rồi đặt điều vu khống?
Tôi có đem chuyện này nói với anh chủ quán, dù sao làm việc lâu rồi nên cũng thân quen, mà tôi lại là người yêu của bạn thân cho nên cũng thân hơn với anh chủ. Anh ấy chỉ bảo tôi đừng nghe người khác nói linh tinh rồi lại suy nghĩ nhiều.
Yêu đương qua lại được khoảng ba, bốn tháng, không biết là do mọi người nói nhiều quá nên tôi chú ý hơn, mà tôi cảm thấy Hoàng trở nên xa cách với tôi thật. Anh thậm chí còn thường hay lấy cớ để không nói chuyện, gọi điện hay nhắn tin với tôi, mà thời gian anh đến quán cũng ít hơn hẳn. Anh chủ quán an ủi tôi, bảo là Hoàng dạo này bận rộn nên mới thế.
Đồng nghiệp càng được thể thì càng nói. Cô ấy bảo đã từng nhìn thấy Hoàng ôm ấp mấy cô gái khác ở trong quán, anh với tôi chẳng qua chỉ là chơi đùa mà thôi. Tôi khó chịu ra mặt, quyết tâm hỏi Hoàng cho bằng được để chứng minh rằng tôi không hề mù quáng hay là bị lừa gạt. Tôi hôm đó, tôi gọi cho Hoàng không được. Đang lo lắng không biết anh bị làm sao thì anh chủ báo cho tôi biết là Hoàng bị tai nạn. Tôi vội vàng chạy theo anh ấy đến gặp Hoàng.
Ngồi trên xe taxi mà tôi không khỏi run sợ. Đúng lúc này, đồng nghiệp lại gửi cho tôi một tấm ảnh, cô ấy nói là vừa nhìn thấy Hoàng ở gần khách sạn. Tôi hơi ngỡ ngàng, đến lúc này thì có ngờ ngợ là mình bị lừa, nhưng vẫn không dám tin. Cho đến khi xe taxi dừng lại trước chính cái khách sạn đó, tôi mới vỡ lẽ. Hoàng không những lừa tôi, mà hiện tại còn muốn bày kế để đá tôi đi.
Tôi tức đến nghiến răng nghiến lợi. Nhưng tôi không phải kiểu con gái để yên cho người ta bắt nạt. Trong lúc chờ anh chủ kia giả vờ hỏi tên tuổi để lấy số phòng, tôi đã kịp gọi điện cho đồng nghiệp. May thay cô ấy lại đang ở gần đây. Cô ấy đề nghị sẽ đóng giả tôi, rồi đi theo anh chủ. Đến lúc vào phòng, cả tôi và cô ấy xông lên dần cho anh chủ kia một trận, trói nghiến lại rồi khóa cửa phòng, cả hai chúng tôi bắt anh ta phải nói ra âm mưu của Hoàng.
Tôi tặng cho anh ta một cái tát, rồi quẳng cái điện thoại với bản ghi âm lời nhận tội cho anh ta hết đường chối cãi. Ảnh minh họa.
Đúng như những gì tôi và cô ấy đoán, chỉ khoảng hai mươi phút sau, Hoàng bất ngờ xuất hiện ở khách sạn đó, đạp cửa xông vào phòng, lớn tiếng quát nạt. Nhưng anh ta đâu có ngờ, anh chủ đã bị trói lại giữa phòng rồi, bạn tôi ngồi ngay kế bên. Lúc này tôi mới tiến vào. Hoàng ngỡ ngàng khi thấy tôi ở ngoài cửa, trên người quần áo vẫn nguyên vẹn. Tôi tặng cho anh ta một cái tát, rồi quẳng cái điện thoại với bản ghi âm lời nhận tội cho anh ta hết đường chối cãi. Hoàng cứng họng, không thể nói gì được tôi nữa.
Chuyện thật mà cứ như đùa. Mọi chuyện đã xử lý xong, việc tôi cũng nghỉ chứ chả thèm nhẫn nhịn, còn người yêu như thế thì bỏ sớm chứ níu giữ làm gì. Tôi đăng bài chia sẻ chuyện của mình, hi vọng mọi người đừng mù quáng với tình yêu, đói quá mà ăn bừa như tôi. Hãy thật tỉnh táo, đừng để bị những gã tồi lừa đảo rồi mất đi niềm tin vào tình yêu nhé.
Theo Gia đình & Xã hội
Bí mật của thiên đàng và địa ngục "Lão già! Hãy dạy cho ta về thiên đàng và địa ngục!" Vị sư già ngồi bên vệ đường. Ông ngồi, đôi mắt khép lại, hai chân xếp bằng và hai tay đặt thong thả trên đùi. Trong sâu lắng thiền tịnh, ông cứ ngồi mãi ở đó. Bỗng nhiên một giọng nói hỗn xược và đầy mệnh lệnh của một gã samurai...