Nếu sự thật đã phơi bày, liệu anh có dám yêu tôi?
Trước đây tôi cũng chỉ nghĩ tình cảm của chúng tôi như quán trọ bên đường, lúc nào mỏi chân thì ngồi nghỉ lại, lúc nào thấy khỏe khoắn thì đi tiếp.
ảnh minh họa
Chính vì vậy chưa bao giờ chúng tôi đề cập đến vấn đề cưới xin, cũng không quan tâm tìm hiểu lai lịch, quá khứ, hoàn cảnh gia đình của nhau.
Mỗi khi chúng tôi cần nhau thì alô và gặp. Khi thì ở nhà trọ của tôi, lúc ở chỗ anh. Nhiều khi hai đứa quần nhau đến mệt nhoài rồi cả tháng không gặp. Tôi không gọi Minh, anh cũng chẳng gọi cho tôi. Người ngoài nhìn vào vẫn nói chúng tôi là một đôi nhưng tôi vẫn có một cảm giác rất chông chênh.
Ngoài cái giường thì hình như chúng tôi chẳng có gì gắn kết. Có lần tôi nghe phong phanh Minh có vợ ở quê nhưng tôi cũng không hỏi anh bởi giữa chúng tôi đã có một giao ước bất thành văn: Không xâm phạm những góc khuất của nhau. Có lẽ nhờ vậy mà chúng tôi đã kéo dài mối quan hệ này đến 4 năm.
Nhưng bây giờ, bỗng dưng mọi thứ thay đổi. Trong tôi bỗng trào lên cảm giác thèm muốn có một gia đình với chồng và những đứa con. Cái cảm xúc ấy rõ ràng nhất sau lần tôi đi nghỉ mát với công ty. Lần đó tôi đã tận mắt chứng kiến điều mà người ta gọi là hạnh phúc. Vợ chồng chị phó giám đốc và 2 đứa con, họ quấn quýt bên nhau và lúc nào cũng nghe thấy tiếng cười. Anh chồng luôn tranh thủ nắm lấy tay vợ mỗi khi có dịp. Hai đứa con, đứa lớn 18, đứa nhỏ 12 rất ngoan ngoãn lễ phép. Chúng “tố” với mọi người ở nhà ba mẹ còn “mùi mẫn” hơn thế. Nhìn vào ánh mắt những thành viên trong gia đình ấy dành cho nhau, tôi cảm nhận được hạnh phúc của họ là có thật chứ không phải ngụy tạo. Tôi thèm được ở vào vị trí người vợ ấy…
Và rồi điều đó đã đến. Mọi chuyện thật tình cờ như có bàn tay xếp đặt của số phận. Tôi gặp Hoàng trên chuyến xe về thăm nhà cách đây 6 tháng. Chúng tôi ngồi cạnh nhau. Câu chuyện giữa hai người xa lạ kéo dài đến khi xe dừng bến. Anh xin số điện thoại của tôi. “Hôm nào về trên đó, anh sẽ gọi cho Như”- anh nói như vậy khi chia tay.
Thế nhưng không chờ về Sài Gòn mà ngay hôm đó anh đã gọi cho tôi hỏi thăm về nhà có vui không và kể về chuyến đi công tác của mình. Ngày nào cũng vậy cho đến khi về lại Sài Gòn thì chúng tôi gặp lại nhau. Có một điều rất lạ ở Hoàng là khi ngồi với anh, tôi thấy trong lòng rất vui. Khi nghe anh nói chuyện, tôi có cảm giác thật ấm áp, tin cậy.
Anh kể về mình, về gia đình, về tuổi thơ vất vả và công việc hiện nay. Thậm chí, anh kể cả chuyện mình đã từng có một người bạn thanh mai trúc mã nhưng sau đó cô ấy bệnh và qua đời. Chuyện đó xảy ra đã 4 năm, đúng với thời gian mối quan hệ giữa tôi và Minh. Đến nay Hoàng vẫn chưa có người yêu. Năm nay anh 29 tuổi, là kỹ sư tin học tại một công ty lớn ở thành phố. Anh khoe công ty mình có sinh hoạt tập thể cuối tuần rất vui và mời tôi đến chơi. Sau mấy lần từ chối, cuối cùng tôi cũng đến và thấy ở công ty, Hoàng rất được mọi người quý mến.
Tôi chẳng hiểu tại sao, tất cả những điều đó cộng lại khiến tôi có ấn tượng rất tốt về anh; tôi hay nghĩ ngợi xa xôi, thậm chí nhiều khi rất nhớ anh. Tôi kể cho Hoàng nghe về gia đình, về làng quê và những năm tháng đẹp đẽ của mình. Tôi cũng hay kể công việc và bạn bè ở công ty cho anh nghe. Duy có một điều tôi giấu anh là người đàn ông đã hiện diện trong cuộc đời tôi 4 năm qua.
Tôi rất khó xử trong mối quan hệ này. Có lần tôi thử mấy ngày liền không nhắn tin, không gọi cho Hoàng, nhưng những hôm đó, tôi thấy mình chẳng còn là mình, không muốn ăn, không muốn chơi, chẳng muốn nói cười… Vậy là tôi lại nhắn tin trả lời hàng loạt câu hỏi của anh bị dồn ứ mấy hôm. Hoàng vui như một đứa trẻ và bảo chưa bao giờ thấy vui như vậy.
Video đang HOT
Hai chúng tôi lại đi cà phê với nhau. Vừa trông thấy anh, tôi thấy tim mình đã đập rộn ràng. Hôm đó, Hoàng nói với tôi rằng, kể từ sau khi bạn gái anh mất đi, tôi là người phụ nữ đầu tiên anh nghĩ nhiều đến như vậy. “Anh rất tin vào số phận. Lần đầu tiên gặp em anh có cảm giác rất lạ, y như thể mình đã biết nhau lâu lắm rồi. Hình như anh yêu em đấy nhóc ạ”- Hoàng khẽ nắm tay tôi. Tôi run bắn người đến nỗi anh hoảng hốt xin lỗi vì nghĩ đã đường đột khiến tôi sợ hãi… Trong khi đó, tôi lại thấy có lỗi với anh…
“Em sao vậy? Lúc này anh thấy em rất khác”- có một bữa, Minh đột ngột hỏi. Tôi không trả lời ngay. Anh sốt ruột giục: “Nói anh nghe coi?”. Nói gì bây giờ? Có gì để nói đâu? Chỉ là tôi ngày càng nghĩ nhiều đến một người đàn ông khác… “Em thấy mối quan hệ của chúng ta thật tẻ nhạt, nếu không nói là mù mịt”- cuối cùng tôi cũng lên tiếng. Minh tròn mắt: “Nó vẫn như từ trước đến nay mà? Hay là…”.
Anh nhìn tôi dò xét. Tôi gật đầu: “Đúng vậy. Em muốn thay đổi. Hãy trả lời thẳng thắn cho em biết, anh có yêu và muốn lấy em không?”. “Sao tự dưng hôm nay em hỏi kỳ vậy? Chẳng phải chúng ta đã thống nhất sẽ giữ nguyên hiện trạng sao?”- Minh né tránh. Tôi nhìn thẳng vào mắt anh: “Bây giờ em không muốn như vậy nữa. Anh trả lời em đi, có lấy em không?”. Minh kéo tôi lại gần: “Cứ như từ trước tới nay, anh thấy cũng rất hạnh phúc mà”. Tôi xô anh ra: “Sao anh cứ tránh né như vậy? Nếu hôm nay anh không có câu trả lời thì xem như chúng ta không còn quan hệ gì nữa”.
Khi nói những điều này, tôi vẫn mong Minh có một câu trả lời dứt khoát cho tôi: Hoặc là anh có tình cảm và muốn tiếp tục, hoặc anh sẽ viện lý do gì đó để nhân tiện cắt đứt với tôi. Thế nhưng cả hai khả năng đều không xảy ra. Anh chỉ bảo tôi cho anh thêm thời gian. “Cái đó thì em không còn nữa”- tôi nói dứt khoát.
Minh lại nhào tới ôm lấy tôi vào kéo vào trong. Nhưng lần này tôi quyết thoát ra. Tôi gạt mạnh tay anh: “Em muốn chia tay. Em không muốn kéo dài mối quan hệ dở dở, ương ương này nữa”. Nói rồi tôi bỏ ra ngoài.
Khi tôi quay về thì Minh đã đi. Tối đó anh nhắn cho tôi: “Anh nhớ em quá”. Tôi không trả lời. Hôm sau anh lại nhắn: “Anh ghé thăm em nhé?”. Tôi im lặng. Minh lại gọi, lại nhắn. Tin nhắn gần đây nhất tôi nhận được của anh là: “Chúng ta giải thoát cho nhau nhé”. Tôi gọi cho Minh để hỏi rõ chuyện này thì anh bảo: “Anh nghĩ kỹ rồi, một khi em đã nói như vậy thì em đã có quyết định, anh không muốn can thiệp vào cuộc sống riêng của em”.
Chỉ vậy rồi chúng tôi chia tay. Thật nhẹ nhàng y như thể trước đó giữa hai đứa không hề có 4 năm yêu đương, ân ái… Cảm giác của tôi lúc đó là chống chếnh, hụt hẫng nhưng sau đó lại thấy thật bình an.
Giờ thì tôi đã hoàn toàn tự do. Thế nhưng tôi lại vướng vào những rắc rối khác do chính mình gây ra. Tôi nhận ra là mình đã yêu Hoàng nhưng lại cảm thấy mình không xứng đáng với anh vì quá khứ sống thử 4 năm qua. Có thể anh nói yêu tôi vì hoàn toàn không biết tôi đã từng thuộc về một người đàn ông khác.
Nếu sự thật này bị phơi bày, liệu anh có dám nói yêu tôi nữa hay không?
Theo VNE
Tôi "cúp điện" hoàn toàn trước em vì vùng nhạy cảm... bốc mùi
Tôi "cúp điện" hoàn toàn trước em. Nhưng chợt nhớ đến cái giá 80 đô nên gắng "đóng gạch" cho đỡ phí. Tóm lại hôm đó chỉ có mình em sướng, còn tôi vừa nhức đầu vì "cô bé" bốc mùi không mấy dễ chịu vừa xót tiền vừa hoang mang cực độ.
Tôi có một chuyện hết sức tế nhị và đang chủ tâm muốn "bỏ bom" và ổ kiến lửa này để giải tỏa bức xúc của bản thân. Qua đây, tôi cũng cảnh cáo luôn cho các chị em. Xem như một mũi tên trúng hai đích.
Nói thật, bây giờ có đẩy đến trước mặt tôi một em chân dài, ngực nở, da trắng, dáng xinh chưa chắc tôi đã dám yêu. Vì phụ nữ vốn nhiều bí ẩn và bất ngờ quá. Thậm chí càng khám phá sâu tôi càng thấy hãi hùng là đằng khác.
Xưa nay phụ nữ được ca ngợi là phái đẹp, là hương hoa. Nhưng thật tiếc không phải hoa nào cũng thơm. Tôi cũng biết điều ấy nhưng sao tôi vẫn hãi. Xin thưa, tôi đây không phải tay gái gú chơi bời nhưng tôi cũng suýt mất mạng phải bỏ của chạy lấy người. Nói vậy để các bạn đủ hiểu mức độ hãi hùng của tôi thế nào rồi.
Tôi và em quen nhau nhờ bạn bè mối lái. Ấn tượng ban đầu của tôi về em quá tuyệt. Vì em da trắng nõn, mặt dễ nhìn, thân hình chữ S. Vừa nhìn là tôi đã muốn làm tới luôn. Tôi cứ tích cực cầm cưa mất 3 tháng thì em "đổ".
Ở bên em, tôi mới thấy dục vọng đàn ông tầm thường thế nào, bởi em quá thơm, quá quyến rũ. Nhưng tôi là người đàn ông đàng hoàng, dù muốn lắm nhưng không thể nào đặt chữ "dục" lên trước chữ "tình". Nghiến răng chịu đựng thêm 3 tháng nữa, lúc ấy em mới đồng ý cho lên giường.
Tôi "cúp điện" hoàn toàn trước em. Nhưng chợt nhớ đến cái giá 80 đô nên gắng "đóng gạch" cho đỡ phí (Ảnh minh họa)
Mong các "nhà đạo đức" hay các bạn thuần khiết đọc đến đoạn này không phán những câu xanh rờn kiểu như: đồi trụy, thác loạn, dễ dãi này nọ. Xin hãy nhìn ra ngoài xã hội, nhìn kĩ vào các cặp tình nhân, 90% các cặp yêu nhau có quan hệ tình dục chứ không riêng gì chúng tôi.
Tôi xin kể tiếp chuyện của mình. Tôi đã rất hồi hộp và chuẩn bị kĩ lưỡng cho lần đầu này. Không như các anh khác lôi cho bằng được người yêu lên giường mà kẹt xỉn chỉ bỏ tiền ra đủ để vào nhà nghỉ. Tôi bỏ hẳn 80 đô cho một phòng khách sạn qua đêm. Thôi thì bạn gái có lòng mình cũng có dạ.
Mọi chuyện đều diễn ra suôn sẻ gợi cảm cho đến khi chúng tôi sắp nhập cuộc. Xin lỗi vì có thể hơi thô, nhưng khi chuẩn bị oral sex thì tôi lập tức nín thở tái mặt. Tôi choáng mất mấy giây để định thần mùi thơm từ đâu toát ra. Nó không giống mùi sữa tắm hay nước hoa tôi từng ngửi thấy ở em. Đó chính xác là mùi hôi, cái sự hôi tắt thở của thứ mắm tôm ươn sình ngày nắng.
Hứng tụt mất một nửa nhưng tôi cố gắng giữ sĩ diện cho nàng. Tôi nhanh trí chuyển tư thế và kiểu "yêu". Định thần là thế nhưng tệ thay cái mùi quái gở đầy ám ảnh đó cứ lởn vởn sộc vào mũi tôi.
Tôi "cúp điện" hoàn toàn trước em. Nhưng chợt nhớ đến cái giá 80 đô nên gắng "đóng gạch" cho đỡ phí. Tóm lại hôm đó chỉ có mình em sướng, còn tôi vừa nhức đầu vì mùi không mấy dễ chịu vừa xót tiền vừa hoang mang cực độ.
Từ sau lần đầu tiên ấy, tôi vô cùng nghi hoặc và coi thường mùi thơm trên người em. Nó làm cho tôi có cảm giác em chỉ tắm và xịt nước hoa những phần phô diễn ra bên ngoài. Còn bao nhiêu hang động, khe suối đều bị bỏ hoang tàn không vệ sinh. Ngay trên người còn thế, tôi thật không dám tưởng tượng ra căn phòng và nhà cửa nhà em như thế nào.
Tôi không vì thế mà vứt dép chạy ngay, chỉ thấy tiếc cho một bông hoa đẹp bốc mùi từ bên trong. Vì thế tôi bắt đầu nói xa nói gần chuyện sinh lý. Tôi nghĩ với ổ bệnh nặng mùi để lâu năm thì chắc chắn có bệnh, và khả năng cao là lây sang những thằng kém may mắn như tôi. Nhưng em ngây thơ quá không hiểu, lại cứ tiếp tục mời gọi tôi.
Tôi ham thì có ham, nhưng mùi bốc từ vùng ấy ra thì tôi không chịu được. Tôi đã nhắm mắt nhắm mũi thử lần thứ hai. Mặc dù trước đó đã tế nhị đẩy em đi tắm nhưng cái mùi kia vẫn không cải thiện được nhiều lắm. Vì em, tôi thề, cạch tới già tất cả các món liên quan đến mắm, có mùi mắm. Với hũ "mắm chúa cái" này cũng thế, không thay đổi được thì "thôi đẩy".
Khó nhất là tìm ra một lý do để chia tay mà không làm tổn thương lòng tự trọng cái đẹp của một người phụ nữ. Tôi khổ sở nói xa nói gần, rằng chưa muốn kết hôn, rằng nhà bố mẹ nghèo, anh em đông, làm dâu sẽ rất khổ. Thậm chí còn nói lố là có nguy cơ vô sinh cao. Vậy mà em vẫn cứ dai dẳng chứng minh tình yêu.
Sức hèn kế mọn, trời không chịu đất nên tôi phải chơi bài ngửa. Tôi chỉ cho em xem ảnh cây hoa xác chết. Tôi hỏi "Đẹp không?", em bảo "Lạ và độc quá anh ơi". Tôi nói tiếp "Nhưng nó tỏa ra mùi xác chết thối rữa". Em nhăn mặt "Eo ôi, thế ai mà dám lại gần". Tôi chớp thời cơ nói nhanh như sợ không đủ can đảm để nói: "Em cũng vậy, đó là lý do anh muốn chia tay".
Đó là cách hay nhất mà tôi có thể nghĩ ra được để chia tay em trong hòa bình. Ai ngờ em đỏ mặt đứng phắt dậy bỏ về và từ đó không bao giờ liên lạc lại nữa. Đến facebook, điện thoại em cũng chặn. Từ đó đến nay, ở đâu có tôi là em không dám xuất hiện. Tuy áy náy nhưng tôi cũng thở phào nhẹ nhõm.
Các bạn đọc xong bài này có đánh giá tôi là thằng đàn ông thế nào thì tùy các bạn. Câu chuyện "bi ai" và "hiểm" chính tôi vừa gặp hơn 1 tháng trước tôi vừa kể ra đây, tin hay không cũng tùy bạn nốt (Ảnh minh họa)
Quen một cô gái như thế bỗng tôi cứ đâm ra mặc cảm với gái xinh thời nay, không hiểu những cô khác có "khắm" và "hiểm" như thế không. Tôi nghi lắm. Đàn ông nói những chuyện này tôi cũng thấy mình nghe có vẻ vô duyên. Nhưng biết làm sao được, phải ai ở trong hoàn cảnh của tôi mới thấy hãi thế nào.
Nói chung, đã khốn nạn, vô duyên thì khốn nạn, vô duyên cho trót. Nhưng tôi vẫn mong những ai đang có chồng hoặc người yêu thì chú ý các vị hương hoa trên người. Đến một ngày nào đó bị "đá" bất ngờ không lý do thì tự hiểu.
Các bạn đọc xong bài này có đánh giá tôi là thằng đàn ông thế nào thì tùy các bạn. Câu chuyện "bi ai" và "hiểm" chính tôi vừa gặp hơn 1 tháng trước tôi vừa kể ra đây, tin hay không cũng tùy bạn nốt. Nhưng tôi vẫn hơi cắn dứt lương tâm mình vì sợ, tôi "cúp điện" trước em như vậy có quá Sở khanh và khốn nạn không hay cũng thông cảm được?
Theo VNE
Góc khuất của vợ Mới ngoài ba mươi, vợ tôi mất đột ngột sau một tai nạn, để lại hai đứa con trai nhỏ. Tôi bang hoang đối diện với cảnh gà trống nuôi con ra sao, suy sụp trước biến cố này. Thế nhưng, trong cảnh tang gia bối rối, tôi vẫn ngờ ngợ nhận ra, có điều gì đó hình như bất thường... Ngày tang...