Nếu sau này con gái không hạnh phúc, tôi cũng sẽ nói “về nhà đi con”
Bạn tôi kể, hồi cô ấy còn nhỏ, có chị nhà bên cạnh lấy chồng, chẳng may gặp phải anh chồng vũ phu, cứ năm mười ngày lại một trận đánh. Một hôm bị chồng đánh, đuổi đi, chị chạy về nhà. Nhưng về nhà, bố chị không cho ở, đuổi chị về lại nhà chồng, chuyện ầm ĩ cả một khúc xóm.
Ảnh minh họa
Bạn đứng ở ngõ nhìn, thấy chị đứng ở bụi chuối khóc. Hình ảnh đó cứ ám ảnh bạn mãi. Cái cảm giác của chị lúc đó có lẽ chỉ những cô gái đã lấy chồng rồi mới hiểu: Đó là nhà mình thì không được về, nhà chồng thì chẳng dám về, cô đơn và bất lực biết bao nhiêu.
Mấy hôm trước, báo chí đăng tải bức thư một ông bố viết cho con gái nhân ngày con đi lấy chồng rất cảm động. Bức thư không chỉ là lời dặn dò, từng chữ từng câu còn thể hiện tình yêu vô bờ của một người cha dành cho con gái. Tuy nhiên cũng có một vài bình luận trái chiều khi trong bức thư người cha có viết: “Đời người con gái Á Đông “sống quê cha, chết làm ma quê chồng”. Nơi con đến không sinh ra con nhưng là nơi con gắn bó vĩnh viễn. Nó ấm áp hay giá lạnh là do con”.
Có ý kiến cho rằng: Cuộc đời không ai biết ra sao ngày sau, con chỉ có thể cố gắng vun đắp hết mình cho cuộc hôn nhân, còn sống chết ở đâu chưa ai hay trước được. Bởi cuộc đời dài quá, hôm nay là ngày cưới, ngày vui nhất đời, nhưng rồi mười năm, hai mươi năm, hoặc lâu hơn nữa biết đâu chỉ là những ngày đau khổ. Lẽ nào cứ phải cố gắng chịu đựng đến khi “làm ma quê chồng”? Lẽ nào hạnh phúc hay khổ đau đều lỗi là do con hết?
Video đang HOT
Thỉnh thoảng tôi cứ lẩn thẩn nghĩ: Đàn bà con gái chúng mình, một khi đã bước chân ra khỏi nhà lấy chồng giống như kẻ bơ vơ. Bố mẹ mình thì nghĩ “con gái là con người ta”, nhà chồng thì coi như “người ngoài” không máu mủ ruột thịt.
Những lúc cô đơn buồn khổ chỉ biết nuốt nước mắt ngược vào trong. Cho nên làm thân đàn bà, “hay” không bằng “may”, chẳng ai dám vỗ ngực tự tin rằng mình đẹp, mình giỏi, mình khôn, chắc chắn sẽ hạnh phúc. Như Jane Austen – nữ văn sĩ nổi tiếng người Anh từng nói “Hạnh phúc trong hôn nhân hoàn toàn là vấn đề may rủi”.
Mười năm trước, khi tôi quyết định lấy chồng xa, bố mẹ tôi chẳng cản ngăn, chỉ là lòng đầy lo lắng. Con lấy chồng gần, buồn vui gì cũng có thể chạy về nhà. Con lấy chồng xa, khi vui thì không nói, khi buồn cũng chẳng ai hay, bao hờn tủi cô đơn chắc cũng chỉ một mình nín chịu. Vì nghĩ vậy nên thương thôi, chứ đời người có ai là ấm êm mãi mãi. Thỉnh thoảng gọi điện, mẹ chỉ bảo “lúc nào buồn thì về với mẹ”. Chỉ một câu vậy thôi mà ấm áp biết nhường nào.
Giờ tôi làm mẹ của một cô con gái, nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa. Nghĩ mình yêu con nhiều như vậy, sau này lớn lên chẳng may con gặp phải người chồng không tốt, thật xót xa. Nhưng làm cha mẹ, cái gì cũng có thể cho con, chỉ là không thể sống thay cuộc đời con được. Tôi chỉ nghĩ, sau này con kết hôn, nhất định tôi sẽ nói với con:
“Nếu một ngày chồng con không còn yêu thương con, nếu một ngày hôn nhân chỉ là gánh nặng khiến con mệt mỏi, hãy dũng cảm buông tay trở về nhà với mẹ”.
Sau này con trai tôi lấy vợ, tôi cũng nhất định sẽ nói với con: “Khi yêu, con có thể yêu người này người khác, nhưng một khi đã lựa chọn ai đó, hãy yêu thương đối đãi thật lòng. Vợ con đối với con có thể chỉ là một người phụ nữ bình thường, nhưng với bố mẹ cô ấy, cô ấy chính là bầu trời yêu thương và hy vọng. Họ đã vất vả lắm để nuôi dạy cô ấy nên người, dành cả cuộc đời để yêu thương, chăm bẵm. Con hãy biết trân trọng và nâng niu”.
Theo Lê Giang (Dân Việt)
"Em sẽ thử tin anh thêm lần nữa"
Trong cuộc đời này, có lẽ không có nỗi hụt hẫng nào bằng việc mất niềm tin. Huống hồ trong tình yêu, đôi khi niềm tin chính là thứ duy nhất để người ta duy trì mối quan hệ. Ấy vậy mà vào buổi tối ấy, mọi thứ dường như vỡ vụn khi cô bạn gửi vào điện thoại em một tấm hình vô tình chụp được. Là anh đang kề vai cùng một cô gái lạ.
Ảnh minh họa
Em đã cố gắng rất nhiều, anh biết mà, đúng không? Em đã cố quên đi những vết thương lòng, cố tỏ ra mạnh mẽ, cố bao dung và tha thứ. Nhưng có lẽ vì trái tim em quá nhỏ nên không thể ôm trọn mà che giấu những nỗi đau. Đời này, có người phụ nữ nào có thể nguôi quên khi biết chồng mình trong phút giây nào đó đã ôm ấp một người đàn bà khác?
Hôm em ngồi viết đơn ly hôn, anh ôm em mà khóc: "Chúng mình có nên thực sự đi đến bước này không?". Anh ạ, sao hôm anh dối lừa em, sao hôm anh ôm người phụ nữ khác trong vòng tay với nụ hôn ngọt ngào, sao hôm anh đắm chìm trong nỗi đê mê, anh không nghĩ về điều đó?
Con chúng mình, nó còn nhỏ lắm. Hai đứa trẻ hệt như hai thiên thần. Ngày nào nó cũng mong ba đi làm về sớm. Tối nào nó cũng thắc thỏm chờ ba cả trong những cơn mơ. Chúng nào có biết đâu, những hôm ba về muộn là vì ba đang "bận" yêu thương một người đàn bà khác.
Hôm con gái chạy về, vừa khóc vừa mếu máo: "Mẹ ơi, Mẹ chị Tin nói ba có bồ, ba không thương con nữa. Ba có bồ, là sao hả mẹ, sao lại có bồ thì không thương con?". Khi đó, trái tim em như bị cắt thành từng mảnh vụn. Chuyện lớn như vậy, người ta vẫn xì xào ngoài kia, họ nhìn em với ánh mắt thương hại sẻ chia. Chuyện lớn như vậy, hai đứa con nhỏ mình làm sao chịu nổi?
Ba anh nói với em: "Con đừng bỏ nó. Vợ chồng là gì? Là khi một người trượt ngã thì phải có một người đưa tay kéo lại, dẫu khó khăn, nặng nề, mệt mỏi. Rằng đàn ông khi vui có thể tạt ngang tạt dọc đó đây, nhưng quan trọng nhất là nhớ đường về nhà. Nếu con không rộng lượng thứ tha, mấy đứa nhỏ sẽ chịu thiệt thòi". Em cũng muốn nghe lời ba anh, muốn làm một đứa con dâu ngoan mà sao khó quá.
Ngày xưa anh từng nói với em những gì anh còn nhớ không: "Em không cần biết trước em anh từng yêu những ai, chỉ cần biết sau này anh chỉ yêu mình em là đủ". Là khi yêu, người ta nghĩ mình sẽ suốt đời chung thủy, hay tại vì lời nói gió bay?
Hôm qua em về nhà, mẹ nói với em: "Khi người ta cùng đường, thứ người ta cần là gì con biết không? Ấy chính là cơ hội. Nếu từ bỏ giúp con nhẹ nhàng thanh thản thì mẹ không cản con. Nhưng nếu ngay cả từ bỏ cũng khiến con đau thì sao không thử cho mình một cơ hội để tin tưởng thêm lần nữa".
Ai cũng bênh anh, ngay cả mẹ em cũng bênh anh, dù em biết, khi em đau lòng, mẹ em chính là người khổ tâm nhất. Liệu em cho cơ hội, anh có biết chắt chiu trân quý hay không? Nhưng nếu không thử, làm sao em biết được?
Em chỉ muốn nhắc một lần cho anh nhớ, em tha thứ cho anh, không phải vì anh, chỉ là em không muốn mình phải hối tiếc vì đã không thử bao dung một lần.
Theo Mi Mi (Dân Trí)
Cầm 300 triệu đến cho mẹ chồng vay, nhưng biết sự thật kinh người của bà và con trai, tôi lập tức cầm tiền quay về lo thân mình trước Tôi cứ nghĩ mẹ chồng thương con dâu và cháu nội, không ngờ sau đó lại là một âm mưu to lớn. Đúng là người ta nói không sai mọi người ạ, khác máu thì tanh lòng. Mẹ chồng tôi lúc nào cũng ra rả câu thương con dâu như con gái, cuối cùng chỉ là nói dối thôi. Cũng may là tôi...