Nếu sau này chồng em cũng ngoại tình giống như anh
Em nghĩ ra sao nếu như anh trở thành chồng em rồi anh cũng… ngoại tình. Lúc đó em lại trở thành vợ anh ngày hôm nay, cảm giác của em khi ấy ra sao?
Dừng lại đi em, chúng ta đi tới đây đã là quá xa cho một cuộc tình vụng trộm rồi em ạ. Anh phải quay về, anh sợ nếu anh bước tiếp, anh sẽ lạc lối, mất phương hướng và không thể tìm thấy đường về. Mà anh cần phải quay lại tổ ấm ấy, nơi có vợ, có các con đang đợi anh. Vì thế, nếu đúng như lời em nói: “Em yêu anh vô điều kiện” thì xin em hãy buông tay, để anh về với vợ con anh. Vì… anh không xứng đáng để em yêu như thế.
Anh tự thấy mình là một người đàn ông tồi tệ. Không có sự bao biện nào có thể bào chữa cho việc một người đàn ông đã có vợ con đem lòng yêu thương một người con gái khác. Dù rằng, chuyện của chúng ta mới chỉ là ngoại tình trong tâm tưởng, mới chỉ là chuyện hẹn hò cà phê, là cái nắm tay, cái liếc mắt đong đưa… Chúng ta chưa có gì đi quá giới hạn nhưng trong lòng cả hai đều biết chúng ta có một chút cảm tình dành cho nhau.
Có đôi lúc, sau một cuộc hẹn gặp riêng em ở quán cà phê lãng mạn trở về, anh cũng như gã si tình, cũng mộng mơ và ao ước giá như thời gian có thể quay trở lại vài năm trước, để anh lại có thể bắt đầu yêu đương và hò hẹn. Anh thừa nhận đã có những phút giây anh phiêu linh như thế. Chính vì anh yếu lòng nên mới cho phép mình bước xa cái giới hạn của mối quan hệ bạn bè với em.
Anh và em giống như hai kẻ dắt tay nhau bước đi một con đường vắng người với hi vọng tìm thấy một chân trời lãng mạn cho mình. Nhưng đi được một đoạn đường, anh sực tỉnh và nhận ra mình chỉ là kẻ mộng du. Mỗi bước chân của anh chỉ là sự vô thức mà thôi. Anh cần phải quay về nơi anh đã bắt đầu. Anh không thể bước những bước sai lầm thêm nữa. Còn em, em hãy cứ tiến về phía trước và rẽ sang một con đường khác, con đường đúng đắn mà em nên đi.
Anh và em giống như hai kẻ dắt tay nhau bước đi một con đường vắng người với hi vọng tìm thấy một chân trời lãng mạn cho mình. (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Em đừng giận cũng đừng oán thán số phận khi cho rằng tại sao chúng ta không thể đến bên nhau. Bởi vì tình yêu của chúng ta vốn dĩ đã không phải là tình yêu chân chính. Sẽ không có tình yêu nào trọn vẹn khi chúng ta xây dựng nó trên nền tảng của sự phản bội, trên nỗi đau của những người từng yêu thương và tin tưởng ta.
Em nghĩ ra sao nếu như anh trở thành chồng em rồi anh cũng… ngoại tình. Lúc đó em lại trở thành vợ anh ngày hôm nay, cảm giác của em khi ấy ra sao? Chắc chắn sẽ không khó để hình dung điều đó đúng không em. Đơn giản là, chúng ta đã sai. Tình yêu này chỉ là một chút ngộ nhận, là một sự yếu lòng của hai ta. Vì thế, chúng ta nên dừng lại đúng lúc.
Em bước về phía trước và coi những gì đã có giữa chúng ta là một chút xao xuyến, chút rung động nhẹ trong đời em nhé. Rồi đây em sẽ gặp người đàn ông em yêu thương em, thuộc về em. Còn anh, anh quay về để cầu xin một sự tha thứ nơi vợ dù cho anh và em chưa vượt quá giới hạn nhưng sự phản bội trong tâm tưởng cùng cần phải nói một lời xin lỗi.
Anh cũng muốn xin lỗi em vì đã để cho cảm xúc của mình đi quá xa, để cho em mang chút vấn vương trong lòng. Anh về nhé,vợ anh đang đợi!
Theo Eva
Thương người cũ, tôi muốn nuôi con riêng của anh
Trong lòng tôi từng hận thù người đàn ông ấy, hận đến tận xương tủy, muốn làm sao để anh không bao giờ có thể sống yên ổn và hạnh phúc.
Anh phản bội tôi chạy theo người con gái khác, đó là điều tôi mãi mãi ghi khắc trong lòng, không bao giờ tha thứ cho anh.
4 năm anh có mái ấm, có gia đình, có con cái, tôi thì vẫn độc thân. Không phải vì không có ai yêu tôi chỉ là vì anh, chính anh đã gây ra nỗi đau cho tôi, khiến tôi không thể nào tiếp tục yêu ai. Tôi đã từng nghĩ, cả đời này sẽ làm vợ anh, nếu như không phải là anh, tôi quyết không lấy ai hết. Nhưng anh nào cho tôi cơ hội đó, anh có mới nới cũ, anh bỏ tôi chạy theo người đàn bà mà anh nói là yêu sau vài tháng tiếp xúc, còn tôi, mấy năm mặn nồng không là gì.
Đến tuổi lập gia đình nhưng người yêu phản bội đi lấy người con gái khác, còn gì đau đớn hơn. Ngày đó, anh nào biết tôi đau khổ thế nào vì anh đang vui. Anh có nghĩ rằng, một người như tôi lại yêu anh như thế không hay anh chỉ nghĩ đơn giản, không yêu thì chia tay. Anh lấy vợ, và 2 năm sau, anh có con.
4 năm trôi qua từ ngày chúng tôi chia tay nhau, tôi vẫn hận anh, hận anh đã khiến tôi không thể yêu ai, trái tim nguội lạnh. Tôi vẫn thường xuyên lên Facebook, tìm hiểu thông tin về cuộc sống gia đình anh một cách thầm lặng, để xem anh sống ra sao, có hạnh phúc không. Mỗi lần như thế, tôi lại khóc khi thấy anh sống vui vẻ, hạnh phúc. Nhìn con anh, tôi chảy nước mắt, vì đứa trẻ rất giống anh, nhìn rất dễ thương. Không hiểu sao, có lúc ích kỉ, tôi chỉ mong vợ anh sẽ cắm sừng anh để anh biết được, bị người khác phản bội là gì.
Bây giờ thì tôi chính là người chủ động liên lạc với anh. Có vẻ anh rất ngạc nhiên khi nhận điện thoại của tôi. (ảnh minh họa)
Và, cái ngày đó cũng đến, bỗng một ngày tôi thấy trên trang cá nhân của anh có nói về chuyện vợ chồng anh chia tay này kia, và anh là &'gà trống nuôi con'. Tôi không tin vào điều đó, tôi tìm hiểu qua bạn bè thì biết được, chuyện đó là có thật. Anh và vợ đã chia tay cách đây vài tháng, đúng là vợ anh đã &'cắm sừng' anh, lăng nhăng với người đàn ông khác. Anh bắt quả tang nhưng cô ấy còn cố tình chối cãi, khiến anh không tài nào chịu được, anh quyết định chia tay.
Bây giờ thì tôi chính là người chủ động liên lạc với anh. Có vẻ anh rất ngạc nhiên khi nhận điện thoại của tôi. Anh hỏi han tôi có khỏe không, anh nói rằng, anh không dám gặp tôi vì bây giờ, hoàn cảnh của anh thật bi đát, có lẽ là cái giá mà anh phải trả vì tất cả những gì anh đã gây ra cho tôi. Anh biết tôi chưa lấy chồng nên rất bất ngờ, giọng anh nghẹn nghẹn.
Cuối cùng tôi đã gặp được anh. Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông ấy khi dắt theo đứa trẻ, tôi lại quên hết thù hận. Bao nhiêu điều tôi từng căm hận 4 năm qua bỗng nhiên tan biến. Cách anh nói chuyện, cách anh nói tôi nghe, tôi cảm thấy chua xót vô cùng. Anh kể về cuộc sống gia đình anh 4 năm qua, không hề hạnh phúc. Vợ anh cậy kiếm nhiều tiền hơn nên hách dịch, luôn coi chồng không ra gì, cái gì cũng sai khiến anh. Anh cảm thấy chán nản nhưng cố gắng chiều vợ vì muốn gia đình yên ấm. Chỉ là cái chuyện ngoại tình thì anh không tài nào chấp nhận được. Chị ta đã quá lộng hành, quá coi thường chồng. Anh chán nản, anh nói không muốn cuộc sống mệt mỏi như thế nữa nên hai người li dị sau khi vợ không chịu nhận lỗi. Chị ta cũng không nhận nuôi con và anh là người cha có trách nhiệm...
Cuối cùng tôi đã gặp được anh. Nhưng không hiểu sao, nhìn thấy khuôn mặt khắc khổ của người đàn ông ấy khi dắt theo đứa trẻ, tôi lại quên hết thù hận. (ảnh minh họa)
Con anh nhìn rất đáng yêu, đứa trẻ ấy chào hỏi tôi, ôm ấp tôi như người thân sau khi tôi đưa quà cho bé. Bé giống anh, nhìn thích lắm. Không hiểu sao, tôi có cảm giác rất gần gũi đứa bé đó, có phải là cái duyên?
Thời gian sau đó, tôi quên mất chuyện mình từng hận anh, vì anh mà mình ra nông nỗi này. Tôi thường xuyên gặp anh, tới nhà thăm hai bố con anh, hay đứa đứa bé đi chơi, mua quà cho bé và còn nấu cơm cho bố con anh ăn. Lâu dần, chuyện ấy thành thói quen, tôi cảm nhận được mình đã gắn bó với gia đình này và đứa trẻ. Đứa bé quấn tôi lắm, tôi về là bé khóc đòi tôi ở lại khiến tôi và anh nhìn nhau mà xúc động. Có hôm anh nhẹ nhàng: "Hay là em ở lại đây ngủ với con, mấy hôm nay con mất ngủ. Anh ngủ phòng khác". Nghe anh nói mà tôi xúc động vô cùng, lúc đó, cái tiếng &'con' cứ khiến tôi rạo rực, giống như con của chúng tôi vậy.
Tôi về mà lòng buồn vô cùng, nhớ đứa trẻ. Cả đêm ấy tôi buôn điện thoại với anh. Khi anh nhắc về những chuyện cũ, tôi đã khóc rất to, khóc như chưa bao giờ được khóc vì quá nhớ anh. Anh cũng khóc, anh nói xin lỗi tôi, anh thương tôi và muốn bù đắp cho tôi nếu như tôi không coi thường anh và cho anh cơ hội.
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều, càng gắn bó với anh và con anh, tôi càng không thể nào dứt ra được. Cuối cùng, tôi nhận lời đề nghị của anh, làm vợ anh. Tôi chấp nhận nuôi con riêng của chồng vì tôi quá yêu anh và cũng yêu thương đứa trẻ. Hi vọng sau này mẹ đứa trẻ không tìm tới nhận con và hi vọng, con cũng không coi tôi là mẹ kế khi con lớn lên. Có chút lo lắng nhưng tình yêu khiến tôi quên hết thù hận và một lần nữa, tôi chọn anh. Liệu tôi đi con đường này có đúng không?
Theo VNE
Mùng 1 làm vỡ gương, mẹ chồng chửi mắng Tôi không biết là mình đúng hay sai khi nói lại mẹ chồng, chỉ là tôi quá bức xúc. Vốn tôi thẳng tính, ít khi cãi vã ai nhưng nếu ai nói quá đáng, tôi cũng phản kháng. Có những chuyện mình không thể cứ nín nhịn, để yên cho người khác lấn lướt được. Tôi cảm thấy mệt mỏi vì cảnh sống...