Nếu như là yêu…
Lại một ngày nữa trôi qua, giờ này anh đang làm gì, đang nghĩ gì, em không thể nào biết được. Em cứ đếm từng ngày buồn trôi qua, buồn nhưng giúp em nhận ra rõ hơn anh không thuộc về em.
Có nhiều lúc em tự hỏi nếu như lúc anh nắm tay em, em không rụt tay lại nếu lúc anh nói nhớ em, em không bình thản đến hờ hững bảo chỉ là cảm xúc thoáng qua thôi… thì bây giờ mình sẽ ra sao? Hạnh phúc hay khổ đau? Em cũng không biết được. Có bao giờ anh biết rằng em rụt tay lại vì lúc đó trong mắt mọi người anh thuộc về một người con gái khác không phải em, em sợ làm người thứ ba chuyện tình của người khác, sợ phải nói lời xin lỗi, sợ có lúc anh dời tay em mà em không sao giữ được. Có bao giờ anh biết rằng em bình thản nhưng tim em nhói đau, em sợ đó chỉ là cơn say nắng thoáng qua rồi anh sẽ đi bỏ lại với một trái tim nát vụn.
Ngày hôm qua em đã nhặt nhạnh từng mảng vụn trái tim mình, chắp vá để giữ cho mình chút niềm tin vào cuộc sống, để tiếp tục bước đi sau mối tình đầu tam vỡ. Và nếu với anh chỉ là cơn say nắng thoáng qua thì em sẽ lấy đâu niềm tin để lại nhặt nhạnh từng mảng vỡ, lại chắp vá và lại bước đi. Em không tin anh hay tình cảm anh dành cho em không đủ lớn để anh cố gắng xây dựng niềm tin nơi em? Em lạnh lùng băng giá hay ngọn lửa trong tim anh không đủ sưởi ấm trái tim em? Có lẽ chỉ có anh mới trả lời được cho em những câu hỏi đó nhưng trả lời làm gì khi hôm qua, hôm nay và cả ngày mai em bước đi mà không có anh bên cạnh.
Em không biết mình đúng hay sai khi làm thế nhưng đúng hay sai có nghĩa gì đâu khi em đang ngồi đây nghe trái tim mình rạn nứt và vỡ dần vỡ dần mà thoảng thốt chẳng biết làm sao. Nhưng nếu thời gian có thể quay ngược lại em vẫn chọn như thế bởi em cần một tình yêu chứ không phải tình thương, cần một người đồng hành trên con đường em đi chứ không cần ngọn đèn đường hờ hững sáng trên cao, cần. Nếu như là yêu thì anh sẽ nghe thấy trái tim em thổn thức, sẽ vẫn nhớ em dù em hờ hững, sẽ giữ lấy tay em dù em có rụt lại. Có phải không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Viết cho tình muộn
Anh à, trong em dường như đang có một con sóng dù nhỏ thôi nhưng đủ cồn cào và làm tim em nhói đau. Anh biết không? Đôi lúc, con sóng nhỏ đó dâng cao khiến em nhớ anh rất nhiều, chỉ muốn chạy đến bên anh để nói rằng "em nhớ anh".
Em biết anh cũng có tâm trạng như em, phải không? Song lý trí không đồng cảm với con tim, hoàn cảnh không cho phép và cả không gian, thời gian cũng không đồng tình với con tim lạc lối của chúng ta. Nhưng anh ơi, những điều đó chỉ có thể ngăn cách, cản trở ta chứ không thể nào khiến con tim ta thôi thổn thức.
Anh! Có thể nào cho em biết anh đang nghĩ gì về em? Có phải em là người quá tham lam trong tình cảm không? Em như người đang đứng gữa rất nhiều ngã rẽ mà không biết nên đi lối nào? Em thật sự rất đau khi những suy nghĩ cứ vẩn vơ chạy trong tâm trí, khi những nỗi nhớ lại dâng lên cồn cào, khi phải đối diện với hiện tại là mình đang lừa dối người thân và chính mình.
Em rất muốn quên anh nhưng người ta nói "Muốn quên là sẽ nhớ" nên em dặn lòng "cố nhớ để mà quên". Đến giờ, em thật sự thấm thía câu nói của một ai đó "bạn chỉ mất một phút để nhận ra một người đặc biệt, một giờ để đánh giá họ, một ngày để thích và yêu quý họ nhưng sẽ mất cả đời để quên họ". Dù ngày mai, ngày kia hay là ngày thứ... "n" nào đó, chúng ta không thể có nhân duyên để gặp nhau thì em vẫn tin rằng nơi đây vẫn có hai tâm hồn, hai trái tim đang nghĩ, quan tâm đến nhau. Và em hôm nay, ngày mai hay ngày thứ... "n", vẫn dành cho một tấm chân tình dù biết sẽ chẳng đi đến đâu, chẳng có kết quả gì nhưng đó là tình cảm thật sự, rung động muộn màng từ con tim mềm yếu.
Em lúc nào cũng nhớ đến anh, cũng thầm mong anh hạnh phúc, hãy cứ để lý trí của anh tìm cách trốn tránh em, tìm cách để quên em vì nhiệm vụ của nó còn phải gìn giữ những thứ quan trọng hơn, mong manh hơn. Dù "trong cõi đời này từ đây mãi mãi không thấy nhau" thì xin vẫn cứ dành cho nhau những gì tốt đẹp vì "ngày sau sỏi đá cũng cần có nhau", phải không anh?
Theo Ngôi Sao
Có lẽ em đã lầm Có lẽ em đã nhầm lẫn giữa tình bạn và tình yêu. Có lẽ cũng chính vì vậy mà em là người đau khổ. Phải chi anh đối xử với em như một người bạn, chỉ dừng lại ở mức độ một người bạn bình thường thôi, hay hơn một chút là một người bạn thân. Phải chi lúc đó em cũng cảm...