Nếu như có một sự thật khác…
Đến giờ thì cái bầu của vợ tôi đã 7 tháng. Tôi nhìn bụng vợ tôi lớn lên từng ngày. Câu hỏi trong đầu tôi cũng lớn lên từng ngày mà không ai có thể giải đáp.
Tôi nghĩ, mọi việc có lẽ do câu nói lỡ miệng của mẹ tôi lúc đi xem mắt con dâu. Trông thấy Liên, mẹ tôi rất ưng ý nên sau một hồi trò chuyện, bà hứa luôn với sui gia: “Anh chị đừng lo, tôi không bắt cháu làm dâu đâu. Cưới về là tôi cho tụi ra riêng. Tôi với ba nó đã chuẩn bị đâu đó rồi”.
Vậy là cưới được hơn nửa tháng, Liên đã hỏi tôi: “Chừng nào mình dọn ra ở riêng hả anh?”. Tôi nói nhà chỉ có hai anh em, tạm thời cứ ở với ba mẹ một thời gian cho ông bà vui. Nghe vậy, Liên có vẻ không bằng lòng. Nàng bảo tôi: “Nhưng mà mẹ đã hứa cho ra riêng em mới đồng ý cưới sớm…”. Tôi dỗ dành: “Chẳng phải em cũng yêu và muốn sớm được sống với anh sao? Thôi đi cục cưng, nghe lời anh rồi muốn gì anh cũng chiều”.
Liên là chị hai trong gia đình đông chị em. Từ nhỏ vốn đã cực khổ nên Liên rất nỗ lực học hành. Nàng luôn đứng đầu lớp từ cấp một đến đại học. Ra trường lại có công ty lớn mời chào. Liên học sau tôi 2 năm. Tôi biết Liên khi nàng mới vào năm nhất. Liên nổi bật trong số bạn bè cùng trang lứa nhờ thành tích vượt khó học giỏi. Tôi từ nể phục chuyển sang yêu Liên nhưng mãi đến khi ra trường tôi mới thổ lộ. Khi đó Liên bắt đầu lên năm thứ ba. Nghe tôi ngỏ lời, nàng lắc đầu: “Để yên cho em học hành, sau này tính”.
Tuy vậy, tôi không bỏ cuộc. Có lẽ vì cái sự chai mặt ấy mà cuối năm thứ 4, lúc chuẩn bị ra trường, Liên nhận lời yêu tôi và giao hẹn đến năm 30 tuổi mới cưới! Tôi năn nỉ mãi, nàng mới chịu cho ba mẹ tôi bước tới coi mắt. Năm đó Liên 26 tuổi. Không ngờ ngay sau lần gặp mặt ấy, Liên đã đổi ý. Vậy là đám cưới diễn ra chỉ mấy tháng sau đó. Tôi nghĩ có lẽ mẹ tôi và Liên có duyên nên mới gặp mặt lần đầu đã cảm mến nhau. Nhưng bây giờ, tôi không nghĩ như thế nữa…
Ở chung với ba mẹ tôi được khoảng nửa năm thì Liên dứt khoát đòi ra riêng. Lý do nàng đưa ra là mình bận rộn công việc ở công ty, đi công tác nhiều, bạn bè lại đông nên không muốn làm xáo trộn cuộc sống của ba mẹ và vợ chồng đứa em tôi. “Ở đây em không được tự nhiên. Chẳng lẽ mẹ chồng nấu cơm mà con dâu lại ngồi tiếp khách hoặc đi chơi chưa về? Ở riêng thì dù sao cũng sẽ đỡ bất tiện hơn. Với lại, mẹ đâu có cấm cản mình ở riêng?”.
Vậy là tôi nghe lời vợ, xin phép ra ở riêng. Căn nhà ba mẹ chuẩn bị cho chúng tôi nằm trong một con hẻm yên tĩnh ở quận 3. Tuy không lớn nhưng lại gần nơi làm việc, gần trường học, bệnh viện… nên từ lâu tôi rất thích. Liên cũng vậy. Vừa được ba mẹ tôi gật đầu, nàng đã hăng hái gọi thợ về sơn sửa lại theo ý mình. Mẹ tôi khen: “Vợ con có con mắt thẩm mỹ. Cái nhà sửa lại nhìn rất vừa ý”. Tôi nghe vậy thì cũng yên tâm.
Ở riêng chừng 3 tháng, một bữa Liên hỏi tôi: “Nhà này ba mẹ sang tên cho anh chưa?”. Tôi lắc đầu: “Chưa”. Liên lại bảo: “Sao anh không nói ba mẹ lập thủ tục sang tên cho tụi mình đi?”. “Chi vậy?”. “Để sau này khỏi có tranh chấp với vợ chồng thằng út. Dù sao thì tụi nó cũng đã có căn nhà bên kia”. Tôi gạt đi: “Anh không làm chuyện đó đâu. Nhà của ba mẹ thì cứ để cho ba mẹ, chừng nào cho thì lấy chứ anh không làm vậy được”.
Tôi đã nói vậy nhưng không hiểu sao Liên lại dỗ ngon, dỗ ngọt mẹ tôi. Chẳng bao lâu sau, nàng hí hửng khoe: “Mẹ đã đồng ý cho đứt tụi mình ngôi nhà. Em đang nhờ người làm thủ tục”. Tôi không vui khi nghe điều đó nhưng nghĩ thôi thì mẹ đã muốn như vậy thì cứ im lặng cho mẹ vui lòng.
Video đang HOT
Cưới nhau được 3 năm nhưng Liên vẫn không có gì, mẹ tôi sốt ruột: “Tụi con coi đi khám đi chớ con Liên gần 30 tuổi rồi, để lâu sau này khó sinh nở”. Tôi chần chừ nhưng sau đó lẳng lặng đi khám một mình. Kết quả cho thấy tôi có vấn đề và phải chữa trị. Vị bác sĩ chữa bệnh cho tôi căn dặn: “Anh phải kiên trì thì mới thành công”.
Gì chứ kiên trì thì tôi có thừa. Nhưng không phải kiên trì chữa bệnh vô sinh mà là kiên trì chiều chuộng vợ. Tôi không dám nói cho Liên biết mà hi vọng khi chữa trị có kết quả thì mới nói. Nhưng từ lúc đó, tôi bỗng thấy rất tội nghiệp cho vợ mình. Nếu lỡ kết quả chữa trị thất bại, chúng tôi không thể có con thì thật thiệt thòi cho Liên.
Từ đó, tình yêu thương đối với vợ của tôi dường như tăng lên gấp bội. Chuyện nhà tôi giành làm hết, Liên muốn đi đâu, làm gì tôi cũng chiều. Thậm chí có hôm Liên làm việc mệt, thèm ăn cháo tổ yến lúc nửa đêm, tôi cũng lặn lội đi mua. Tôi làm tất cả chỉ với mong muốn vợ tôi vui vẻ, hạnh phúc và tôi đỡ có cảm giác có lỗi với vợ.
Thêm hai năm nữa, vẫn chẳng thấy Liên bầu bì. Mẹ tôi bắt đầu sốt ruột. Mẹ bảo tôi: “Nói thật coi tụi bây có trục trặc gì không mà sao tới giờ con Liên vẫn không bầu bì gì?”. Tôi đành thú thật với mẹ do lỗi của tôi. Mẹ tôi lặng người đi hồi lâu rồi nắm lấy tay tôi: “Con cái là của trời cho con à. Đừng buồn. Nhưng còn nước còn tát. Hay là con qua Singgapore chữa trị thử coi sao? Tốn kém bao nhiêu, mẹ cho”.
Tôi thương mẹ và cũng muốn thử thêm một lần. Tôi xin nghỉ phép đi trị bệnh nhưng lại nói dối vợ là đi công tác. Đợt điều trị đầu tiên tốn hơn 20.000 USD. Bác sĩ bên đó hẹn 6 tháng qua tiếp tục điều trị đợt 2. Tôi kiên nhẫn chờ đợi và cố gắng “cày” thật nhiều để đỡ phải xin tiền của mẹ. Đợt điều trị thứ hai hoàn tất, tốn thêm từng ấy tiền nữa nhưng vị bác sĩ nói cũng không có hi vọng nhiều. Tốt nhất là tôi nên nghĩ đến việc xin con nuôi.
Lần này thì tôi suy sụp thật sự. Liên nhận ra và hỏi tôi có bệnh hoạn gì không, tôi bảo là do công việc nhiều. Tôi giấu nhẹm mọi chuyện nhưng không thể cố tỏ ra vui vẻ như trước. Có lẽ tâm tính tôi thay đổi do tác dụng của thuốc điều trị, hoặc là do tâm lý buồn bực nên tính tình tôi cũng thay đổi. Bấm đốt ngón tay tính ra thì cũng đã gần 7 năm chúng tôi cưới nhau. Hi vọng có con ngày càng mong manh.
Giữa lúc tôi đang tuyệt vọng và định bàn với Liên xin con nuôi thì vợ tôi hớn hở báo tin: “Anh thưởng cho em đi thì em mới nói…”. Rồi không chờ tôi hỏi lại, nàng kề tai tôi thì thầm: “Em có bầu rồi!”.
Tôi bàng hoàng không tin vào tai mình. “Gì mà sững sờ vậy? Anh sắp làm cha rồi, vui không?”. Liên nói gằn từng tiếng rồi ôm hôn tôi túi bụi. Tôi gỡ tay nàng ra, ngơ ngác: “Em có bầu hả? Bao lâu rồi?”. Có lẽ vẻ mặt tôi trông tức cười lắm nên Liên càng ôm chặt lấy tôi, càng hôn tôi tới tấp. Sau đó nàng mới buông ra và vênh mặt lên: “Em mới đi khám. Được 12 tuần rồi. Kết quả nè, anh xem đi”. Tôi nhìn mấy tờ giấy mà chẳng thấy gì. Bởi đầu óc tôi lúc đó đang quay cuồng một câu hỏi: “Vợ tôi có bầu thật ư? Bầu với ai?”.
Đến giờ thì cái bầu của vợ tôi đã 7 tháng. Tôi nhìn bụng vợ tôi lớn lên từng ngày. Câu hỏi trong đầu tôi cũng lớn lên từng ngày mà không ai có thể giải đáp. Chỉ có câu hỏi của Liên thì đã được mẹ tôi trả lời: “Đẻ cho mẹ thằng cháu nội, mẹ cho con luôn căn nhà này”.
Thật sự thì ai là tác giả cái bầu của vợ tôi? Chỉ một câu hỏi ấy nhưng nó đã khiến tôi thành kẻ trầm uất… Tôi làm sao để có thể tìm được câu trả lời mà cuộc sống của tôi không xáo trộn; mà mẹ tôi, vợ tôi vẫn vui vẻ, sung sướng, hạnh phúc tột đỉnh như bây giờ?
Và nếu như có một sự thật khác thì liệu tôi có thể chịu đựng nổi không?
Theo VNE
Mẹ chồng bắt con dâu ngoại tình kiếm con
Bà cứ nhắc đi nhắc lại với tôi rằng, tôi không được bỏ con trai bà bằng bất cứ giá nào. Và bà cũng bắt tôi lên kế hoạch "mèo mả gà đồng" bên ngoài hòng làm sao kiếm được đứa con về cho con trai bà.
Chẳng hiểu sao, mấy hôm nay vào trang báo mạng nào tôi cũng thấy toàn chủ đề mẹ chồng -nàng dâu mâu thuẫn. Phải chăng, mẹ chồng nàng dâu khác máu tanh lòng nên lúc nào và ở đâu hai nửa này cũng có chiến sự xảy ra?
Hơn nửa năm nay, tôi cũng đang bị mẹ chồng ráo riết bắt ngoại tình để kiếm lấy đứa con về cho chồng tôi không mặc cảm. Đúng là tình mẹ thương con trai vô bờ bến, bà có thể chẳng hề chú ý đến cảm xúc cũng như vết thương lòng trong tôi khi bắt tôi làm chuyện tày trời ấy.
Nhà chồng tôi chỉ có mình chồng tôi là con trai độc tôn trong nhà. Bố chồng tôi lại mất sớm nên mẹ chồng rất thương yêu con trai bà. Tuy nhiên, quý con trai là vậy nhưng bà coi con dâu như cỏ rác.
Với bà, lúc nào con dâu cũng phải chăm chỉ phụng dưỡng chồng, phụng dưỡng mẹ chồng và nhà chồng nói chung. Ở nhà chồng nhưng tôi ngoài giờ đi làm ra, tôi phải làm quần quật suốt cả ngày như một con ôsin không hơn không kém. Thế nhưng, tôi vẫn bỏ qua hết vì nghĩ thương mẹ chồng già yếu, lại chỉ có một mình.
Ảnh chỉ mang tính minh họa.
Tôi và chồng tôi kết hôn tính đến nay đã 4 năm có lẻ. Thế nhưng, chúng tôi chẳng hiểu sao vẫn chưa có em bé. Mấy lần thấy lo lắng và sợ có vấn đề gì về phía mình, tôi đã âm thầm đi khám phụ khoa. Song tất cả chức năng trong cơ thể tôi hoàn toàn bình thường.
Mấy năm kết hôn không có con, cuộc sống của vợ chồng tôi thật tẻ nhạt và đơn điệu. Nhiều lần tôi giục anh đi khám nhưng anh nhà tôi rất bảo thủ. Anh cho rằng chẳng có bệnh tật gì, chỉ là duyên có con chưa tới. Và thuyết phục anh mãi, một lần tôi mới đưa được anh đi khám. Thật bất ngờ khi bác sĩ kết luận anh bị tinh trùng yếu và 90% có thể dẫn tới vô sinh.
Vì là người đi cùng chồng hôm ấy, nên khi nghe tin sét đánh kia, tôi đã đề nghị với bác sĩ không nói cho chồng tôi biết. Về nhà, tôi chỉ dám kể với mẹ chồng để mẹ chồng biết.
Ban đầu, mẹ chồng tôi tá hỏa và sốc. Bà không tin cho tới khi các giấy xét nghiệm của anh được tôi chìa ra. Từ hôm biết con trai bà vô sinh, bà thay đổi thái độ với tôi 180 độ. Từ chỗ không coi trọng tôi, giờ bà vồ vập tôi ra mặt. Khi ăn cơm, những thức ăn ngon bà đều gắp lấy lòng tôi.
Bà cứ nhắc đi nhắc lại với tôi rằng, tôi không được bỏ con trai bà bằng bất cứ giá nào. Và bà cũng bắt tôi lên kế hoạch mèo mả gà đồng bên ngoài hòng làm sao kiếm được đứa con về cho con trai bà.
Theo đó, kế hoạch của bà sẽ là, tôi nghe lời bà đi ngoại tình kiếm con, sau đó sẽ về nhà nói dối là con trai của chồng tôi. Làm như vậy khiến con trai bà vừa không biết bản thân bị vô sinh, lại có con thêm vui cửa vui nhà.
Tôi dù trước đây ghét mẹ chồng thật, dù chồng tôi đang bị vô sinh thật song cách đề nghị của mẹ chồng tôi thật quá nực cười. Chẳng lẽ bà coi tôi chỉ là cái máy đẻ, bà bắt ngoại tình kiếm con tôi phải mèo mả bên ngoài, bà bắt tôi sinh con thì tôi phải sinh con chăng?
Theo VNE
Đừng lần khần tiếc của Bạn thở ngắn thở dài kêu không có con buồn quá, mẹ chồng cứ nói ra nói vào, chồng thì cũng chán nản, chẳng chuyên tâm vào gia đình, chỉ mải chơi. Nhìn đôi mắt sưng mọng nước của bạn lại thấy vừa đáng thương, vừa đáng trách. Theo như bạn kể thì có vẻ mọi cố gắng của vợ chồng bạn là...