Nếu một ngày em biến mất, anh sẽ đi tìm em chứ?
Có một điều thật trớ trêu của thế gian này, đó là khoảnh khắc đánh mất ai đó, thứ gì đó, chúng ta mới nhận ra tình cảm của mình dành cho những điều đó nhiều đến thế nào. Vậy mà khi còn cạnh bên, ta lại chẳng hề trân trọng, giữ gìn. “Nếu một ngày em biến mất, anh sẽ đi tìm em chứ”
“Nếu một ngày em biến mất, anh sẽ đi tìm em chứ?”
Dòng tin nhắn được gửi đến từ số điện thoại của Mai. Ánh mắt anh chùng xuống, trầm ngâm. Điều anh lo sợ cuối cùng cũng đã đến – ngày cô rời xa anh.
Vội vã xin phép rời khỏi cuộc họp, anh lao xuống dòng người đông đúc. Trời bắt đầu mưa, những hạt mưa đầu đông, lạnh buốt.
Người ta nói tình đầu thường dang dở và để lại nhiều nỗi đau. Có lẽ câu đó đúng với anh. Trang là mối tình đầu của anh. Ngọt ngào nhưng nhiều cay đắng.
Trang – người con gái anh yêu và trân trọng. Khi yêu Trang anh nghĩ chẳng cần thêm một ai khác, cả đời này anh chỉ cần có cô là đủ. Nhưng cuộc đời vốn dĩ có bao giờ cho phép bản thân ta tự sắp đặt. Những cuộc cãi vã, những bất đồng quan điểm, những lần chiến tranh lạnh bắt đầu xuất hiện, rồi một ngày anh phát hiện Trang có người đàn ông khác.
Anh cứ nghĩ bản thân lúc đó sẽ phẫn nộ, sẽ đứng trước Trang mà hỏi anh đã làm điều gì sai, sẽ khiến cô phải giải thích lý do vì sao lại hại chết tình yêu này. Nhưng lạ, anh bình tĩnh, thản nhiên. Anh không vội vã hỏi han, không sốt sắng tìm Trang. Sau 3 ngày không liên lạc, anh đến tìm cô và nói: “Chúng ta chia tay em nhé!”
Câu chuyện tình yêu kết thúc nhẹ nhàng. Anh không trách Trang, không trách kẻ thứ ba, cũng không trách bản thân mình. Sau mỗi cuộc tình, người ta thường đổ lỗi rồi giận hờn nhau, nhưng anh thì không, bởi với anh điều đó đâu còn quan trọng nữa. Có lẽ chỉ là một kiếp nợ, trả hết nợ ta xa nhau. Đúng hay sai chẳng phải đến một lúc sẽ phai, vốn không thuộc về nhau đến cuối cùng cũng sẽ không thuộc về nhau.
Bốn năm không quá dài, càng chẳng hề ngắn cho một câu chuyện tình yêu. Dẫu buông xuôi nhưng trong tâm trí anh luôn khắc khoải bao ám ảnh xưa cũ. Có những ngày lang thang với những nỗi buồn miên man chất chứa. Anh chạy trốn. Nhưng cuộc chạy trốn của anh chẳng bao giờ thực hiện được. Bởi Mai – cô gái nhỏ bé hay cười.
Dù Mai đã xuất hiện trước đó trong cuộc đời của anh, nhưng ngày ấy anh có Trang nên mặc nhiên anh không để ý người con gái này. Trang đi rồi, anh mới biết thì ra bao lâu nay Mai vẫn luôn bên mình. Cô luôn đến đúng lúc khi anh cần. Mai lắng nghe mọi thứ anh kể, bờ vai nhỏ bé gầy guộc là thế mà một thằng đàn ông mạnh mẽ như anh dựa vào lại thấy ấm áp, an nhiên quá.
Mai hiểu anh tới mức kì lạ…
Anh thường có thói quen cất giấu nỗi buồn. Nhưng có gói ghém kĩ càng đến đâu thì chỉ cần nhìn vào ánh mắt anh, cô đều thấu hiểu.
Anh thường chạy trốn cả thế giới, vùi mình ở nơi nào đó mà ôm ấp những kỉ niệm đau buồn. Có lẽ cô người duy nhất lật tung cả thế giới và tìm thấy anh.
Mai luôn xuất hiện với nụ cười nhẹ nhàng, hiền dịu khiến nỗi đau được sưởi ấm. Trái tim từng chút một được khâu vá. Bao năm với vị trí “bạn bè”, một năm với vai trò “bạn thân”, Mai ở bên anh. Đôi lúc anh tự hỏi thời gian bao lâu là đủ để mọi thứ trở thành thói quen. Từ ngày Trang đi, anh quen với việc nói chuyện cùng cô, mỗi tối sẽ chúc ngủ ngon trước khi đi ngủ, mỗi sáng thức dạy người đầu tiên nghĩ đến là cô. Đi ăn, xem phim, siêu thị hay dạo phố đều có cô bên cạnh. Quen với việc cô hay quên và hậu đậu, thường không mang áo mưa hay nhớ khoác thêm áo ấm khi trời lạnh, khiến anh lo lắng mà chạy đến. Cô hay khóc khi sợ hãi, ngốc nghếch như một đứa trẻ làm anh bận tâm nhiều. Cô nấu ăn giỏi, anh quen với hương vị đó. Quen với dáng điệu của một cô gái có chút mập mạp mà đáng yêu. Quen với ánh mắt sâu, dịu dàng nhìn anh khi nghe những tâm sự trải lòng. Anh quen với nụ cười ngọt hiền của cô.
Anh biết Mai có tình cảm với anh. Anh cũng có, từ khi nào anh không biết nữa, nhưng lại ép bản thân phủ nhận, không cho phép mở lòng, dù vậy càng không muốn cô rời xa anh. Kẻ tham lam muốn cô là của riêng mình. Anh loay hoay trong thế giới tình cảm anh tự tạo ra. Anh vừa sợ vừa căm ghét chính bản thân. “Thời gian” là cách mà anh lựa chọn. Thời gian để quên và để bắt đầu. Mặc dù anh biết anh đang khiến cho cả hai mệt mỏi. Để giữ cô, anh tạo nên vai diễn “bạn thân”, còn cô chấp nhận vai diễn đó và đã đóng vô cùng trọn vẹn, hoàn hảo.
Bao lâu là đủ để khâu vá một trái tim mang nhiều thương tích? Có lẽ anh chính là một kẻ ích kỉ và tồi tệ trong câu chuyện này. Nhưng có ai hiểu anh? Nỗi đau còn đó, anh không muốn quá vội vã lại sai lầm, anh sợ bản thân vì quá đau mà sẽ nắm tay nhầm người. Khi chưa xác định được tình cảm của mình, anh không muốn biến cô gái nhỏ bé đến sau kia trở thành kẻ thay thế đáng thương. Vì vậy anh chọn thời gian để cho tất cả cơ hội…
Ngày bình yên sau bao nhiêu giông tố. Trái tim dù mang nhiều vết sẹo nhưng toàn tâm toàn ý thuộc về riêng Mai. Dù thời gian có vội vã, dòng người có bon chen, lòng người có đổi thay, thì có một điều anh chắc chắn Mai vẫn luôn ở đó. Cô ra đi chính là để đợi anh đến.
“Anh đến rồi!”
Ngoài kia mưa thêm nặng hạt, gió thêm lạnh buốt.
Góc phố nhỏ, chàng trai không quên khoác thêm cho cô gái chiếc áo ấm.
Góc phố nhỏ, vang lên tiếng cười hạnh phúc.
Theo blogradio.vn
Vợ không như mong ước nên tôi muốn chia tay để đến với bồ
Tôi đã nói với bồ rằng chờ con lớn chút rồi sẽ ly dị vợ, hiện giờ chúng tôi đang ly thân.
Tôi lập gia đình được 8 năm, có 2 bé gái, đầu học lớp 3, sau lớp một. Vợ tôi không được tốt trong cách đối xử, không như mong ước của tôi. Đã góp ý nhiều lần với vợ về cách sống, chăm lo cho gia đình hơn nhưng cái tôi của cô ấy quá lớn nên vẫn sống theo cách của mình. Điều này khiến tôi cảm thấy rất chán nản.
Sau đó, tôi quen một người bạn mới vào năm 2017, cùng quê, chồng cô ấy đã mất. Ở người phụ nữ này, có những yếu tố mà tôi cần và chúng tôi đã đi quá giới hạn.
Hiện tại, vợ đã biết tôi có mối quan hệ khác bên ngoài và gọi điện cho cô bạn gái của tôi. Vợ nói với tôi rằng nếu người kia mang lại hạnh phúc cho tôi và tôi muốn đến với cô ấy thì ly dị. Mà bạn gái tôi cũng muốn tôi về dứt khoát với vợ. Tôi đã nói với bồ rằng chờ con lớn chút rồi sẽ ly dị vợ, hiện giờ chúng tôi đang ly thân.
Giờ tôi sống với vợ cho có trách nhiệm với con chứ không còn tình cảm. Tôi có nên vì con tiếp tục chịu đựng sống cùng người vợ không yêu, hay chờ thêm vài năm nữa rồi ly dị vợ? Mong chuyên gia và độc giả cho tôi xin lời khuyên.
* Chuyên gia tâm lý Nguyễn Thị Gương tư vấn:
Chào bạn!
Trong cuộc sống, không phải chỉ riêng bạn mà có rất nhiều người cũng rơi vào trạng thái có những mối quan hệ ngoài luồng trong hôn nhân. Tuy nhiên, mỗi người có cách ứng xử khác nhau trước mối quan hệ ấy. Do đó, để không phải hối hận về sau bạn nên suy nghĩ và cân nhắc thật kỹ. Bởi, một khi đã bước chân ra đi thì việc trở về là rất khó.
Lý do bạn đưa ra cho việc đến với người phụ nữ khác là do vợ không được như bạn mong muốn trong cách cử xử, cái tôi của vợ quá lớn. Vậy lúc yêu cô ấy, bạn có thấy như vậy không, hay điều đó chỉ xảy ra khi cô ấy về làm vợ bạn? Nếu vậy, bạn cũng phải cần xem lại bản thân, bạn có đủ tốt, đủ đúng đắn để cô ấy phải gạt bỏ cái tôi mà thay đổi theo mong muốn của bạn? Chỉ nhìn riêng cách cô ấy đối mặt và ứng xử với việc bạn ngoại tình, cũng đã thấy một điều, vợ bạn không hề tệ trong cách đối xử.
Vợ bạn chính là người đã hy sinh tuổi thanh xuân ở bên bạn, sinh con cho bạn, chăm sóc gia đình, con cái trong suốt 8 năm qua, cùng bạn trải qua bao sóng gió cuộc đời... những thứ đó bạn không thấy được sao? Bạn có phải quá ích kỉ khi muốn người khác thay đổi theo mong muốn của mình và khi không được thỏa mãn thì bạn lại vứt bỏ? Bây giờ bạn thấy người tình có nhiều điều tốt đẹp mà bạn mong muốn, nhưng liệu khi phải trải qua những khó khăn, cô ta có mãi tốt đẹp trong mắt bạn? Chẳng phải, bạn cũng từng thấy vợ rất tốt thì mới kết hôn với cô ấy sao?
Bạn nên dành thời gian suy nghĩ thật kỹ và nghiêm túc về tình cảm của mình. Nếu có thể hàn gắn được, hãy trân trọng vợ và gia đình. Nếu bạn thực sự không còn tình cảm thì hãy dứt khoát chấm dứt cuộc hôn nhân này. Bởi không chỉ một mình bạn phải tiếp tục chịu đựng khi sống cùng vợ, mà thực ra người phải chịu đựng chính là vợ bạn mới đúng. Nếu bạn không đủ yêu thương để chăm sóc vợ, thì hãy để cho người khác đem lại hạnh phúc cho cô ấy.
Chúc bạn sáng suốt!
Theo VNE
Sự thật tàn nhẫn phía sau cánh cửa phòng làm việc của chồng Sợ anh đói nên dù tối muộn tôi vẫn mang cơm đến công ty cho anh. Nhưng khi thấy anh qua cánh cửa phòng, tôi đã đánh rơi hộp cơm xuống đất. Tôi là một người phụ nữ giản dị và cũng luôn mong ước có một cuộc sống bằng phẳng. Tôi nghĩ rằng, có được một cuộc sống nhẹ nhàng, bình dị...