Nếu một ngày anh bỏ em…
Em sẽ chẳng biết đâu là thương yêu rất thật!
Em sẽ nhét thương nhớ và kỉ niệm vào trong những trang viết, biến nó thành một truyện ngắn của riêng em và không chờ đợi một độc giả nào hết. Đôi khi, những điều bí mật chẳng nên được bật mí. Thương yêu này em sẽ cất cho riêng mình em.
Thương yêu này em sẽ cất cho riêng mình em. (Ảnh minh họa)
Nếu một ngày anh bỏ em mà đi, em sẽ viết những dòng chữ thật to vào cuốn nhật kí chung của hai đứa, rằng em buồn ra sao, không muốn sống thế nào, tủi hờn và uất ức biết bao. Để rồi nhiều năm sau nhìn lại, em hiểu ra rằng mình đã trẻ con biết nhường nào. Có ai sẵn sàng chết vì một người không yêu mình, như thế chẳng phải rất phí sao?
Video đang HOT
Nếu một ngày anh bỏ em mà đi, em sẽ chủ động chào anh nếu mình gặp mặt. Thương yêu đủ nhiều để khiến em đau khổ tột cùng khi đánh mất. Nhưng trên tất cả, em hiểu rằng khi đã chẳng thể đi bên nhau như hai nửa tình yêu, ta hãy cứ là bạn bè để được đi bên đời nhau mãi mãi.
Em sẽ chủ động chào anh khi mình gặp lại (Ảnh minh họa)
Nếu một ngày anh bỏ em đi, em sẽ chấp nhận rằng mình đã hết yêu nhau. Đâu phải người nào cũng có thể thương yêu nhau cả đời. Vì tình yêu đến rồi đi cũng là chuyện bình thường, có những người ta gặp và yêu chỉ có thể đi chung một đoạn đường.
Và sau này, em sẽ kể về anh với người yêu mới. Không phải để khiến người ấy ghen, mà để người ấy biết rằng thương yêu nào với em cũng là quan trọng. Nhưng hơn hết, tất cả những chuyện đó em đã cất trong một ngăn thật sâu của trái tim.
Và nếu một ngày anh bỏ em mà đi, em sẽ chẳng biết đâu là thương yêu rất thật!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Chơi trò 'yêu một ngày' với đồng nghiệp
Dù có gia đình nhưng tôi không thể kiềm chế tình cảm dành cho anh. Chúng tôi đã thử yêu nhau trong một ngày.
23 tuổi tôi đã kết hôn. Đó là cuộc hôn nhân mà tôi phải đấu tranh nội tâm biết bao để quyết định. Và cũng kể đó, tôi ý thức được vai trò, bổn phận, trách nhiệm của người phụ nữ có gia đình. Đến nay đã 6 năm, dù biết bao ong bướm bao quanh, người học cao, người địa vị xã hội tốt, thành đạt... nhưng tất cả đối với tôi đều vô nghĩa.
Nhưng đến một ngày anh ấy xuất hiện. Anh là người mới do tôi quản lý. Mẹ anh mất sớm, cha thì có gia đình mới, anh sống một mình. Làm việc với nhau một thời gian, chúng tôi ngày càng thân thiết. Có một ngày anh bảo anh thương tôi, anh hạnh phúc khi chở tôi ngồi ngoài sau lưng. Đó cũng là lúc tôi bắt đầu có cảm giác vượt qua giới hạn tình bạn. Nhưng vì đã có gia đình nên tôi luôn kiềm lòng. Dù rất vui nhưng tôi đã từ chối tình cảm đó. Anh nói rằng chuyện tiếp nhận hay không là của tôi, còn thương tôi là của anh. Tôi không thể cấm anh làm điều đó dù biết anh có thể sẽ đau khổ.
Một ngày đầu năm, chúng tôi cùng đồng nghiệp đi chúc Tết, khi chở tôi về, anh đã đề nghị với tôi: ""Hãy làm người yêu của anh chỉ một ngày thôi hay chỉ là buổi chiều hôm ấy thôi". Tôi rất bất ngờ và không biết phải cư xử như thế nào vì tôi đang phải kìm nén tình cảm của mình một cách khó khăn. Anh cư xử với tôi khác lạ. Anh quan tâm, gần gũi hơn... và hình ảnh ấy in dấu trong tim tôi tự bao giờ. Tôi bắt đầu chờ đợi điện thoại, tin nhắn của anh. Những khi không liên lạc với nhau thì tôi lại nhớ.
Tôi đã muốn bỏ cuộc hôn nhân đang tẻ nhạt và có vấn đề của mình để chạy theo tiếng nói của trái tim. Tôi dằn vặt, đau đớn giữa tình và nghĩa. Làm theo ý chí hay theo con tim? Dường như anh cũng hiểu điều đó nên đã đưa ra quyết định chia tay sau một tháng nói lời đề nghị. Nhưng anh đâu biết rằng tôi đã thương anh. Lời chia tay của anh khiến tôi đau khổ biết bao.
Dần dần, tôi hiểu ra mình quá ích kỷ khi chỉ nghĩ cho bản thân mình thôi. Rõ ràng chúng tôi sẽ chẳng có kết quả gì, níu kéo dài thì sẽ làm tổn thương gia đình và mọi người xung quanh. Nhưng quên anh đâu phải là điều dễ dàng. Có những lúc tôi tưởng như mình muốn nổ tung vì mỗi ngày chúng tôi đều làm việc chung với nhau. Khi anh cười, nói với người khác là lòng tôi nát vụn, tim như nghẹt thở. Cuối cùng tôi cũng nén hết xuống tận đáy tim.
Cho đến bây giờ, đã hơn một năm, tôi vẫn lặng lẽ quan sát anh. Tưởng rằng tôi đã quên, nhưng gần đây, tôi biết anh đang một mình đương đầu với bệnh tật. Anh không ăn, không nói, anh chán nản, buồn rầu. Thấy vậy làm lòng tôi lo lắng vô cùng và tôi cũng phát hiện thì ra mình chưa quên được một ngày yêu xưa. Tôi không biết nếu tôi quan tâm anh lúc này thì anh có chấp thuận không? Bên cạnh đó, tôi cũng sợ, sợ tôi một lần nữa không vượt qua cơn say nắng với anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Với em, yêu là chờ đợi Vì chưa thực sự hiểu về nhau nên chúng ta buộc phải rời xa. Nhưng em vẫn sẽ chờ một ngày tình yêu đơm hoa kết trái. Anh và em quen nhau qua sự giới thiệu của một người bạn. Ngay từ lần đầu gặp mặt, chúng mình đã có cảm tình và như tìm thấy nửa kia mà bấy lâu chờ đợi....