Nếu không ở rể thì l.y hô.n
Tôi bàng hoàng bởi bố mẹ vợ, lâu nay tôi vẫn nghĩ là cán bộ công chức về hưu, hiền lành đàng hoàng lại có thể thay đổi 180 độ. Tôi mất lòng tin ở gia đình vợ, họ bất chấp hạnh phúc một đời người, sinh linh và tâm hồn đứ.a tr.ẻ chỉ vì muốn con gái ở với mình.
Tôi thật sự mệt mỏi và chán nản.
Tôi sinh ra ở một vùng quê nghèo miền Trung, vợ là con gái thủ đô. Tôi năm nay 31 tuổ.i, vợ tôi 30 tuổ.i, ngày quen nhau, thấy cô ấy là người hiền lành, gia đình căn bản, bố mẹ vợ nghỉ hưu, gia đình không giàu có. Nhà vợ tôi có hai chị em, tôi thấy hợp với hoàn cảnh và gia đình mình nên quyết định gắn bó cho dù trước khi quen và lấy vợ, tôi có nhiều mối quan hệ rất tốt.
Tôi vốn dĩ là người sống tự lập từ nhỏ, việc gì cũng làm, không ngại khó ngại khổ, tôi tự mình đi làm và đi học nên khi ra trường đến nay, mặc dù đang làm trong một công ty liên doanh lương tháng 12 triệu nhưng tôi vẫn còn nghèo, chưa có điều kiện để mua căn hộ thành phố. Biết được điều đó nên khi quen vợ, tôi nói với gia đình vợ sẽ ra ngoài ở.
Lúc đầu bố mẹ vợ không đồng ý vì gia đình rất cưng chiều, họ sợ con gái khổ. Tôi nói với em: “Lấy chồng phải theo chồng. Anh không thể về nhà em ở được, nếu gia đình em không đồng ý thì anh cũng không còn con đường nào khác”. Cuối cùng gia đình vợ cũng đồng ý cho tôi cưới. Trong quá trình chuẩn bị đám cưới, bố mẹ vợ tôi luôn tác động và can thiệp với cô ấy, gây áp lực cho tôi như phải cưới ở nhà hàng sang trọng, phải có xe đưa rước đẹp, phải chụp hình ngoại cảnh…
Vợ để tôi một mình lo liệu tất cả, chuẩn bị từ những thứ nhỏ nhất mà không đoái hoài gì đến đám cưới, cứ cái gì đụng đến tiề.n là cô ấy lơ đi. Tôi có nói, cô ấy lại viện dẫn lý do đang đi làm việc này cho sếp, việc kia cho gia đình. Tôi đã bắt đầu cảm nhận được vợ tôi là người keo kiệt, tính toán; bố mẹ vợ là người chỉ bảo dẫn đường cho cô ấy mọi thứ. Nhưng nghĩ do môi trường sống, khi về ở với mình từ từ cô ấy thay đổi. Rồi tôi cũng lo được một cái đám cưới mà theo ban bè nói thuộc hạng hoành tráng.
Cưới xong tôi ra thuê một căn hộ nhỏ cách nhà vợ chừng 7km. Vợ vốn dĩ được cưng chiều từ nhỏ nên không biết làm gì ngoài việc đến công ty rồi về nhà. Cưới xong tôi phải dạy vợ cách nấu nướng, cách đối xử với họ hàng hai bên, nhưng bố mẹ vợ lại cho rằng như thế là tôi đày ải con họ nên không cho vợ tôi làm, hàng ngày nấu ăn bỏ vào giỏ mang về cho tôi. Tôi có góp ý “Bố mẹ làm vậy thì sao vợ con biết làm”.
Bố mẹ vợ không nghe, lại còn bao biện cho con. Sau hôm cưới tôi bảo vợ đưa sang họ hàng nhà để tôi thăm hỏi thì được nhưng ngược lại với gia đình tôi, cô ấy lơ luôn vì sợ tốn kém quà cáp, làm tôi rất xấu hổ với họ hàng. Ngày về gia đình tôi, tôi ý tứ, dặn dò phải mua được tấm bánh đặt lên bàn thờ cúng tổ tiên, công việc tôi nhiều, hơn nữa những chuyện như thế tôi đâu cần phải chỉ bảo. Với trình độ học mấy trường đại học của cô ấy, tôi nghĩ vợ sẽ hiểu hoặc ít ra bố mẹ cô ấy sẽ chỉ bảo cho con gái. Nhưng không hề có một thứ gì ngoài quần áo và mỹ phẩm.
Video đang HOT
Tôi thực sự không thể tưởng tượng nổi một người con gái thành phố lần đầu về nhà chồng lại như thế. Tôi góp ý, cô ấy nói: “Mình còn khó khăn, phải chi tiêu hợp lý, em giữ cho anh chứ cho ai”. Tôi gửi tiề.n biếu bố mẹ vợ, cô ấy không nói gì; ngược lại với bố mẹ tôi, không có được một đồng quà hay sao. Tôi là người rất nóng tính nên vợ chồng đã cãi nhau. Chúng tôi ở với gia đình được 3 ngày, kéo nhau về thành phố làm việc. Đã thế khi đi cô ấy không quên kêu mẹ tôi mua quà đặc sản ở quê để biếu sếp.
Mẹ tôi đã phải đạp xe 10 km trong thời tiết mưa phùn để mua những thứ cô ấy yêu cầu. Mẹ cũng không quên mua những thứ đồ thực phẩm trong lành và tốt ở quê để biếu bố mẹ cô ấy. Tôi đi làm thường hay về nhà khoảng 8h tối, cô ấy đi làm về 5h nhưng không về nhà lo cơm nước tôi mà cứ về nhà bố mẹ ăn uống sinh hoạt. Lương làm bao nhiêu cô ấy mang về cho bố mẹ hết, để tôi một mình lo toan.
Khi cưới xong một tháng, biết có thai, bố mẹ vợ bắt tôi phải về ở rể, tôi không chịu vì nói lúc trước cưới nói sao thì bây giờ phải như thế, còn vợ muốn tính sao thì tùy. Tôi sang nói chuyện với bố mẹ vợ thì nhận được câu trả lời: “Lúc trước tôi đâu có hứa với anh như thế, tôi đâu nghe anh nói gì”.
Tôi bàng hoàng bởi bố mẹ vợ, lâu nay tôi vẫn nghĩ là cán bộ công chức về hưu, hiền lành đàng hoàng lại có thể thay đổi 180 độ. Tôi mất lòng tin ở gia đình vợ, họ bất chấp hạnh phúc một đời người, sinh linh và tâm hồn đứ.a tr.ẻ chỉ vì muốn con gái ở với mình.
Từ đó chúng tôi cãi vã thường xuyên hơn. Một lần trong cơn nóng giận tôi đã tát cô ấy vì nói cái thai đó không phải của tôi. Tôi thấy mình sai nên đã rất nhiều lần sang gia đình cô ấy xin lỗi nhưng vợ và bố mẹ vợ nói là tôi phải về ở rể mới được, còn không chia tay. 4 tháng sau chúng tôi l.y hô.n.
Bây giờ tôi đang rất hụt hẫng, không biết mình làm vậy có đúng không, đứ.a tr.ẻ sau này lớn lên có trách bố nó vì cái tôi bản thân mà nó phải như thế không? Và nếu đúng, nó có hiểu rằng phải sống trong một gia đình chỉ nghĩ đến tiề.n, chỉ sống cho bản thân mình, ích kỷ như vậy thì bố nó sẽ thế nào không? Xin các anh chị một lời chia sẻ.
Theo VNE
Gần Tết, vợ ngoạ.i tìn.h để được thưởng cao
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu.
Vợ đi làm tối ngày không thấy mặt
Mấy ngày nay, ngày nào vợ cũng 10 giờ tối mới về nhà, tôi ở nhà thấy sốt ruột, khó chịu. Nhiều khi gọi điện cho vợ thì vợ hết lên trong điện thoại là phải đi tiếp khách cùng sếp. Cuối năm, người ta giao nhiều việc, nhận nhiều hợp đồng lại phải quan hệ ngoại giao nên công việc bận hơn nhiều.
Thấy vợ vất vả, lẽ ra tôi phải thương vợ nhưng muốn thương cũng không thương được. Vợ ngày ngày đi làm, sáng đi sớm, tôi về khuya, rồi về thì đầy men rượu trong người. Nhiều khi muốn bật nước cho vợ tắm, chăm vợ tí nhưng lại thấy bực dọc trong người làm sao đấy. Kẻ làm chồng như tôi lại không thể quản nổi vợ, để vợ ra ngoài đi làm như vậy, vất vả là một chuyện, qua lại với mấy ông cốp như thế nhiều khi tôi thấy &'nóng trong người'. Sự bực bội càng tăng lên và tôi không tài nào chấp nhận được chuyện này.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. Nếu không làm tốt, cuối năm rồi không đạt chỉ tiêu, rồi sếp sẽ cắt thưởng này kia. Tôi bực lên: "Cắt thì nghỉ, chứ báu bở gì. Làm gì mà bắt người ta đi tiếp khách tiếp khứa với ông, có mà vớ vẩn!". Nghe tôi nói vậy có vẻ vợ không hài lòng, không nói gì tiếp, mặc kệ, bỏ lên trên nhà.
Tôi nói thì vợ bảo, công việc của vợ vậy, nên cứ phải đi sớm về tối. (ảnh minh họa)
Bực cái là ngày nào vợ cũng có men rượu trong người. Từ một người vợ rất chi là chu toàn, lo cho chồng con, giờ vợ bỏ bê chuyện gia đình, chỉ biết lao vào cái chốn đó để kiế.m tiề.n. Nhìn vợ như vậy, nghĩ thấy bản thân mình, tôi càng ức chế vào người.
Phát hiện vợ ngoạ.i tìn.h với sếp vì tiề.n thưởng
Đợt này, thấy vợ lại hay ăn diện, quần áo sắm sửa đầy nhà. Vợ còn xịt nước hoa thơm nức, son phấn lòe loẹt. Hỏi vợ tại sao thì vợ bảo, ngày xưa chưa có tiề.n, còn tiết kiệm. Dạo này kiếm được rồi thì chịu khó tô đẹp cho mình, rồi làm cái nghề này là phải nhìn sang trọng người ta mới cảm thấy mình có tướng. Nghe vợ nói thì không phải là vô lý nhưng nhìn cái cách ăn chơi của vợ, tôi thấy bực mình. Đột nhiên vợ thay đổi, hàng xóm nhìn vào họ sẽ nghĩ sao. Tôi thấy khó chịu trong lòng.
Nhưng tôi cũng cho qua, vì nghĩ bản thân mình phải chăm lo cho vợ khi vợ vất vả mới phải, không nên gây áp lực cho vợ nữa. Nhưng khổ nỗi, tiếng lành đồn gần, tiếng dữ đồn xa. Thấy vợ tôi có vẻ lòe loẹt, đồng bóng, hàng xóm láng giềng đồn ầm lên. Rồi gia đình tôi cũng nói ra nói vào bảo vợ tôi là thay đổi nhiều, rồi không biết có ngoạ.i tìn.h không.
Tôi cũng lo lắng quá, nếu nhỡ ra vợ có làm gì không hay không phải với tôi thì biết làm thế nào. Nhưng mà không có lửa làm sao có khói. Tôi cũng thấy có chút nghi hoặc vì gần đây, vợ thay đổi lại, ăn chơi hẳn ra. Chẳng giống người vợ giản dị ngày trước.
Tôi có hỏi thì vợ bảo làm gì có chuyện đó, chỉ tổ thiên hạ ghen ăn tức ở nghĩ linh tinh. Nhưng mà tính tôi ăn chắc, cẩn thận. Tôi nói với họ rằng, vợ tôi không phải thế nhưng tôi lại ngầm đi theo dõi vợ. Và trong những cuộc vui ấy, tôi có vô tình phát hiện ra, vợ mình đúng là có cặp kè với ông sếp ở công ty. Tôi đã chụp ảnh để &'bắt tận tay, day tận mặt' vợ, để em không còn chối cãi được nữa.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ.(ảnh minh họa)
Hôm ấy, về tôi đã nói chuyện thẳng thắn với vợ, hi vọng em có câu trả lời thích đáng. Vì sao em lại đi ngoạ.i tìn.h với ông sếp già như vậy để lừa dối tôi. Lúc này, vợ mới quỳ xuống xin tôi tha thứ. Em bảo, Tết nhất đến nơi rồi, bao nhiêu kế hoạch, chỉ tiêu. Nếu em không làm thế thì không có chỗ đứng. Cuối năm, công ty sa thải nhiều nhân sự, lại còn không làm tốt thì tết cũng không được thưởng cao. Ông ta lại có ý với em nên em tính chuyện lợi dụng tình cảm này để được tăng lương, thưởng. Hi vọng Tết được khoản kha khá, chứ em thề làm em không yêu gì anh ta.
Em nói mà nước mắt giàn giụa càng làm gã đàn ông như tôi thấy mình bỉ ổi, vô liêm sỉ. Trời ạ, tại sao tôi lại có thể để người vợ của mình lam lũ, bán thân chỉ vì sự tính toán với mấy đồng tiề.n thưởng rẻ mạt ấy. Tôi có đáng làm chồng không, có đáng làm đàn ông không? Nếu như tôi giàu thì vợ đâu phải khổ thế này.
Lẽ ra, tôi phải tát vào mặt vợ, phỉ báng vào mặt vợ rằng em là một người đàn bà hư hỏng, lăn.g loà.n nhưng cuối cùng tôi lại không làm được. Tôi càng thấy hận bản thân mình hơn, vì chính tôi đã khiến em phải chọn con đường bỉ ổi ấy. Thật sự, tôi đã quá thất vọng về mình chứ không phải về vợ nữa. Phải làm sao đây, phải ngăn chuyện này lại thế nào?!
Theo VNE
Vợ phải xin tin.h trùn.g của bạn thân tôi Dù có đa.u đớ.n nhưng tôi vẫn phải làm điều đó, vì tôi không thể sinh con... Với tôi lúc này, dù có dằn vặt nhưng đó lại là niềm vui và là niềm an ủi với tôi. Tôi phải cám ơn vợ vì hành động đó, vì em đã chấp nhận làm vợ của người chồng vô sinh, chấp nhận xin con...