“Nếu không ngoại tình thì cũng bất lực”
Không biết từ bao giờ, tôi đã nhìn vợ mình bằng ánh mắt ghê sợ.
Tôi nói với con bé: “Con phải mang số tiền đó nộp cho công an phường để trả lại cho người đánh rơi. Không phải tiền của mình thì không được xài”. Thế nhưng vợ tôi lại gạt đi: “Tiền mình lượm được là tiền của mình, biết ai mà trả lại? Đưa đây cho mẹ, ít ra cũng đi chợ được cả tuần lễ”.
Cuối cùng thì số tiền 2 triệu đồng bé Như nhặt được ngoài đường vô túi vợ tôi. Đây không phải là lần đầu tôi và Mai tranh cãi chung quanh chuyện dạy con. Sau mỗi lần như vậy, tôi đều thất bại trước sự bảo thủ và… dữ dằn của vợ.
Bé Như hỏi tôi: “Con phải nghe mẹ hay nghe ba? Hay là con tự mình quyết định để ba mẹ khỏi cãi cọ?”. Tôi giải thích cho con là khi ai đó đánh rơi tiền, chắc chắn là họ sẽ rất buồn. Thậm chí nếu số tiền đó là tiền để chữa bệnh của một người nghèo thì có khi lại là nỗi bất hạnh của một gia đình. Nếu chúng ta làm ngơ, thậm chí chà đạp lên nỗi bất hạnh của người khác thì đó chẳng phải là cách hành xử của người có đạo đức, văn hóa.
Có vẻ như con bé hiểu và đồng tình với những điều tôi nói. Nó bảo: “Lần sau những chuyện như vậy con chỉ nói với ba”. Tôi nghĩ chuyện dạy con là của cả cha lẫn mẹ nhưng với cách giáo dục con của vợ tôi thì không biết lớn lên các con tôi sẽ như thế nào?
Video đang HOT
Mai dạy con theo kiểu thấy người ta bị tai nạn thì phải tránh xa để khỏi phiền phức, thấy kẻ trộm thì không được báo tin để không liên lụy đến mình; lên bàn tiệc thấy món nào ngon thì phải ăn thật nhiều; bạn bè mượn đồ đạc thì không bao giờ được cho vì “có của cho mượn mắc công đi đòi”, bà con dòng họ đến nhà thì không được vồn vã vì như vậy sẽ khiến họ ở lì không chịu về… Khi bé Như bắt đầu vào tiểu học thì đã được mẹ nó dạy như thế. Cũng may là nó còn biết nghe lời tôi trong một số chuyện. Thế nhưng càng ngày, cái khoảng cách giữa tôi và mẹ nó càng dài thêm ra. Người ta bảo con cái gắn kết vợ chồng, thế nhưng với chúng tôi thì chính điều đó lại đẩy chúng tôi xa nhau.
Người ta bảo con cái gắn kết vợ chồng, thế nhưng với chúng tôi thì chính điều đó lại đẩy chúng tôi xa nhau (Ảnh minh họa)
Và tôi không biết từ bao giờ, tôi đã nhìn vợ mình bằng ánh mắt ghê sợ. Tôi không còn nhìn thấy nơi Mai một cô gái thông minh, nhanh nhẹn, đảm đang; thay vào đó là một người đàn bà lạnh lùng, tính toán, tàn nhẫn.
“Bộ anh có con nào rồi hay sao mà chay tịnh vậy? Đừng có nói là anh hết xí quách, bất lực rồi nghen. Đàn ông gì mà mới 40 tuổi đã xuội lơ cán cuốc như vậy?”- một bữa, Mai dựng tôi dậy lúc nửa đêm. Trong ánh sáng lờ mờ của ngọn đèn ngủ, tôi thấy vợ mình lồ lộ một tòa thiên nhiên. Nàng trườn lên người tôi, hôn tôi và vuốt ve tôi như cái cách mà nàng vẫn làm xưa nay. Thế nhưng nếu như trước đây, điều đó khiến tôi vui thích bao nhiêu thì bây giờ nó chẳng có tác dụng gì. Tôi đã nhắm mắt lại, cố hình dung những ngày mới cưới… Vậy mà cuối cùng tôi cũng bị vợ xô ra: “Đúng là anh có vấn đề rồi. Nếu không ngoại tình thì cũng bất lực”.
Tôi thật sự không có người phụ nữ nào khác. Công việc ở công ty cũng không đến nỗi quá căng thẳng. Vậy thì tại sao cái thằng đàn ông trong tôi bỗng dưng biến mất như vậy? Không lẽ những mâu thuẫn trong việc dạy dỗ con hằng ngày lại gây ra hậu quả nghiêm trọng như vậy sao?
Tôi nói với Mai: “Thật tình là anh thấy sợ em. Có lẽ vì quá sợ nên anh không làm được. Xin lỗi em”. Vợ tôi mặc quần áo vào, ôm mền gối qua phòng con ngủ. Từ hôm đó, nàng không ngủ chung với tôi nữa. Sự việc đã hơn 1 tháng. Tôi thấy thoải mái hơn nhưng cảm nhận có điều gì đó đang đổ vỡ trong tình cảm của chúng tôi. Nhưng chuyện gì đang xảy ra thì tôi không biết rõ.
Vợ tôi không về nhà ăn cơm trưa, chủ nhật không đi chợ hoặc siêu thị để sắm sửa đồ ăn thức uống cho cả nhà như trước. Nàng cũng không trò chuyện với tôi mà chỉ nói thông qua các con.
Chuyện gì đang xảy ra với cuộc hôn nhân của tôi vậy?
Theo VNE
Em chỉ thua cô ấy một điểm ...
... Tôi đau đớn khi nghe anh nói rằng, "Em hơn cô bé đó nhiều lắm nhưng chỉ thua cô ấy một điểm, đó là cách làm tình".
Đến giờ phút này, tôi vẫn không hiểu tại sao chồng mình lại thay đổi nhiều như vậy? 6 năm qua là thời gian chung sống vô cùng hạnh phúc của gia đình chúng tôi và tôi chưa bao giờ một lần nghi ngờ anh phản bội, trăng hoa bên ngoài.
Tôi đã đặt niềm tin tuyệt đối vào anh... nhưng rồi, tôi đã hoàn toàn suy sụp và thất vọng khi phát hiện ra chồng mình có quan hệ với một người phụ nữ đã có gia đình, trong khi tôi vẫn đang mang thai đứa con thứ hai. Cho đến khi tôi sinh bé thứ hai được hai tháng rưỡi thì mọi chuyện mới bắt đầu vỡ lẽ...
Khi tôi phát hiện ra tất cả sự thật đó, anh khóc lóc, van xin, thề thốt sẽ từ bỏ người phụ nữ đó để toàn tâm toàn ý lo cho gia đình và hứa sẽ không bao giờ tái phạm. Vì thương chồng, thương hai đứa con còn nhỏ dại nên tôi chấp nhận cho qua mọi chuyện, tiếp tục chung sống với anh như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Những tưởng một lần mắc lỗi, anh sẽ hối lỗi và sửa sai... nhưng không ngờ, tất cả những hành động khóc lóc, van xin đó chỉ là cách để đối phó với vợ con. Anh không biết quý trọng những gì mình đang có, không biết nâng niu, gìn giữ hạnh phúc gia đình...
Anh đi làm cả ngày, sợ ăn cơm ngoài quán không vừa khẩu vị nên ngày nào cũng như ngày nào, 5 giờ sáng tôi lại lọ mọ dậy nấy cơm, pha cà phê sẵn để anh mang theo, chăm sóc cho anh từng li từng tí. Những tưởng anh sẽ trân trọng những tình cảm, sự hy sinh của tôi dành cho anh, cho gia đình... nhưng có lẽ cha ông ta nói đúng, "cha mẹ sinh người, trời đất sinh tính" nên bản chất trăng hoa trong con người anh không bao giờ thay đổi.
C hỉ vì cô ta giỏi làm tình hơn tôi nên anh đã phản bội vợ con để đến với người phụ nữ ấy
Chuyện ngoại tình của anh giải quyết êm xuôi vừa được một tháng thì anh lại cặp kè với cô bé thu ngân mới vào làm ở công ty anh (cô bé này nhỏ hơn anh 10 tuổi và cũng đã có gia đình). Nhưng đúng là người gian dối thì cứ cố che giấu như thế nào đi chăng nữa cũng sẽ bị phát hiện. Và một lần nữa, anh lại bị tôi bắt gặp lúc tôi mở hòm mail của anh để kiểm tra. Khi đọc xong những dòng chat chit tâm sự của chồng với người tình, tôi dường như chết lặng... Tôi đã khóc như chưa bao giờ được khóc. Tôi đã ngồi lặng đi từ 2 giờ sáng cho đến 5 giờ sáng, mắt nhìn trân trân vào những dòng chữ tâm tình ướt át của anh dành cho cô ta mà chưa một lần trong đời, anh nói với tôi như vậy!
Mọi thứ đều chấm hết. Tôi nghĩ như thế cũng tốt vì tôi cũng nên tìm lối thoát cho bản thân mình và cả anh nữa... Tôi viết đơn ly hôn đưa cho anh nhưng anh không chịu ký. Anh chở tôi đến gặp cô bé đó để chứng tỏ anh đã có thành ý, hối lỗi và cũng để chấm dứt quan hệ với cô ta. Tôi hỏi anh, "Điều gì khiến anh đánh đổi cả hạnh phúc gia đình để đến với cô bé đó" thì anh trả lời, "Em hơn cô bé đó nhiều lắm nhưng chỉ thua cô ấy ở một điểm, đó là cách làm tình".
Tôi đau đớn như bị hàng ngàn nhát dao đâm vào tim khi nghe được những lời nói đó từ người chồng phản bội. Trong tôi lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chuyện ly hôn vì tôi nghĩ đây là giải pháp tối nhất cho cả hai. Nhưng rồi một hôm, khi chở đứa con trai lớn đi học, nghe con nói, "Thôi mẹ đừng khóc nữa, con thương mẹ lắm! Con không muốn cha mẹ cãi nhau đâu... như vậy con buồn lắm!". Nghe những lời nói của con trai, lòng tôi như chết lặng... và tôi không biết nếu như đi đến quyết định ly hôn thì liệu mình có lỗi với con hay không?
Rồi tôi cũng cho mình thời gian để bình tâm suy nghĩ lại. Tôi nhận được rất nhiều sự an ủi, chia sẻ từ những người thân, bè bạn của mình, ai ai cũng động viên tôi, "Hãy vì con mà sống" khiến tôi không dám đi đến chuyện ly hôn nữa.
Hiện tại, tôi và anh vẫn chung sống dưới một mái nhà. Anh cũng có phần thay đổi hơn trước, có trách nhiệm hơn đối với gia đình và cũng cư xử ngọt ngào hơn đối với tôi. Dù là vậy nhưng vết thương trong lòng tôi vẫn còn đó. Tôi vẫn bị ám ảnh bởi nỗi đau mà anh đã gây ra cho tôi. Tôi sợ mình lại bị anh dối gian một lần nữa... vì thế nên trong lòng tôi lúc nào cũng hoài nghi về những tình cảm của anh cho tôi và gia đình. Càng cố ép mình sống như vậy, tôi càng cảm thấy mệt mỏi khi phải sống giả tạ và coi như chưa có bất cứ chuyện gì xảy ra với con người trăng hoa đó.
Giờ tôi cảm thấy rối rắm lắm! Tôi không biết phải làm sao để cho tâm hồn mình được thanh thản... Nếu như tôi tự tìm lối thoát cho mình thì con tôi sẽ không có được tình cảm của người cha và nó sẽ mặc cảm với bạn bè mình về điều đó. Còn nếu thương con mà chấp nhận sống với gã đàn ông gian dối này thì chắc chắn tôi sẽ còn phải đau khổ dài dài khi phải đối diện với anh, đối diện với sự giả dối cho dù anh đang cố gắng thay đổi...
Những lúc tâm trạng không yên như lúc này... tôi lại một mình tìm đến nơi nào đó yên tĩnh để cho tâm mình được tĩnh lại, để quên đi những nỗi đau, những buồn bã tôi đã phải chịu đựng trong suốt thời gian qua!
Theo PNO
Tôi không biết tình cảm giữa chúng tôi là gì? Người tôi cứ như khúc gỗ khi anh ôm rồi hôn lên ngực tôi. Dù không yêu nhưng tôi lại chẳng thấy tiếc vì đã để anh làm như thế. Tôi và anh quen nhau trên một trang mạng xã hội. Chúng tôi cũng làm quen như bao người bạn thông thường, nhắn tin hỏi một số vấn đề học hành, công việc......