Nếu không hợp thì sớm muộn cũng chia tay
Yêu không có nghĩa phải là tất cả thế giới của nhau, nếu yêu bằng cách tìm kiếm tình cảm từ một phía thì có nghĩa bạn đang tìm kiếm sự thương hại.
Yêu là cho nửa kia cảm giác an toàn, cho nhau cảm giác rằng mình sẽ không lạc lõng giữa thế giới này, nhưng điều đó không có nghĩa chúng ta có quyền tước đoạt khoảng không gian riêng của nửa kia. Đôi khi khoảng lặng là cần thiết cho một mối quan hệ lâu dài.
Những thứ thuộc về cảm giác một khi mất đi sẽ mãi không tìm lại được, đó là điều kỳ lạ của tạo hóa. Ừ thì đó là cuộc sống, có những thứ đến rồi lại vội vã ra đi. Thôi thì sống và cảm nhận, hơn là sống và lo rằng nó sẽ mất.
Tôi đã yêu, tình yêu đến rồi đi, kẻ ra đi đau hay người ở lại đau, câu trả lời tùy thuộc vào việc bạn có biết rõ lý do chia tay, và bạn cảm nhận lý do đó có chính đáng hay không? Nếu đã không hợp thì liệu thời gian có giúp hai con người khác nhau về tính cách trở nên dung hòa hay chỉ làm cả hai thêm mất thời gian?
Ảnh minh họa
“Rồi chúng ta sẽ hợp, nếu anh nhường em một chút và em nhường anh một chút”. Tôi đã nói với anh như vậy, trong phút chốc tôi không thể tìm được lý lẽ gì hay ho hơn để níu kéo anh. Nhưng anh rất quyết tâm, không hề do dự khi nói rằng đó là điều không thể.
Tôi hoàn toàn sụp đổ trước câu trả lời lạnh lùng, dứt khoát. Tôi như kẻ điên dại lao tới đ.ấm thình thịch vào lồng ngực anh và nói: “3 năm quãng thời gian chưa đủ để mình là của nhau sao, 3 năm chúng ta hoàn toàn không có điều gì để ràng buộc được nhau sao?”.
Video đang HOT
Tôi hoàn toàn tuyệt vọng khi anh đứng chịu trận và lặng thinh. Nhưng đến khi bình tâm suy nghĩ, tôi ngộ ra rằng: Khi đã không hòa hợp quá nhiều trong tính cách thì chia tay là điều tất yếu. Sau quãng thời gian vật vã, tôi trở về với cuộc sống bình thường, đi về không ai đón đưa, khi vui thì dạo quanh phố phường cùng bè bạn, khi buồn thì thu mình vào một góc.
Cuộc sống sau chia tay hoàn toàn không quá nặng nề như tôi từng nghĩ. Ít nhất tôi không chịu cảm giác nổi cáu khi anh đến đón trễ, tôi không còn gò bó mình vào lịch sinh hoạt của anh để mất đi cuộc vui cùng bạn bè, tôi không cần giả vờ vui khi trong lòng đầy ưu phiền…
Tôi hoàn toàn là mình sau khi chia tay, cảm xúc đều hiện rõ không còn dấu diếm. Yêu, ngoài cảm giác thì nó còn là sự hòa hợp, đừng để cảm giác lấn át bạn khi thiếu vắng sự hòa hợp không có. Cảm giác chỉ mang cho bạn niềm vui nhất thời, sự hòa hợp mới đảm bảo cho một mối quan hệ lâu bền.
Theo Nam Phương/Zing.vn
Chồng ép tôi đi phá thai vì năm sinh không hợp
Ba tháng sau đám cưới, tôi có bầu, nghĩ chồng sẽ vui, nhưng tôi sốc khi anh nói không muốn giữ vì nó không hợp t.uổi anh. Mẹ chồng cũng không mấy vui vẻ nhưng khi biết tôi sẽ sinh con trai thì không có ý kiến gì.
Ảnh minh họa
Những ngày gần đây tôi luôn trong tâm trạng vô cùng tồi tệ, thậm chí đã nghĩ đến cái c.hết hoặc mang con bỏ đi. Tôi biết nếu lựa chọn tiêu cực như vậy con sẽ khổ, nhưng nếu tiếp tục sống như thế này tôi không biết có thể chịu đựng được bao lâu nữa.
Tôi lấy chồng khi 27 t.uổi, đám cưới được tổ chức sau 4 năm yêu thương gắn bó. Nhiều khó khăn thử thách đã trải qua, ai cũng nghĩ chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc bên nhau, nhưng có lẽ cuộc đời không đơn giản như vậy. Ngày đám cưới diễn ra, tôi thực sự bị sốc. Gia đình tôi không hẳn có điều kiện tốt nhưng với đám cưới của đứa con gái yêu, bố mẹ đã cố hết sức để mọi việc diễn ra tốt đẹp và trang trọng. Nhưng khi về nhà chồng, mọi thứ đều diễn ra trong tình trạng tạm bợ, nói đúng ra là làm cho có.
Tôi đã không thể cười nổi khi nhìn bó hoa cưới, thực chất là bó hoa kiểu như tặng sinh nhật của mấy bạn sinh viên, hội trường nơi nhà trai làm đám cưới đổ nát, bẩn thỉu. Sau đám cưới mẹ chồng lấy tất cả t.iền mừng mà không cho chúng tôi một đồng làm vốn, thậm chí không cho đi nghỉ tuần trăng mật với lý do phải dành ngày nghỉ cho đám cưới em chồng một tháng sau đó. Tôi đã cố gắng gượng cười thông cảm vì nghĩ nhà trai không có điều kiện. Nhưng không bao lâu sau khi mẹ chồng lắp điều hòa và mua một loạt đồ dùng mới cho phòng ngủ của bà, tôi biết mình đã lầm.
Ba tháng sau đám cưới, tôi có bầu, nghĩ chồng sẽ vui, nhưng tôi sốc khi anh nói không muốn giữ vì nó không hợp t.uổi anh. Mẹ chồng cũng không mấy vui vẻ nhưng khi biết tôi sẽ sinh con trai thì không có ý kiến gì. Cuối cùng, do tôi gây áp lực, chồng không ép tôi phá thai nữa nhưng nỗi đau khi nghe chính miệng chồng mình nói ra điều đó thật khó nguôi ngoai.
Sau khi sinh con vài tháng, anh nghỉ việc do mâu thuẫn trong nội bộ công ty. Tất cả chi tiêu của gia đình bé nhỏ dồn hết lên vai tôi, trong khi lương tôi cũng không phải cao. Tôi nhịn ăn nhịn mặc, cố gắng lo đầy đủ cho gia đình, không dám kêu than nửa lời, thậm chí trước mặt chồng cũng phải luôn cố tỏ ra vui vẻ để anh không phải suy nghĩ nhiều. Chồng ốm đi viện, trong túi không có một đồng, tôi mang cả vàng mẹ cho lúc cưới đi bán mà không dám nói với chồng vì sợ anh lo thêm.
Sợ chồng ra ngoài không có t.iền tiêu, tôi lén bỏ t.iền v.ào ví anh trong khi ví mình chỉ toàn t.iền lẻ. Nhưng chồng tôi hình như không quan tâm, cũng không biết đến những việc tôi làm. Mấy năm tiếp sau đó, anh vẫn không đưa cho tôi một đồng t.iền nào để nuôi con, kể cả sau này khi công việc của anh đã thuận lợi và kiếm được nhiều t.iền.
Vì tính kiêu hãnh, tôi cũng không bảo anh đưa t.iền sinh hoạt. Tôi đã được tăng lương, có thu nhập khá nên không thích lấy t.iền từ chồng. Có t.iền, anh đưa hết cho mẹ để dành sửa nhà, nhưng khi công việc khó khăn, t.iền chưa thu hồi được mà hạn trả nợ đã tới, anh về bảo tôi đưa t.iền để lo việc của anh. Thương chồng và biết mẹ chồng khó tính, tôi lại chạy vạy lo t.iền cho anh đi trả nợ, nhưng không ngờ sau khi thu được t.iền về anh lại tiếp tục mang đưa hết cho mẹ.
Mẹ anh ốm nằm viện, cả gia đình tập trung, tôi khó khăn lắm mới xin nghỉ làm được mấy ngày nhưng con ốm, tôi phải nhờ mẹ đẻ tới trông giúp để đi làm và tranh thủ buổi tối chạy qua thăm mẹ anh. Anh oán giận và trách móc tôi không túc trực chăm sóc mẹ anh mà không hề nghĩ tới chuyện con tôi ốm, tôi không được nghỉ làm và mẹ tôi cũng đang ốm vẫn phải đi gần trăm cây số tới trông con cho tôi ở nhà.
Người thân của anh chỉ cần hơi ốm đau, anh lập tức trách móc tôi không quan tâm chăm sóc. Nhưng khi chính tôi bị ốm, thậm chí là bất đắc dĩ phải bỏ thai anh cũng chẳng quan tâm, chỉ nói được một câu lạnh lùng "Ốm thì uống thuốc vào".
Chuyện s.ex của chúng tôi càng tệ hại, khi anh có nhu cầu, anh sẽ vô cùng ngọt ngào thuyết phục tôi chiều bất kể tình trạng sức khỏe và tinh thần như thế nào, nhưng chưa bao giờ anh quan tâm tới nhu cầu của tôi. Nếu tôi không thích, vẫn phải chấp nhận vô điều kiện, nhưng nếu anh không thích, có thể hất tôi ra một cách thô bạo và mắng tôi vì làm phiền trong lúc anh đang muốn nghỉ ngơi.
Khi anh có chuyện không vui hoặc thất bại trong công việc, tôi luôn ở bên, chia sẻ và ủng hộ mọi quyết định của anh, nhưng khi điều tương tự xảy ra với tôi, anh bỏ mặc trong nỗi tuyệt vọng, cay đắng và cô đơn đến phát điên. Anh có thể dành hàng giờ mỗi tối để ngồi với những ông hàng xóm vô công rồi nghề nhưng lại chẳng có nổi vài phút mỗi ngày để hỏi xem công việc mới của tôi có thuận lợi không.
Mâu thuẫn đỉnh điểm xảy ra sau tết, mẹ chồng chính thức yêu cầu chúng tôi sửa nhà và lo toàn bộ chi phí, trong khi số t.iền anh đưa cho mẹ chỉ đủ khoảng 50%. Mẹ anh ép phải lo cho đủ và không cần biết khả năng tài chính của chúng tôi thế nào, việc sửa chữa được tiến hành ngay lập tức. Trước đó, anh đang làm tại công ty của chú tôi nhưng do một số mâu thuẫn, anh đã nghỉ việc ngay trước khi sửa nhà, do đó anh ở nhà luôn để trông coi thợ.
Còn tôi đã chấp nhận chuyển về làm cho một công ty gần nhà với mức lương chỉ bằng 2/3 trước đây để dành thời gian chăm lo cho gia đình và con cái. Làm gần nhà nhưng sáng tôi vẫn phải dậy sớm, dọn dẹp nhà cửa, cho con ăn, đưa con đi học, chiều về lại dọn dẹp, giặt giũ, chăm sóc con... T.iền vẫn phải cố gắng lo cho đủ tiêu dùng vì anh đã nghỉ làm, mà giờ có đồng nào anh cũng dốc vào nhà cửa hết.
Tuy nhiên dường như gia đình anh vẫn chưa hài lòng với những gì tôi làm. Mẹ anh vì phải bù thêm t.iền sửa nhà nên suốt ngày kiếm cớ gây chuyện với tôi dù tình cờ tôi biết ông bà cũng không hề thiếu t.iền. Bà kêu tôi đi làm suốt ngày không lo việc gia đình, nhưng tôi không đi làm lấy gì nuôi con? Chồng không những không thông cảm cho tôi mà cũng theo mẹ trách móc, gây chuyện.
Tôi thực sự chán nản khi phải sống trong gia đình này. Tôi mệt mỏi với mẹ chồng khó tính lúc nào cũng chỉ nghĩ đến t.iền. Tôi thất vọng với người chồng không quan tâm tới vợ mà chỉ ích kỷ nghĩ cho mình và những người ruột thịt mà không quan tâm tới vợ. Tôi thực sự ân hận vì tình yêu mù quáng đã dành cho chồng. Tôi thực sự cảm thấy rất tồi tệ. Xin hãy cho tôi một lời khuyên, tôi có nên mang con đi để được sống cuộc sống thực sự của mình không? Xin cảm ơn!
Theo VNE
Sụp đổ khi anh chia tay với lý do không hợp Anh chúc em luôn hạnh phúc và thành công trong công việc cùng với lý do chia tay: "Mình không hợp", chỉ đơn giản vậy sao? Trong khi mình đã có hai năm là bạn và một năm 3 tháng yêu nhau. ảnh minh họa Anh và em ở cùng quê đầy nắng và gió Ninh Thuận, anh hơn em 3 t.uổi. Mình...