Nếu không cưới, tôi sẽ mất đi anh
Anh bảo kiểu gì năm nay cũng phải cưới, không sẽ chia tay vì không muốn mọi người dị nghị về việc anh ‘ít học’ hơn tôi.
Tôi không có ba, đúng hơn là một đứa con hoang. Vì thế, tôi lớn lên trong tình thương của mẹ, ông bà ngoại, các dì và các cậu. Tôi có mọi thứ mà các bạn có (tôi nghĩ do mẹ muốn bù đắp cho tôi), mặc dù gia đình tôi bình thường chứ không giàu có gì.
Mọi người xung quanh tôi thường tránh nhắc về ba trước mặt tôi. Tôi biết họ sợ tôi buồn. Nhưng trong thâm tâm tôi từ lâu không để bụng chuyện đó vì tôi có biết “ông ấy” là ai đâu. Có đôi khi người ta hỏi về ba, tôi cũng hơi chạnh lòng và lúc đó tôi nghĩ tới mẹ mình – người đã tảo tần mưa nắng “bán mặt cho đất, bán lưng cho trời” để nuôi tôi ăn học.
Do hoàn cảnh của mình nên trong suy nghĩ, tôi sẽ cố gắng học để làm mẹ vui, sẽ không có bạn trai như các bạn khác. Vào cao đẳng, tôi chọn một trường gần nhà vì không muốn xa mẹ và cuối tuần có cơ hội phụ giúp mẹ nhiều hơn. Và như thế ba năm học cao đẳng trôi qua êm đềm.
Sang đến năm thứ ba, tôi bắt đầu yêu. Anh là người hiền lành, rất thương tôi, thương một cách chân thành, trong sáng. Anh quan tâm tôi ở mọi mặt và luôn lo lắng cho tôi khi tôi có chuyện buồn. Anh lo tôi nhịn đói khi tôi học ôn thi… Những lúc đó, anh luôn gọi điện nhắc nhở tôi ăn uống. Đôi lúc anh bực mình mắng tôi vì lo học chưa ăn cơm, bệnh mà không uống thuốc… Những cử chỉ đó của anh làm tôi thương anh lúc nào chẳng hay. Mặc dù trước đó tôi không thèm để ý gì tới anh. Vì anh cũng bình thường như bao nhiêu người khác.
Video đang HOT
Tôi ra trường, trải qua nhiều công việc và bây giờ tôi đã đi làm ở một cơ quan nhà nước. Anh cũng luôn sát cánh bên tôi, cũng quan tâm tôi như ngày trước. Có thể nói anh là một người mẫu mực. Quen nhau gần một năm rưỡi nhưng anh chưa một lần nói lớn tiếng với tôi, không rượu chè, thuốc lá, biết làm ăn, là người lanh lẹ biết tính toán chứ không phải là khù khờ gì. Ai cũng nói gặp anh là phúc của tôi. Mẹ tôi các cậu và dì của tôi cũng rất quý anh. Tôi cũng đã lên nhà anh chơi một lần hôm Tết và gia đình anh cũng rất quý tôi. Họ luôn muốn anh và tôi được với nhau.
Nhưng bây giờ cản trở của chúng tôi là sự mặc cảm trong anh. Mọi người xầm xì bảo tôi rằng: “ Sao mày lại đi yêu một thằng ít học như thế (anh chỉ học hết lớp 9)? Công việc mày ngon lành, mày tìm một thằng ngon hơn yêu không sướng à? Sau này cưới về lỡ nó không cho mày đi làm nữa thì sao?”. Nghe mọi người nói, tôi chỉ cười.
Còn anh, không biết anh nghe thấy gì mà dạo này anh có thái độ khác với tôi. Anh ít nói chuyện với tôi, ít quan tâm tôi. Anh bảo tôi rằng: “Tương lai em còn dài lắm, em hãy đi tìm hạnh phúc của mình, đừng quen một người ít học như anh nữa, chắc anh em mình có duyên mà không có nợ”. Tôi biết anh đau khổ, tôi cũng đã khuyên anh nhưng anh không nghe.
Chúng tôi tạm chia tay được nửa tháng thì anh nói không thể quên tôi được vì anh rất yêu tôi, anh luôn nhớ và nghĩ tới tôi. Tôi cũng đâu khác gì anh. Tôi cũng đã khóc rất nhiều, cố quên anh nhưng tôi cũng không thể. Thế là tôi lại gặp anh. Anh lại quan tâm tôi như ngày xưa. Lần này, anh đòi cưới tôi, cưới càng nhanh càng tốt, vì anh không muốn mất tôi lần nữa.
Nhưng tôi còn biết bao việc phải làm: phải học liên thông (mặc dù anh nói vẫn cho tôi đi học, đi làm bình thường do nhà anh cũng khá giả, ba mẹ anh cũng rất hiền), phải thi biên chế và vấn đề là tôi mới vào làm được mấy tháng nên tôi cũng không muốn cưới chồng sớm… Anh bảo nếu không cưới lần này, tôi sẽ mất anh mãi mãi. Anh nói anh không ép tôi nhưng trong năm nay phải cưới dù có giữa năm hay cuối năm vì anh không muốn nghe người ta dị nghị nữa.
Trong khi đó ông ngoại tôi, một số cậu dì lại không cho tôi quen anh. Họ nói nếu cưới anh tôi sẽ khổ vì anh không có việc làm ổn định. Anh sẽ không cho tôi đi làm sau khi cưới. Còn mẹ, bà ngoại và một số cậu dì ruột lại chấp nhận anh. Giờ tôi phải làm gì đây? Tôi đang rất bối rối.
Theo VNE
Tự ti chỉ vì ít học
Vì sợ chồng và bạn bè xa lánh, coi thường, em nói dối mình học hết cấp 3 trong khi đã nghỉ học từ lớp 6.
Xin cám ơn Ngôi Sao đã cho em có cơ hội bộc bạch những tâm sự mà từ trước tới giờ em không dám nói ra. Điều đó không có nghĩa là em không có người thân quen để nói nhưng em sợ rằng khi em nói ra, mọi người sẽ không dành cho em những nụ cười tươi như trước nữa. Tệ hơn là mọi người sẽ khinh thường em. Điều đáng lo ngại nữa là chồng và gia đình chồng em mà biết thì em khổ tâm lắm.
Em sinh ra và lớn lên ở một vùng quê nghèo và mọi cái đều không hề nghĩ xa xôi về tương lai sau này. Nhà nghèo, tiền không có nên việc em nghỉ học sớm để đi làm kiếm tiền là chuyện bình thường ở quê.
Em may mắn có được ngoại hình cao đẹp và luôn vui vẻ với mọi người nên mọi người cũng rất quý em. Nhưng bản thân em là người không được học hành như bao người cùng trang lứa, em đã phải nghỉ học khi chưa hết lớp 6. Giờ em thấy khốn khổ vô cùng. Em mặc cảm và tự ti trong các mối quan hệ với mọi người.
Khi đi làm thuê ở thành phố, thấy mình là một cô gái xinh đẹp, được nhiều người theo đuổi, em đã không muốn mọi người biết em là người không có học. Em đành nói dối mọi người là em đã học xong cấp 3. Chồng em hiện giờ vẫn chưa biết được sự thật. Và bạn bè ở đây cũng vậy. Mọi người càng tin vào điều em nói hơn khi nhờ người quen, em xin được công việc thu ngân ở một siêu thị.
Bây giờ, em luôn sống với tâm trạng trầm cảm và hay suy nghĩ. Thật lòng, em không hề muốn nói dối mọi người. Đó chỉ là lúc em bồng bột và sự sỹ diện của bản thân đối với mọi người. Em cảm thấy mình thật bất hạnh, tuổi đời mới chỉ 24 mà trong tay không có một bằng cấp gì. Em rất mong nhận được lời động viên từ mọi người giúp em vượt qua sự mặc cảm này.
Theo VNE
Chênh lệch về học thức, tôi bị chồng coi thường Từ khi đi học văn bằng hai, anh kết thân với chị bạn cùng lớp và bắt đầu đem tôi ra so sánh. Tôi và chồng yêu nhau được 4 năm thì kết hôn và một năm sau, chúng tôi có con đầu lòng.Với tôi, đó là niềm hạnh phúc vô bờ. Nhưng giờ đây, tôi dần nhận ra, hạnh phúc của mình...