Nếu không có vụ tai nạn đêm đó, chắc giờ đây tôi đã bỏ vợ và là thằng ăn mày!
Tôi say mê Thư, ở em, cái gì cũng khiến tôi cảm thấy phấn khích. Chẳng giống với vợ tôi, chỉ nhìn cô ấy thôi tôi đã thấy chán ngán. Vợ tôi khi nào cũng giữ khuôn mặt rầu rầu, đau khổ.
Có cảm giác như sống với cô ấy thật khổ sở vậy. Còn Thư thì khác, những buổi tôi mệt mỏi với công việc, quay trở về bên em thì dường như mọi thứ lại trở nên tươi mới lại từ đầu. Đó cũng là lý do khiến tôi thường xuyên bỏ nhà đi ngủ với Thư.
Thực ra, tôi lấy vợ vì tình yêu, nhưng sau khi sống chung vài năm Loan – vợ tôi dường như trở thành một người phụ nữ hoàn toàn khác hẳn. Loan không còn tâm lý như trước nữa, tôi cảm giác rằng mình thật khó mà chia sẻ mọi thứ với em. Nhất là sau khi Loan sinh con, tôi giống như bị ra rìa. Mối quan tâm lúc đó của Loan chỉ là con. Hơn nữa, tôi cũng cảm thấy chán vợ. Loan cứ béo ục ịch, chẳng chịu cải thiện vóc dáng, ăn mặc thì quê, cứ như đẻ xong thì cô ấy trở thành một con người hoàn toàn khác vậy.
Thế nn tôi gặp Thư một cái thì yêu luôn. Ở Thư, mọi cái đều nhẹ nhàng. Tôi đến nhà em chỉ để nằm dài trên đi văng, nghe nhạc và đợi em bưng ra những món ăn ngon còn nghi ngút khói. Nếu như khi đó tôi về nhà, Loan sẽ bảo tôi pha mỳ tôm ăn vì lúc đó con sẽ đòi ăn, cô ấy không có thời gian dành cho tôi.
Yêu Thư được 2 năm thì tôi đi đến một quyết định quan trọng, tôi muốn bỏ vợ để toàn tâm toàn ý lo cho Thư. Tôi vẫn sẽ chu cấp hàng tháng để nuôi con, nhưng tôi không muốn sống cạnh một người phụ nữ mà mình không còn yêu nữa. Đêm đó, sau khi bàn bạc kỹ với Thư, em ghé tai tôi nói:
- Em muốn ở căn nhà mà anh đang ở, anh có thể cho mẹ con chị ấy căn nhà khác không?
- Nếu em muốn, anh sẽ mua một căn hộ nhỏ hơn để cho Loan ở.
Thư dịu dàng nép vào vai tôi. Đến 11h hơn, tôi lái xe ra về, lòng phơi phới. Nhưng đến ngã tư, một chiếc xe ô tô khác bất ngờ vượt đèn đỏ khiến tôi trở tay không kịp. Tôi ngất đi, không biết gì nữa, chỉ đến khi tỉnh dậy, tôi mới thấy mình năm trong bệnh viện, đôi chân được băng bó trắng toát. Bên g.iường, Loan đang khóc nấc lên từng chặp.
- Anh tỉnh rồi sao ? Cảm ơn trời phật!
- Sao anh lại nằm đây?
- Anh bị tai nạn đêm qua, may mà có người mang anh vào bệnh viện. Em không biết sẽ như thế nào nếu anh không ở lại với mẹ con em.
Video đang HOT
Nhìn gương mặt hốc hác, đầy nước mắt của vợ, tôi bỗng thấy áy náy. Tôi chỉ xuống chân hỏi:
- Chân anh bị sao vậy?
- Bác sỹ bảo anh … chắc anh sẽ phải ngồi xe lăn.
Câu nói của vợ khiến tôi choáng váng. Thế là từ đây tôi không thể đi lại ư?
Những ngày sau đó, tôi như sống trong địa ngục. Tôi gọi cho Thư, thông báo tình hình của mình cho em, Thư bảo rằng hiện em bận quá, sẽ đến thăm tôi sớm. Nhưng rồi đợi mãi, đợi mãi, tôi vẫn không thấy sự xuất hiện của Thư. Tôi nhớ em da diết, nhưng em thì vẫn biệt tăm. 1 tháng sau, tôi nhờ tài xế chở đến tìm em thì Thư bảo rằng, tôi hãy quên em đi, với lại, em cũng không thể sống với một người tàn tật như tôi được.
Giấc mộng của tôi vỡ vụn. Thế mà trước đây, Thư cứ một hai thề non hẹn biển với tôi. Sau lần đó, tôi buồn lắm, Loan thì nghĩ tôi buồn vì đôi chân tật nguyền nên tận tình chăm sóc tôi. Nhìn vợ đầu tắt mặt tối chăm tôi hằng ngày, tôi vừa buồn vừa thương cô ấy.
Sau một thời gian, tôi cũng phải bằng lòng với tình trạng của mình. Lúc đó, tôi lại nhận được cú điện thoại của thằng bạn thân. Nó nói giọng hốt hoảng: “Mày ơi, biết tin gì chưa? Cái Thư nó khiến cho 2 thằng vỡ nợ rồi đó. Trước tao khuyên mày đừng dính vào nó mãi mà mày không nghe. Giờ hai thằng kia phải ra đường ăn xin rồi đó. Nghe bảo vỡ nợ 50 tỷ”.
Tôi nghe xong câu chuyện của bạn mà điếng người. Nghe bảo Thư cũng diễn lại vởkịch như đã từng làm với tôi. Sau đó, Thư thuê người hô biến tài sản của người tình khiến họ lâm vào tình cảnh lao đao.
Lúc này, tôi mới thấy mình may mắn. Nếu như tôi không bị tai nạn thì có lẽ, Thư đã cho tôi vào tròng không thương tiếc, và có lẽ lúc này tôi đã bỏ vợ và thành ăn mày như hai chàng trai xấu số kia rồi. Tôi nhìn Loan, lòng thầm cảm ơn vợ. Quả thật, đàn ông luôn bị những cơn say nắng làm mờ mắt nhưng đúng là chỉ có vợ mới sẵn sàng ở lại và hy sinh vì họ.
Theo Phununews
'Nếu cô không sinh được con trai cho nhà này, cứ để chồng cho cô ta'
Về phía mẹ chồng, bà cũng nói với tôi rằng: "Nếu cô không sinh được con trai cho nhà này, thì cứ để chồng cho cô ta".
Giờ đây, mỗi lần nghĩ lại quãng thời gian đau đớn ấy tôi chỉ muốn chết quách đi cho xong. Tôi đã cố quên, nhưng trong mỗi giấc mơ hình ảnh anh ta - chồng cũ của tôi cầm roi nện vào người, tôi lại giật mình thon thót. Nhắm mắt để cố ngủ tiếp, tôi lại thấy hình ảnh mình nằm trong bệnh viện sinh con, anh ta vẫn vui vẻ cùng nhân tình mà tôi đau lắm.
Tôi sinh ra và lớn lên tại một vùng quê nghèo của tỉnh Bình Định. Từ nhỏ, tôi không được nhìn thấy mặt cha mình, bởi ông đã bỏ đi theo người đàn bà khác sau những tháng ngày hành hạ, đánh đập mẹ tôi. Về phía nhà nội, họ cũng ruồng rẫy, bỏ rơi mẹ con tôi sau đó không lâu.
Căn nhà chật chội ấy có mỗi 2 mẹ con tôi nương tựa vào nhau sống qua ngày. Mẹ biết tôi thiệt thòi nên chẳng một lời kêu than vất vả. Đôi lần tôi thấy có những người đàn ông đến gạ gẫm mẹ, nhưng bà đã từ chối. Tôi hiểu, mẹ vì tôi mà tước bỏ đi hạnh phúc chớm nở của mình.
Rồi những năm tháng cơ cực của tuổi thơ cũng qua đi. Tôi lớn lên vào Đại học. Ngày tôi cầm giấy báo trúng tuyển, 2 mẹ con ôm nhau đứng khóc ở cổng trường. Những giọt nước mắt của tôi cứ thế rơi. Tôi thương mẹ, hận cha mình, lúc đó tôi đã thề sẽ sống thật tốt để trả thù ông.
Xin nói thêm, tôi không chỉ là cô gái cá tính mà còn có dung mạo ưa nhìn. Vì thế, quanh tôi có không ít chàng trai để ý theo đuổi. Nhưng trái tim tôi khi đó lạnh lẽo, cô đơn, tôi nghĩ tới cha mình, tôi sợ đàn ông và sợ cuộc đời làm vợ.
Một ngày nọ, khi cùng bạn bè đi du lịch tôi đã gặp anh chàng lễ tân điển trai. Lần đầu tiên nhìn thấy ánh mắt trìu mến của anh tôi đã có linh cảm anh thật gần gũi. Chính tôi cũng không ngờ cuộc gặp gỡ định mệnh ấy đã mở ra một tấn bi kịch mà sau này tôi có hối cũng không kịp nữa.
Dù thế, với một cô gái 20 tuổi, tôi đã không hình dung được những tấn bi kịch đang chờ mình (Ảnh minh họa).
Chỉ sau vài tin nhắn, vài cuộc gặp chớp nhoáng, tôi đã yêu anh điên cuồng. Dù sau đó, gặp phải sự phản đối kịch liệt từ gia đình anh, tôi vẫn không hề buông bỏ. Anh đã hứa sẽ bảo vệ tôi, sẽ cho tôi một cuộc sống hạnh phúc. Miễn rằng, chúng tôi được sống bên nhau.
Để tôi tin, anh đã trộm sổ hộ khẩu ra phường đăng ký kết hôn. Sau đó, gia đình anh bất đắc dĩ đành phải để chúng tôi đến với nhau. Dù đám cưới không mấy linh đình, nhưng với tôi mọi vướng mắc như được cởi bỏ. Tôi đường đường chính chính về nhà chồng. Dù thế, với một cô gái 20 tuổi, tôi đã không hình dung được những tấn bi kịch đang chờ mình.
Sau đám cưới, vợ chồng tôi sống rất hạnh phúc. Anh rất thương yêu, chăm sóc tôi. Có những đêm, tôi nằm chỉ ngắm nhìn anh. Tôi đã thầm cảm ơn ông trời cho tôi một người chồng thấu hiểu. Tôi đã cầu cho cả hai sẽ có một cuộc sống hạnh phúc đủ đầy, cầu mong cho đứa con tôi đang mang chào đời khỏe mạnh. Nhưng rồi, bi kịch ập xuống khi tôi về thăm nhà chồng.
Vốn không có tình cảm với con dâu, lại nhìn thấy tôi bụng mang dạ chửa mẹ chồng càng ngứa mắt. Nhiều hôm bà kêu với con trai rằng tôi hư hốn, dám khinh khỉnh với mẹ chồng. Thậm chí, bà bắt tôi làm việc không ngừng nghỉ.
Bà cũng chẳng để ý tôi sắp tới ngày sinh con. Chồng tôi, ban đầu còn thương vợ, động viên vợ cố gắng. Nhưng rồi sau vài tháng thấy không khí gia đình vì tôi mà không vui, anh bắt đầu hậm hực.
Đỉnh điểm có hôm, anh đánh tôi dù tôi đã cầu xin anh bình tĩnh lại. Lần đó, mẹ chồng tôi nhìn thấy. Nhưng bà bĩu môi bỏ đi mặc kệ tôi đau đớn. Còn chồng tôi, đêm hôm đó đã quỳ xin lỗi vợ. Anh ôm tôi khóc nức nở và hứa không bao giờ tái phạm. Dù thế, giữa tôi và anh dần có một khoảng cách, thậm chí có dấu hiệu của sự dạn nứt, thiếu tin tưởng.
Sau đợt đó, tôi và chồng trở về quê ngoại để sinh con. Lần này, chúng tôi lại bắt đầu có những va chạm về kinh tế. Khi anh đòi mua nhà riêng, mở cửa hàng kinh doanh, mẹ tôi đã bán đất, thậm chí vay mượn để đưa cho anh.
Từ đây anh bắt đầu thay tính đổi nết. Anh thường xuyên gây sự với tôi, thậm chí đánh mắng tôi vô lý. Hễ mẹ anh gọi điện, anh lại mắng chửi tôi, thậm chí "thượng cẳng chân hạ cẳng tay" không thương tiếc. Chuyện vợ chồng chúng tôi cũng chẳng mấy mặn mà khi vài tháng mới có một lần giao ban nhạt nhẽo. Khi đó, tôi nhận thấy anh đã thay đổi hoàn toàn.
Có những hôm sau khi bị anh đánh, tôi ôm anh mà khóc, tôi nói "Anh thay đổi rồi". Khi đó, chồng tôi im lặng đi ra ngoài, anh châm điếu thuốc hút rồi rít hơi dài "Đừng trách anh, hãy trách em trước. Tôi đánh em vì em không biết sống với mẹ chồng".
Không chỉ đánh vợ, chồng tôi còn chơi bời, phá phách như một dân chơi thực thụ. Chưa kể vốn liếng làm ăn mẹ tôi đưa anh kinh doanh, anh mang đốt hết vào cờ bạc, vào những cuộc chơi trác táng thâu đêm. Khi tôi sinh bé thứ 2, biết tôi sinh con gái anh lạnh lùng bỏ đi. Mẹ anh cũng không hài lòng khi thường xuyên gọi điện mắng tôi xối xả.
Tôi đã cố để chiều anh, chiều gia đình anh, nhưng tôi không thể giữ anh lại khi một ngày tôi phát hiện anh cặp với người phụ nữ khác. Khi tôi đưa ra bằng chứng ngoại tình, anh nhận hết. Anh còn nói anh có thể sống chết vì cô ta, anh có thể bỏ mặc mẹ con tôi để đến với cô ta.
Về phía mẹ chồng, bà cũng nói với tôi rằng: "Nếu cô không sinh được con trai cho nhà này, thì cứ để chồng cho cô ta. Tôi thật sự không chịu nổi khi nhìn cái mặt tội nghiệp của cô nữa rồi".
Tôi khóc như mưa vì số phận nghiệt ngã. Chẳng ngờ, tôi đang đi lại vết xe đổ của mẹ mình (Ảnh minh họa).
Tôi khóc như mưa vì số phận nghiệt ngã. Chẳng ngờ, tôi đang đi lại vết xe đổ của mẹ mình. Tôi đang lặp lại cuộc đời đầy bi thương của chính mẹ. Nếu mẹ tôi biết, chắc bà sẽ không sống nổi mất.
Tôi nên làm thế nào bây giờ đây? Hãy cho tôi 1 lời khuyên với.
Theo Thanh Bình/nguoiduatin
Hận chồng bội bạc, vợ bỏ đi 3 tháng và ngày trở về khiến chồng tiếc đứt ruột 3 tháng bỏ nhà ra đi không lời từ biệt, giờ trở về Hà khiến mọi người sốc toàn tập, nhất là chồng cô. Anh không ngờ giờ Hà lại thế này, nghĩ mà thấy mình dại ngày ấy lỡ phản bội vợ quá. Tôi sẽ khiến anh phải hối hận vì đã làm điều này với tôi (ảnh minh họa) Ngày trước...