Nếu không có tình yêu
Nghĩ lại, ở đời này luôn có sự công bằng. Tôi đã mất một người đàn ông và được lại một cậu bé. Người đàn ông ấy là cha của con tôi, người tình một thời tôi say mê điên dại.
ảnh minh họa
Cậu bé ấy là con trai của tôi và anh, bây giờ đã được hơn năm t.uổi. Nhìn con săm se sách vở, ba lô, chuẩn bị vào lớp 1, tôi thấy mình cũng được bù đắp phần nào. Thực lòng, mất mát này, cực nhọc này là do tôi tự chọn lấy, bởi vậy nên tôi ráng tự mình cắn răng mà vượt qua.
Lẽ ra thì con tôi cũng có cha như bao đ.ứa t.rẻ khác, lẽ ra thì tôi cũng có một người đàn ông đi về trong căn hộ chung cư này để thiên hạ khỏi buông lời dị nghị đàm tiếu, nhưng thật may mà cái “lẽ ra” ấy đã không xảy ra. Khi cha mẹ tôi sang nhà bên ấy trở về, bước vào nhà xong, khuất mắt hàng xóm, mẹ tôi đã khóc uất, ngất xỉu ngay tại phòng khách. Cha tôi không nói một lời. Nhưng qua lời kể của em gái, tôi biết: cha mẹ tôi đã hạ mình năn nỉ nhà anh, thậm chí mẹ tôi đã “Xin hai anh chị bớt giận” mà để cho con trai họ và tôi – là đứa con gái đã trót hư hỏng, mang thai với con trai họ hơn ba tháng, được tổ chức đám cưới. Nhưng bà mẹ chồng tương lai của tôi đã hất cả chậu nước lạnh vào mặt mẹ tôi: “Cưới về mà đi đổ vỏ cho thằng khác à? Con gái mà dễ dãi thế, biết đâu là con cháu nhà tôi mà bảo tôi cưới xin”!
Tôi l.àm n.hục cha mẹ tôi rồi! Nỗi nhục như một cái tát thẳng vào mặt, hằn sâu năm dấu ngón tay. Tôi gọi anh đến nhà, trước mặt cha mẹ tôi, tôi hỏi: đứa con trong bụng tôi, có phải là con của anh không? Anh gật. Tôi hỏi: anh muốn tôi g.iết nó hay tôi nuôi nó? Anh ngồi im, đầu cúi gục. Tôi bảo, được, con tôi, tôi sẽ sinh, sẽ nuôi con, dù cha nó có là một thằng hèn, nó vẫn có quyền được sống. Không cưới xin gì cả, chấm dứt.
Video đang HOT
Tôi trải qua những tháng thai kỳ trong sự cố gắng đến mức hà khắc với bản thân: vay t.iền mua một căn hộ nhỏ xíu, sống một mình để không làm lụy đến cha mẹ, tôi nghiến răng dặn mình không được buồn, không được chán nản, không được mệt mỏi cúi gục đầu xuống. Tôi phải sinh đ.ứa b.é này, phải nuôi lớn nó, cho gia đình họ trắng mắt ra. Cha mẹ tôi hình như cũng sợ hãi sự lầm lì cô độc của tôi. Khi cái thai đã nặng nề, mẹ tôi qua lại giúp tôi sinh nở, có lần bảo: con ơi, người ta sinh con ra trong tình yêu thương, con đừng nuôi lòng thù hận, tội nghiệp cho đ.ứa b.é…
Con trai tôi lớn lên được hai t.uổi rưỡi thì cha nó cưới vợ. Chuyện vợ chồng anh lục đục, con dâu hỗn hào, cả thành phố nhỏ bé này hầu như ai cũng biết. Rồi họ l.y h.ôn. Rồi cha mẹ anh hình như có đến nhà cha mẹ tôi, đ.ánh tiếng xin nhận cháu. Qua lời phân bua của họ, mới hiểu thì ra trước kia chỉ là những màn diễn rẻ t.iền, để bắt tôi phải chấp nhận cúi đầu đi cửa sau vào nhà họ, để họ được cả trâu cả nghé, mà lại không mất mặt với xóm giềng. Nay thì…
Tôi dự định đưa con mình đi xa thành phố. Mẹ con tôi không cần họ. Tình yêu đầu đời của tôi, lầm lỡ thơ dại của tôi… tất cả đã c.hết từ cái hôm anh ngồi cúi gục đầu không biết nên để hay bỏ cái thai trong bụng tôi. Từ hôm ấy, tôi đã là một tôi khác. Mẹ tôi đúng, đừng nuôi lòng thù hận khi quyết định sinh ra và nuôi lớn một đ.ứa t.rẻ. Tôi đã trả giá cho lần lầm lỡ của mình, đã trả giá xong một lần cho việc nhầm lẫn về một con người, dù lần trả giá ấy có đắt trong mắt thiên hạ, thì cũng mặc kệ họ thôi. Đối với tôi, đ.ứa t.rẻ là một sự đền bù đáng giá.
Những con người đã từng lên giọng khắc nghiệt kia ơi, nếu không có tình yêu tất nhiên sẽ không có sự mù quáng dễ dãi, nhưng nếu không có tình yêu, quý vị cũng chẳng có gì đâu ngoài sự trống rỗng khắc nghiệt của mình.
Theo VNE
Anh sẽ nói yêu em!
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa Đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.Sài Gòn đang tận hưởng những ngày mưa tầm tã, rồi vội vã chuyển qua đón những ngày nắng gắt. Có lẽ Hà Nội giờ này cũng đang là thời khắc giao mùa phải không anh?
Em không biết thu Hà Nội kết thúc thế nào, đông Hà Nội bắt đầu ra sao. Nhưng em đã biết con tim em đang nhớ anh, em cần một người ở bên và người đó là anh.
Nhưng có lẽ khoảng cách địa lý là điều trở ngại lớn khiến em không dám nói yêu anh. Người ta nói với tình yêu thì khoảng cách không là vấn đề anh nhỉ? Vậy mà em lại sợ.
Anh nói với em Hà Nội đang bắt đầu những ngày chớm đông, gió lạnh làm anh cần một ai đó. Em đã thật buồn vì em không thể ở bên anh. Nhưng em vẫn ích kỷ không muốn anh ở bên một ai khác. Em chỉ còn biết cầu mong anh vẫn cô đơn như vậy. Em xấu xa lắm phải không anh?
Gió lạnh mang theo mưa phùn, một buổi chiều Sài Gòn em ngồi quán quen lắng nghe bài hát anh vẫn khen hay. Chỉ thế thôi, em lại nhớ anh.
Có lẽ em phải thú nhận rằng đối với em, khoảng cách địa lý không phải là điều khiến em lo sợ mà chính là vì em sợ anh không yêu em như em đang yêu anh. Em sợ tất cả chỉ do em ngộ nhận. Em sợ anh như gió, đến bên em xua tan những cái nóng của đất Sài Gòn rồi lại bay đi, cuốn cả yêu thương em không chạm tới được. Em sợ... Anh không bao giờ hiểu tình cảm của em.
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi. (Ảnh minh họa)
Mình quen nhau chưa đủ lâu để có thể dùng thời gian làm thước đo cảm xúc. Chỉ là con nhóc ngốc nghếch như em chờ đợi thời gian nhắn tới anh biết tình cảm của em. Nhưng có lẽ thời gian không rảnh rỗi để làm điều đó anh nhỉ?
Đông về ở Hà Nội của anh, nhưng em cảm nhận được cái lạnh của mùa đông, sự cô đơn của lòng người. Em biết em yêu anh nhiều thật nhiều rồi.
Em yêu mùa đông dù chưa bao giờ gặp, giống như tình yêu em dành cho anh, tin tưởng và đầy hy vọng. Em có thể nói với mùa đông em yêu nó, vậy tại sao em chưa thể nói em yêu anh?
Có lẽ khi đông gõ cửa trái tim em, em sẽ lấy can đảm để tỏ tình với anh, điều mà ngày trước em nghĩ mình sẽ không bao giờ làm. Nhưng em không muốn mất anh trong hối tiếc. Cho dù em có ngộ nhận thì em cũng không muốn phải dối lòng mình thêm nữa anh à.
Đợi đông gõ cửa, em sẽ nói em yêu anh!
Theo VNE
Rồi mình sẽ lại yêu Sau chia tay, chúng ta rồi sẽ lại yêu, không phải yêu nhau mà là yêu người khác. Em đã từng nghĩ nếu một ngày nào đó mình chia tay, em sẽ không thể nào yêu ai được nữa. Giống như là "Trái tim em chỉ một lần mở cửa/ Dành cho anh và khép lại muôn đời". T.uổi 20 cho em cái...