Nếu không bỏ thai, 10 năm thanh xuân của tôi sẽ mất trắng, nhưng nếu bỏ thai, tôi sẽ không còn cơ hội làm mẹ nữa
Tôi chẳng cần bạn trai phải thành ông nọ, ông kia. Tôi chỉ cần có một gia đình hạnh phúc, với tiếng cười trẻ thơ.
Tôi và An quen và yêu nhau từ khi còn học chung lớp cấp 3. Tình yêu cứ thế trưởng thành qua năm tháng. Năm thứ 3 đại học, chúng tôi rủ nhau ở chung để tiện quan tâm và chăm sóc cho nhau. Khi ấy, lửa gần rơm nên chúng tôi bắt đầu vượt rào, hậu quả là tôi mang thai.
Tôi lo lắng, sợ hãi không biết phải giải quyết ra sao thì bạn trai động viên tôi đi bỏ thai vì tình cảnh của chúng tôi khi ấy cũng chưa thể sinh con. Sau lần ấy, chúng tôi cũng cẩn thận và sử dụng các biện pháp tránh thai mỗi lần quan hệ nên cũng không nảy sinh thêm sự cố đáng tiếc nào.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi mỗi người một công việc, tuy vẫn ở chung nhà nhưng thời gian dành cho nhau rất ít. Bạn trai thường xuyên đi công tác xa, những khi ở nhà cũng là đi sớm, về muộn. Nhiều lần tôi thắc mắc nhưng anh bảo anh đang cố gắng để lo cho tương lai của chúng tôi nên tôi đành ngậm ngùi cho qua.
Tôi nên làm gì trong tình cảnh này? (Ảnh minh họa)
Năm trước, tôi cảm thấy trong người không khỏe, đi khám thì bác sĩ nói xuất hiện nang trong buồng trứng. Bác sĩ khuyên tôi nên dừng thuốc tránh thai và nên sớm có thai vì nếu để lâu, nang to lên thì nguy cơ hiếm muộn là rất cao.
Tôi đem chuyện này về kể lại cho An thì anh cũng chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Anh hứa với tôi chỉ 6 tháng nữa, sau khi lên được chức trưởng phòng của công ty thì sẽ làm đám cưới. Tôi tạm tin An.
Tuy nhiên, dù đã hơn 6 tháng trôi qua mà lời hứa của anh vẫn chưa thành sự thực. Tâm trạng bất an, tôi đem kể chuyện này với cô bạn thân và nhận được lời khuyên rằng tôi nên dừng thuốc tránh thai và chủ động để mang bầu. Chỉ khi mang bầu rồi thì người yêu tôi sẽ chấp nhận cưới mà không có bất cứ một lý do nào để phản đối.
Nghĩ lời khuyên đó là hợp lý. Tôi chủ động ngừng việc tránh thai. Và chỉ 2 tháng sau, tôi nhận được tin mình đã có bầu. Tôi vui mừng thông báo tin này cho An, thay vì biểu hiện vui mừng như tôi mong đợi.
Video đang HOT
Nếu tôi quyết định làm mẹ đơn thân thì có lo cho con được một cuộc sống hạnh phúc hay không? (Ảnh minh họa)
An trách tôi vì tự ý quyết định chuyện mang thai trong thời điểm hiện tại anh không đủ điều kiện chăm sóc cho gia đình. Một lần nữa, anh muốn tôi bỏ cái thai này đi nhưng tôi không đồng ý. Chúng tôi đã cãi nhau rất căng và An nói rằng, nếu tôi vẫn tiếp tục giữ cái thai thì 2 người phải chia tay.
Tôi chẳng cần An phải thành ông nọ, ông kia. Tôi chỉ cần có một gia đình hạnh phúc, với tiếng cười trẻ thơ. Những công danh, sự nghiệp sau này phấn đấu cũng chưa muộn. Hơn nữa, tôi đã bỏ thai 1 lần lại đang mang bệnh, nếu tiếp tục bỏ thai lần nữa, liệu tôi có còn cơ hội làm mẹ hay không? Nhưng nếu không bỏ, 10 năm thanh xuân của tôi sẽ đi về đâu?
Liệu có ai chấp nhận một người phụ nữ ngoài 30 t.uổi, chưa chồng nhưng đã có một người con như tôi không? Và liệu, nếu tôi quyết định làm mẹ đơn thân thì có lo cho con được một cuộc sống hạnh phúc hay không?
Những suy nghĩ trên cứ cuốn lấy tôi khiến tôi không biết phải làm thế nào cho ổn nên rất mong quý vị độc giả hãy cho tôi xin một lời khuyên.
Theo Afamily
Cái kết bất ngờ sau câu nói 'Tôi không cần anh có trách nhiệm. Tôi ngu thì tôi chịu'
Đáp lại câu hỏi ấy từ tôi là ánh mắt lo lắng: "Tôi muốn nhận trách nhiệm. Con tôi có phải cô đã vừa bỏ nó rồi không? Tại sao cô không nói 1 lời nào với tôi về đứa con này!".
Bế tắc, tuyệt vọng... là những cảm giác tồi tệ mà tôi đang mang. 22 t.uổi, sắp tốt nghiệp đại học cùng cả bầu trời tương lai tươi sáng phía trước. Nhưng tất cả đã đóng sập lại sau cái ngày tôi đi sinh nhật cùng đám bạn chung dãy phòng trọ.
***
22h tối, sau khi tan ca làm thêm tại một shop quần áo khu chợ sinh viên, tôi leo vội lên xe đứa bạn để về phòng thay trang phục mừng sinh nhật cô bạn.
Tiếng nhạc, ánh sáng quay cuồng cùng những ánh mắt pha chút ngạc nhiên của những chàng trai, cô gái của cô bạn ném về phía tôi. Cũng phải, lần đầu đi bar, lần đầu cầm cốc rượu, lần đầu thử những viên thuốc đầy màu sắc... Và cũng lần đầu không làm chủ được mình để rồi 2 tháng sau tôi phát hiện ra mình sắp làm mẹ.
Giấc mơ ngày ấy chợt ùa về, tôi chỉ biết thốt lên 2 chữ giá như...
Sau lần trót dại ấy, tôi bế tắc thật sự, tôi không dám báo tin cho bố mẹ dưới quê biết. Cứ nghĩ đến cảnh những đàm tiếu, bàn tán xì xào lẫn ánh nhìn soi mói và khinh bỉ những người xung quanh khi biết chuyện... mà những giọt nước mắt muộn màng cứ rơi không ngừng.
Bạn tôi biết chuyện bảo bỏ đi vì cái thai chưa đủ lớn, vì tương lai đang rộng mở phía trước và vì không mất mặt gia đình dòng họ. Bởi nơi quê tôi còn khá phong kiến.
"Mà giờ với mức lương làm thêm ba cọc ba đồng lo cho bản thân còn chưa xong thì lấy gì chăm lo cho con! Bỏ nó đi sớm còn kịp...".
Ném những câu đắng chát ấy, bạn tôi vẫn mặc nhiên lên đồ đi bar như chưa có chuyện gì. Những cuộc vui đón đợi chẳng còn đủ thời gian để nó ngồi lại ôm tôi.
Giữ lại con hay bỏ đi như lời cô ấy nói? Đầu óc tôi lúc này trống rỗng chẳng thể suy nghĩ được gì ngoài những tiếng nấc vọng lại trong không gian chật hẹp, âm u nơi góc phòng trọ chưa đầy 10m2.
Sáng hôm sau, gom góp tất cả số t.iền dành dụm được tầm 2 triệu đồng, tôi quyết định đến bệnh viện để bỏ thai. Tự an ủi mình rằng thôi thì cái số của con...
Nhưng trên tuyến xe bus đến viện, nhìn cảnh vui đùa của người mẹ và đ.ứa b.é trai tầm 4 t.uổi, nụ cười giòn tan của cậu bé và ánh mắt hạnh phúc của người mẹ ấy đã thức tỉnh tôi.
"Tại sao mình lại suy nghĩ ích kỷ như thế, đã có duyên mẹ con tại sao không cố gắng từng ngày đón đợi thiên thần nhỏ chào đời". Sờ tay lên bụng, tôi cảm nhận được giọt m.áu của mình đang lớn lên từng ngày.
Lê những bước chân mệt mỏi về phòng trọ, tôi thấy cô bạn tôi đứng đợi cùng một chàng trai. Ánh mắt ấy, thân hình ấy... chính hắn đã làm tôi phải khổ sở thế này đây. Nỗi tủi nhục lẫn uất ức trào dâng tôi cất lời: Anh đến đây làm gì?
Đáp lại câu hỏi ấy từ tôi là ánh mắt lo lắng: "Tôi muốn nhận trách nhiệm. Con tôi có phải cô đã vừa bỏ nó rồi không? Tại sao cô không nói 1 lời nào với tôi về đứa con này!".
"Tôi không cần anh có trách nhiệm. Tôi ngu thì tôi chịu".
Bạn tôi cắt ngang "Ơ con nhỏ này, bướng thế không biết. Mày có biết cả đêm qua tao và anh ấy đã thuyết phục ba mẹ anh ấy nhận 2 mẹ con mày không hả?".
Anh ấy ôm tôi trọn vào lòng và cả 3 chúng tôi cùng rơi những giọt nước mắt hạnh phúc.
Đến giờ đây, thằng nhóc đã 2 t.uổi giống y đúc ba nó. Ngẫm lại mới thấy "thật may vì ngày ấy tôi đã không bỏ thằng bé". Nếu không bây giờ tôi đã không có được một gia đình hạnh phúc cùng người chồng tâm lý và đứa con ngoan.
Theo Emdep
Nhà trai sang đặt vấn đề hỏi cưới mà khiến nàng dâu tương lai tái mặt, nước mắt lưng tròng Như ngẩn người ra, không thể tin được là nhà chồng tương lai lại ra điều kiện oái oăm như thế chỉ vì... Như là con gái nhà lành chính hiệu nên ngay từ nhỏ mẹ cô đã dạy cô rất nhiều điều. Cô vẫn nhớ điều mẹ cô hay dặn nhất: "Làm gì thì làm, yêu đến mấy cũng phải giữ thân...