Nếu hôn nhân không phải là miếng bánh ngọt thì hãy tự rắc vào những gia vị ngọt ngào thôi
Từ bé chúng ta vẫn luôn tin vào những câu chuyện cổ tích nhưng không để ý rằng trong những câu chuyện ấy, hoàng tử và công chúa cưới nhau, còn phần cuộc đời về sau thì không thấy đề cập đến.
Dạo trước có một câu nói rất được ưa chuộng trên mạng xã hội như sau: “Nếu phụ nữ gặp được người đàn ông tốt thì cả đời này sẽ chẳng phải trưởng thành”. Suy cho cùng, phụ nữ luôn mơ ước tìm được một bờ vai vững chắc để mình tựa vào, một người đàn ông thực thụ xứng đáng để hy sinh cho và chắc chắn là một tình yêu đẹp, hôn nhân viên mãn. Nhưng dễ gì hai cá thể khác nhau hoàn toàn, đàn ông đến từ sao Hoả, đàn bà đến từ sao Kim có thể dễ dàng hoà hợp, sống với nhau hạnh phúc, không một lời nói nặng nhẹ, không một tiếng kêu than, phàn nàn, càm ràm?
Có nhiều người chỉ cần trải qua một vài giây phút giận hờn, trách móc đã nghĩ ngay đến việc chia tay, nghĩ mình là kẻ bất hạnh nhất trên đời khi lấy phải một người không hiểu mình, không cảm thông cho mình. Hôn nhân mặc nhiên không chỉ được tô bởi đúng một màu hồng. Một bức tranh đẹp không thể chỉ được sáng tạo bởi đúng một gam màu nào đó mà là sự pha trộn giữa màu đậm, màu nhạt, khoảng sáng và cả những khoảng tối.
Hôn nhân khác với tình yêu, không còn những hẹn hò, đón đưa, quà tặng. Đàn ông mặc nhiên phải chăm sóc phụ nữ, còn phụ nữ thì luôn luôn được hưởng thụ tình cảm ấy. Đám cưới chỉ diễn ra trong một ngày, còn cả phần đời về sau chính là thời gian cả hai cá thể đối diện với nhau từng ngày, từng giờ. Để có một cuộc hôn nhân bền vững, mỗi sáng thức dậy, thay vì việc dành quá nhiều thời gian cho việc suy nghĩ mặc gì, chọn túi xách màu gì thì bạn phải để ý và chăm sóc, chia sẻ với cả đối phương. Và rõ ràng, cả hai vợ chồng phải cam kết mọi thứ ngày qua ngày phải theo chiều hướng tốt đẹp hơn.
Thế nhưng, có những ngày, mọi thứ bỗng trở nên tồi tệ, mây đen ở đâu ùn ùn kéo đến trên nóc nhà của bạn, cả hai xảy ra những xích mích, tranh cãi, không hoà hợp, hiểu nhầm cho đến cả ghen tuông, bực tức. Nhưng chớ vì những mảng đen ấy mà xé toạc đi cả bức tranh hôn nhân mà cả hai đã gắng công tô vẽ trong cả một khoảng thời gian rất dài.
Bạn có tin vào những tấm hình hạnh phúc của các đôi vợ chồng vẫn thường up trên Facebook hay Instagram hay không? Đã bao nhiêu lần bạn cảm thấy ganh tị vì mình chả được chồng đưa đi đây, đi đó, ăn nhà hàng sang trọng hay chụp ảnh sống ảo như đứa bạn thân chẳng hạn? Rốt cuộc hạnh phúc của một cuộc hôn nhân được đo đếm bằng những gì cả hai thể hiện với xã hội hay chính những gì cả hai sống thực với nhau?
Video đang HOT
Bạn cũng đừng bao giờ cho rằng việc cả hai cứ bình thường hóa mối quan hệ thành một sợi dây gì đó lỏng lẻo, không đứt cũng chả căng, không ai lời qua tiếng lại, cũng chẳng ai buồn nói năng gì với nhau là hay. Tranh cãi về một vấn đề nào đó đôi khi lại là hướng tích cực để giải quyết rốt ráo. Thà một lần chấp nhận sự thật, cả hai nói cho nhau nghe những vướng mắc của bản thân, còn hơn là cứ im lặng rồi đi giải toả tâm trạng với một người nào đó.
Mâu thuẫn vợ chồng là chuyện “thường tình ở huyện”. Cãi nhau cũng là một cách tốt để cả hai hiểu nhau hơn, để đưa ra những quyết định đúng đắn và những ý kiến tương đồng nhưng nín nhịn, làm hài lòng nhau đó mới là điều âm thầm giết chết tình yêu.
Còn nhớ khi tôi khoảng học lớp 10, một ngày kia đi học về, tôi thấy mẹ rất buồn và thật sự hoang mang, lo lắng đến tột độ. Tôi nghe mẹ vừa khóc vừa kể với một người bạn rằng có linh cảm bố tôi có mối quan hệ nào đó với một người phụ nữ khác. Tôi cứ nghĩ rằng ngày tôi phải đứng trước toà chọn ở với bố hay ở với mẹ sắp đến rồi đây. Nhưng không, sau biến cố đó, tôi bỗng thấy tình cảm bố và mẹ bỗng nhiên trở nên tốt hơn xưa. Mẹ tôi thay đổi nhiều, đẹp hơn, biết sắm sửa, sửa soạn tóc tai, quần áo cho bản thân nhiều hơn, không còn dáng vẻ lam lũ, tất tả chỉ biết từ chợ về nhà, từ nhà lên cơ quan và ngược lại nữa.
Khi tôi lớn lên một chút, mẹ đã dạy tôi rằng, người đàn ông nào cũng yêu bằng mắt, bằng dạ dày và cả nhiều giác quan khác nữa. Nếu phát hiện người đàn ông của mình ngoại tình mà người phụ nữ cứ gào khóc, hung dữ thì chẳng khác nào hất đi bát nước, không bao giờ lấy lại được. Biết đâu lỗi lầm cũng do chính mình không biết tự làm đẹp, tự làm mới mình trở nên thu hút hơn, quyến rũ hơn, chưa chăm lo chu đáo cho gia đình.
Trước khi trách móc người khác thì cũng nên suy nghĩ lại về bản thân trước đã. Hôn nhân có những lúc tưởng chừng như bên bờ rạn vỡ nhưng cuối cùng nếu cả hai tỉnh táo một chút, điều chỉnh bản thân kịp thời thì sẽ trở lại với một màu hồng như xưa mà thôi. Chất keo gắn bó hôn nhân chính là sự tôn trọng, khoan dung, lòng tốt và sự hiểu biết.
Thật ra hôn nhân không phải là một miếng bánh ngọt. Vậy thì tại sao chúng ta không rắc vào đó những hương vị ngọt ngào? Ngày nay, tỷ lệ ly hôn ngày càng cao, lý do thì vô số kể. Nhưng đa phần là vì chúng ta đã đặt quá nhiều kỳ vọng, mơ tưởng vào hôn nhân và không chịu biết cố gắng, thay đổi để thích nghi, hoà hợp. Trước khi quyết định về chung một nhà, khép đôi mi chung một giường, cả hai phải sẵn sàng chuẩn bị cho những cuộc tranh cãi, học cách chấp nhận nhau, kể cả những tính tốt, tính xấu và chia sẻ tất cả những gánh nặng, mệt mỏi trong cuộc sống. Hôn nhân không phải là màu hồng vì màu hồng không thể nào vẽ nên một bức tranh hoàn chỉnh.
Theo bestie.vn
Rồi chúng ta sẽ nhớ được gì sau khi đã quên tất cả?
Ngay từ đầu em biết rõ rằng đối với anh em không phải quan trọng nhất. Vậy mà em cứ cố chấp, tin rằng bản thân có thể bước vào cuộc sống của anh, ngự trị trái tim anh.
Là em ngốc nghếch, là em tự phụ, nên giờ đây kết cục này cũng là em đáng nhận lấy.
***
Anh ơi! Nhiều lúc chỉ muốn dịu dàng gọi anh như thế, rồi nép mình trong vòng tay, tận hưởng hơi ấm của anh, để tìm cho em một góc yên bình giữa những bộn bề trong cuộc sống. Chỉ một điều đơn giản như vậy mà cũng khó lòng mà đạt được. Em không biết nên trách anh vô tâm hay trách em quá ảo tưởng vị trí của mình trong lòng anh, để giờ đây lòng em lại khó chịu đến như vậy. Làm sao để nói chính xác tư vị của cuộc tình này. Càng cưỡng cầu thì lại càng xa tầm tay với. Điều em nhận thức rõ nhất bây giờ là cảm thấy bản thân mình thật bất lực.
Nào ai khi yêu mà không mong một cái kết tốt đẹp như hoàng tử và công chúa trong những câu chuyện cổ tích. Rốt cuộc cái gì là trường tồn vĩnh cửu? Rồi chúng ta sẽ nhớ được gì sau khi đã quên tất cả?
Em không biết!
Không biết được trước tương lai cũng không đo được lòng người, đặc biệt là người em yêu.
Anh à, anh có bao giờ trải qua cảm giác này chưa, cảm giác mệt mỏi đến không muốn thở. Những ngày chông chênh, một mình em bước qua thật nặng nề, đôi chân không muốn bước, đôi tay không muốn hoạt động, đầu không muốn nghĩ. Thế mà anh lại không thể bên cạnh em lúc này. Ngay từ đầu em biết rõ rằng đối với anh em không phải quan trọng nhất. Vậy mà em cứ cố chấp, tin rằng bản thân có thể bước vào cuộc sống của anh, ngự trị trái tim anh. Là em ngốc nghếch, là em tự phụ, nên giờ đây kết cục này cũng là em đáng nhận lấy.
Em lại nghĩ về em, về anh, về những niềm vui và nỗi buồn của mối quan hệ này. Em phải suy nghĩ rất nhiều, dằn vặt rất nhiều để quyết định mình nên buông tay hay tiếp tục giữ lấy. Trong những ngày mưa bão và cô đơn, 3h sáng vẫn chưa thể ngủ, em trăn trở biết mấy, chỉ ước rằng anh có thể hiểu em lúc này.
Em nhớ anh, nhớ anh mỏi mòn! Em từng nghĩ làm sao để anh được vui, nghĩ đến một ngày anh mệt mỏi nhất em sẽ đến bên cạnh anh, bước cùng anh quãng đường khó khăn nhất của cuộc đời, nhưng lại quên hỏi anh có cần hay không. Vậy nên cuối cùng em cũng chỉ là mưa bụi, chẳng thể thấm nổi vào tim anh.
Có rất nhiều điều em muốn nói, nhưng anh lại không có thời gian để nghe. Anh à, chứng đau bao tử của em lại tái phát, có lẽ do em stress quá. Em mệt quá, có thể trốn đến một nơi thật xa cùng em không, chúng ta sẽ sống một ngày thư thả cho riêng mình, không cần bận tâm đến bất kì ai, về bất kì điều gì. Em cô đơn quá, cô đơn đến cô độc, anh có thể dành cho em một ngày trọn vẹn, cho em kể về những ngày đã qua, nghe em lảm nhảm về những điều nhỏ nhặt nhất, được không? Em sợ một mình vượt qua khó khăn, bởi em sợ sau đó bản thân mình thôi trông chờ và không cần anh nữa...
Mình dừng lại anh nhé! Cuối cùng, sau bao nhiêu nước mắt, em cũng đủ dũng khí để buông tay. Có lẽ anh không phải là hạnh phúc anh tìm, em cũng không phải là cô gái anh mong muốn. Tiếp tục một mối quan hệ không hạnh phúc sẽ chỉ làm cả hai tổn thương mà thôi. Cắt đứt một lần sẽ rất đau, nhưng còn dây dưa sẽ đau gấp bội. Anh đừng buồn! Em rồi cũng sẽ vượt qua những thương tổn và mạnh mẽ bước về phía trước. Đã đến lúc em đi hết chặng đường rẽ này và quay về con đường thẳng còn dang dở của mình. Chúc anh hạnh phúc, người em đã từng yêu, đang yêu, nhưng rồi sẽ không còn yêu nữa!
Nguyễn Thủy
Theo blogradio.vn
Hôn nhân viên mãn là khi cả vợ và chồng biết đủ với những gì mình đang may mắn sở hữu Người chồng hãy thương thanh xuân, thương cả những nếp nhăn trên gò má, thương nhan sắc của vợ ngày nào vì con cái, vì gia đình đã chóng tàn phai. Hãy biết vui với những bữa cơm, biết đủ khi bản thân mình còn có một mái ấm, một gia đình để trở về. Nhiều cuộc hôn nhân tan vỡ, vợ chồng...