Nếu gặp lại, xin đừng gọi nhau là người cũ…
Biết rằng cũng chỉ là một cuộc tình quá vãng, một chiếc tàu tạm dừng chân ở một nhà ga, đến giờ tàu phải lăn bánh đi rồi nhưng sao ba từ đó lại nhói lòng như thế?
Một chiều mùa đông ảm đảm, con phố cũ nhuốm hơi lạnh nằm im lìm nghe tiếng lá rơi, tôi co ro siết chặt bàn tay đang lạnh cóng và nghĩ “ nếu gặp lại người ấy ở đây, chúng tôi sẽ gọi nhau là gì?”…
Đã từng là tất cả trong nhau, đã từng nghĩ sẽ chẳng thể rời xa nhưng duyên gãy, tình đứt, đành bước về hai ngả không nhau; gặp lại và gọi nhau với ba từ “người – yêu – cũ” khô khốc, vô tình. Bỗng thấy lòng quặn đau, gọi nhau là gì cũng được, nhưng gặp lại, đừng gọi nhau là người – yêu – cũ…
Chẳng phải lòng còn yêu, còn thương, còn nhớ để rồi đặt ra giả định có thể xảy ra ấy, vì cuộc sống xoay vần, thành phố chật chội; gặp lại nhau là chuyện không ai biết trước được. Người ta giờ đã nắm lấy một bàn tay khác, không phải là mình nữa, vô tình chạm mặt nhau trên phố; có thể người ta sẽ gọi mình là người yêu cũ? Ừ, biết rằng cũng chỉ là một cuộc tình quá vãng, một chiếc tàu tạm dừng chân ở một nhà ga, đến giờ tàu phải lăn bánh đi rồi nhưng sao ba từ đó lại nhói lòng như thế?
Kết thúc một cuộc tình, lời chia tay đã nói ra, tất cả cũng là chuyện đã qua; nhắc lại về nhau cũng chỉ là nhắc lại để nhớ về một thời từng yêu, chứ không phải để yêu thêm.
Người ta nói rằng những người đã từng yêu nhau, từng đến bên cuộc đời nhau, từng xem nhau là tất cả cũng chỉ như hai mảnh ghép trái tim vừa khít ở một thời điểm nào đó nhưng đến một thời điểm khác thì mảnh ghép đó không còn phù hợp nữa. Thế là rời xa, là buông tay.
Video đang HOT
Cái lúc buông tay, cái lúc chẳng là gì của nhau nữa cũng là lúc đặt một mối quan hệ khác cho người kia: người dưng, người lạ, người xưa hay là người yêu cũ…
Là gì cũng được, nhưng đừng là cũ kỹ. Dù hết yêu nhưng cũng đừng để thời gian phủ dày lên cuộc đời nhau sự lãng quên. Vì lãng quên coi như suốt chặng đường về sau sẽ chẳng còn dấu vết gì về người ta. Thực tâm chẳng ai muốn như thế. Hãy nghĩ về nhau như những điều ngọt ngào và êm đềm nhất từng có, ít nhất là trong quá khứ. Hãy có thể để cả hai chỉ một vòng tròn chưa trọn vẹn trong nhau được không?
Môi bật lên ba từ người – yêu – cũ khi vô tình chạm mặt nhau hay khi kể cho ai đó nghe về người kia cũng chính là lúc bản thân đang gợi lên vô vàn điều cũ, vô vàn kỉ niệm về nhau. Như thế nhức nhối và đau lắm.
Chia tay rồi, có chăng nên gói gém lại những gì đã xa, những gì thuộc về ngày xưa, đừng gượng mở xem nữa bằng cách bước qua đời nhau một cách bình thản nhất.
Nếu sau này, trên phố đông tấp nập, ai cũng hối hả bước vội qua nhau, tôi và anh ấy có gặp lại nhau thì mong rằng ba từ người-yêu-cũ đừng bật ra khỏi môi ai…
Theo Guu
Vợ ơi, xin đừng ‘giành’ mất chức của chồng
Hôm qua đi làm về, nhìn thấy vợ đang loay hoay thay bóng điện, chân thì đứng trên bàn. Tự dưng anh thấy buồn thế, từ bao giờ vợ không còn cần anh giúp những việc như này nữa?
ảnh minh họa
Bỗng dưng anh chợt nghĩ ra, lâu lắm rồi anh không còn phải động tay vào những việc như sửa đường ống nước, nối lại dây điện bị đứt, hay móc lại cái dây phơi quần áo, tất cả vợ đều tự tay làm hết. Là anh vô tâm hay vợ bỗng nhiên trở nên mạnh mẽ?
Anh nhớ lại thuở anh chị mới yêu đương, hẹn hò, sao lúc đấy chị yếu mềm, làm nũng anh nhiều thế. Mỗi lần anh làm hộ chị xong, chị lại tỏ ra rất cảm kích, chị bảo: "May quá, nếu không có anh giúp, em thật chẳng biết làm sao". Nghe chị nói thế, anh biết chị đang nịnh anh thôi, nhưng vẫn cảm thấy rất vui. Cảm giác như mình vừa làm được việc gì to lớn lắm, mà cứ giúp được chị là anh thấy vui rồi.
Thế mà từ hồi cưới nhau xong, nhất là khi chị sinh xong cu Tôm, chị khác hẳn hồi còn con gái. Người con gái yếu mềm ngày trước bỗng dưng biến thành một người phụ nữ xốc vác, mạnh mẽ, việc gì chị cũng tự ôm đồm làm hết.
Xe máy hỏng, anh ngỏ ý muốn sửa cho chị, chị gạt phăng, bảo không cần phải thế, chị tiện đường đi làm, chị dắt ra đó sửa luôn. Rồi có hôm dây nồi cơm điện hỏng, anh bảo lát nữa anh mang ra hiệu sửa cho, chưa kịp mang đi thì thấy vợ ngồi kỳ cạch cắt ra nối lại, bên cạnh nào là ni lông, nào là bật lửa, em bảo vừa nhanh vừa tiện, đi đâu làm gì cho mất công lại tốn kém ra.
Ngày xưa yêu nhau, cứ mỗi lần trời mưa gió sấm sét, chị lại sợ hãi nép vào anh. Có khi buổi tối, 2 anh chị ở xa nhau, chị bắt anh gọi điện cho chị để chị đỡ sợ. Nhưng gọi điện thoại lúc mưa to sấm sét cũng chẳng an toàn, thế là anh phải dỗ mãi, chị mới chui vào chăn, thỉnh thoảng anh nhắn cho chị 1 tin, để chị thấy rằng anh vẫn đang thức cùng với chị. Lúc đó anh thấy sao chị bé bỏng thế, chỉ muốn được bảo vệ, chở che cho chị suốt cả cuộc đời này.
Thế mà lúc lấy nhau về, chị chẳng còn sợ nữa. Đêm hôm mưa gió bão bùng, chị tung chăn bật dậy, đi đóng cửa, đi thu quần áo, rồi soi xét xem có chỗ nào ngấm nước không. Anh thức dậy theo chị, chị đẩy anh vào bảo: "Anh cứ ngủ đi, dậy làm gì, em vào ngay giờ ấy". Nhìn dáng vợ bé nhỏ đi ra, anh thấy vừa thương vừa giận.
Hồi mới yêu nhau, chị nhỏ nhẹ, bẽn lẽn bao nhiêu thì giờ cưới nhau về, chị mạnh dạn bấy nhiêu. Ăn nói cũng chẳng còn nhu mì như trước, nhiều lúc anh cảm tưởng, người anh yêu và người anh lấy là 2 người phụ nữ hoàn toàn khác nhau.
Thời còn sinh viên, chị thích đọc sách, tiểu thuyết hơn bất cứ thứ gì, có lần chị bảo anh, nếu muốn tặng quà cho em, chỉ cần tặng sách là em thấy thích nhất rồi. Thế là 4 năm yêu nhau, món quà anh tặng chị luôn là những cuốn sách hay anh chọn lựa. Giá sách của chị cứ đầy lên theo từng năm tháng.
Thế mà cưới nhau về, có lần anh đi hội chợ, tha về cho chị mấy túi sách nặng tay. Chị nhìn một thoáng rồi cau mày: "Anh mua lắm thế, em có thời gian đâu mà đọc, thà để mua sữa cho con còn hơn". Anh chưng hửng.
Nhiều khi, anh chỉ ước, giá mà chị vẫn cứ là chị như hồi 2 người yêu nhau thì tốt biết mấy. Anh rất muốn được thể hiện mình là người đàn ông mạnh mẽ, có thể giúp chị làm hết những việc đáng ra một người đàn ông phải làm trong gia đình. Vậy mà chị lại vô tình không hiểu. Anh biết, là do chị thương anh đi làm vất vả, nên mới tranh làm hết mọi việc, nhưng chị làm như thế, lại khiến anh thấy vai trò của anh trong gia đình ngày một thấp đi.
Anh tự nhủ với lòng mình, từ giờ trở đi, anh sẽ cố gắng làm tốt vai trò của mình hơn, sẽ giúp đỡ, chia sẻ công việc với chị nhiều hơn nữa. Để chị có thể chuyên tâm làm một người vợ dịu dàng, chứ không phải gồng mình lên mạnh mẽ như thời gian qua nữa.
Theo Phunutoday
Cùng là phụ nữ, xin đừng làm khổ nhau Cùng là phụ nữ, mỗi người có một số kiếp, một nỗi niềm riêng và mỗi người cũng có một số phận. Nhưng nhiều người lại cùng yêu một người đàn ông và chịu những nỗi đau khổ dày vò của bản thân mình. Chị em phụ nữ à, cùng là đàn bà với nhau, nếu bạn có cơ hội chọn một người...