Nếu em nhấn phím Delete
Ngày… tháng… năm…
…
All I want from you is for you to disappear
All I need from you is for you to not be here
I guess it’s time you got the news
Gonna replace you
Erase you
Delete you
Delete you…
Em kéo hết rèm, đóng chặt cửa cho âm thanh khỏi thoát ra ngoài. Trong phòng chỉ còn mỗi ánh sáng hắt ra từ màn hình chiếc PC yếu ớt…
…Gonna replace you. Erase you. Delete you…
Trong em đang gào lên theo từng tiếng nhạc. Nhưng hình như em đang cố gắng lừa dối bản thân trước một thực tại. Em muốn delete anh ra khỏi cuộc đời em. Em thua. Em bất lực trước bản thân mình. Em không là một cái PC để có thể nhấn tổ hợp phím Shift Delete mà quên hết anh. Nhưng anh lại là một program quan trọng đã được setup vào em. Cuộc sống của em, từng ngày trôi qua đều có anh hiện hữu. Em bị anh gạt qua bên lề hay em đang muốn bước sang một ngã rẽ mới-ngã rẽ không anh???
Ngày… tháng… năm…
Chuyến bay hạ cánh lúc14:00 nhưng bây giờ đã là 20:00, em vẫn còn ngồi đây. Trong góc quán này em thấy mình nhỏ bé quá. Phố xá tấp nập. Em trơ trọi khẽ rùng mình. Ngoài trời đang mưa, cơn mưa không quá lớn nhưng cũng đủ làm ướt và lạnh lẽo một tâm hồn. Bung chiếc dù màu đen lên, em quyết tâm không ngồi đó mà suy nghĩ vẩn vơ nữa. Càng suy nghĩ càng bế tắc. Em đang đi. Bước nhanh qua dòng người hối hả. Có ai đang rơi vào tình trạng như em không nhỉ? Đi nhưng vô hồn. Đi như muốn trốn khỏi thế giới này. Đèn đường đang chiếu những dãy sang xé toạc màn mưa, hay giọt mưa đang cố gắng phô diễn mình dưới ánh sáng của đêm rằng nó đang tồn tại dù ngắn ngủi trước khi rơi xuống đất và vỡ tan tành? Hình như chỉ có một mình mình điên … Em muốn em tan ra giữa thành phố xa hoa này. Năm năm, thời gian đủ để gọi là dài cho cuộc sống nhưng đối với tình yêu thì em tin chắc nó chưa được gọi là gì cả. Bằng với thời gian ấy thì khối người đã có happy ending. Nhưng tình yêu của em thì không như thế. Nơi em, có một tình yêu đã trao đi nhưng không hề được trân trọng…
Em lại khóc. Ngồi phệch xuống đường mà khóc. Mưa ướt má em hay nước mắt em đang tuôn không thể dứt? Người người đang đi qua nhanh để tránh khỏi cơn mưa nên không ai thấy em đâu. Họ đang về với một nơi trú ẩn mà ở đó có người đang mong ngóng họ về với ấm áp. Còn em? Em sẽ đi về đâu khi mà vòng tay ấm nóng ngày nào hứa sẽ ôm em đã không còn nữa. Em nghĩ có thể giờ này anh đang sưởi ấm trái tim bằng một người khác em. Em cảm thấy nhói đau nơi góc trái ngực khi tình yêu mấy năm trời của em chỉ đủ cho anh đánh đổi bằng một cuộc gặp gỡ chóng vánh với cô bé ấy. Đủ nhạy cảm để em thấy rằng anh khác xưa. Nhưng anh không hề biết. Nỗi đau em cam chịu. Bởi em không thể xóa hình ảnh anh, em vẫn muốn thầm lặng đi bên anh, suốt cả cuộc đời…
Ngày… tháng… năm…
…
Burning up all your pictures
Tearing up all your letters
Ripping up all your sweaters
This is, this is for the better
Slashing up all your tires
Smashing up all your flowers
Grabbing back all my power
Cause one lesson is I don’t need you
Delete you
Bất chợt em cười chua chát. Nếu em là nhân vật nữ trong bài hát đó thì em làm gì có những tấm hình và những lá thư để mà đốt, mà xé. Vậy ngay cả cách để em trả thù bản thân em cũng không có hay sao? Khoảng thời gian yêu anh, em có được hạnh phúc, thứ hạnh phúc thầm lặng. Anh không cho ai biết em và anh đang là một cặp. Em lặng lẽ bên anh với tư cách là một đông nghiệp thân thiết, là một đứa em gái yêu quý. Em đau khi nghe anh giới thiệu em với người khác như vậy, nhưng em vẫn chấp nhận vì em tin anh. Tin là anh chưa sẵn sàng cho một sự ràng buộc. Em đang tự lừa dối mình rằng em đã xóa tên anh. Em xóa số phone của anh, nhưng em còn nhớ rõ trong đầu. Em xóa Y!M của anh trong friendlist nhưng em còn nhớ anh hay online vào giờ nào và … Em bướng bỉnh và cố chấp. Em biết em không nên bước vào cuộc đời anh như vậy. Nhưng do em bước vào hay chính anh đã mở cửa và mời gọi em? Lại bướng bỉnh nữa rồi, em không nên đổ lỗi cho anh như thế. Ngày xưa em luôn tự hào rằng vì mình quá quyết liệt nên đã chinh phục được trái tim anh. Em ngu ngốc mà luôn nghĩ mình giỏi giang. Tự mắc phải một cái hố do chính mình đào để rồi giờ đây em muốn trả anh về với chị ấy, muốn trả em về với những tháng ngày không có anh, vô tư nghĩ mình là trung tâm của vũ trụ này… Không được rồi. Mọi thứ đã đến, đã xảy ra và em phải bắt buộc chia thì quá khứ cho những tháng ngày ấy. Em biết anh có một cái gì đó rất khác, rất không-bình-thường. Nhưng em mặc kệ. Cho đến ngày em đến nhà anh và tình cờ thấy được lá thư của chị ấy. Em nhận ra rằng anh là một thằng đàn ông tồi tệ. Vậy mà máu háo thắng trong em vẫn sôi ngùn ngụt, em muốn có anh bằng bất cứ giá nào. Lừa dối bản thân rằng anh và chị ấy là một mảnh ghép sai lầm. Em sai hay ai sai hả anh? Bây giờ em mới biết được cảm giác đau của chi ấy khi đang bị anh lặp lại những nỗi đau mà chị ấy viết trong thư. Một tình cảm suốt 5 năm trời mà anh còn đối xử như thế thì đối với anh em có là gì.
Nhói đau…
Ngày… tháng… năm…
Tình yêu là một cơn say nắng quá lớn mà thành, em đã từng nghe ở đâu đó câu nói ấy. Cơn say nắng đó có đủ lớn để cuốn anh trôi vụt khỏi tầm tay em không anh? Hình như anh rất yêu cô bé ấy. Cô ấy là đồng nghiệp của anh. Em nhớ có lần anh vì cô ấy mà mắng em té tát. Vậy mà em vẫn tha lỗi cho anh. Em điên rồ đáp chuyến bay đến đây là vì anh. Em muốn một lần gặp anh để anh biết rằng em không ngốc như anh nghĩ. Em sẽ kết thúc tất cả. Em lên kịch bản cho cuộc trò chuyện cùng anh, anh sẽ nói những gì với em, em sẽ khóc trước mặt anh lần cuối cùng rồi em sẽ bước đi những bước nặng trĩu mà lòng thì nhẹ tênh trống rỗng. Thế nhưng… em sợ ngày mai, em thức dậy em không còn niềm vui chụp lấy chiếc điện thoại mà mong ngóng tin nhắn của anh, không còn được nói chuyện với anh hằng đêm dù chúng ta cách nhau gần nửa vòng trái đất. Kỷ niệm bấu víu lấy em, chúng đang từng bước cách nhau 6 giây trôi qua chầm chậm trên nền screensaver trước mắt. Anh ở đấy, gần đấy mà xa đấy. Anh không còn là của em nữa. Em quá yếu đuối, rất rất yếu đuối. Hôm qua, cô bé ấy lại đề nghị một cuộc hẹn với em, nhưng em không dám chấp nhận. Em sợ phải đối diện với sự thật, sợ phải biết là anh và cô bé rất hạnh phúc nơi này, khuyên em nên trở về với thế giới của em. Em sợ hết tất cả mọi thứ liên quan đến anh. Ai cũng tức tối cho em, chính em cũng bực dọc và chán nản bản thân mình.
Thế giới của em vẫn còn nhưng nó sẽ trở nên trống rỗng khi không có anh…
Ngày… tháng… năm…
Không bar, không bạn bè, không online và không anh. Chỉ em với rock và bộn bề công việc. Em thấy hình như mình khá hơn. Em trở về đúng nghĩa lại là em. Em không thể yêu anh bằng một thứ tình yêu thiên sứ. Em thực dụng. Người em yêu phải đáp trả lại tình yêu của em bằng hoặc hơn chứ em không chấp nhận làm một người tình lặng lẽ. Con người là một sinh vật kỳ lạ. Dường như khi đi đến tận cùng nỗi buồn người ta sẽ không còn buồn nữa. Một buổi sáng thức dậy, đột nhiên em thấy mình lạ lắm. Mi mắt em ráo hoảnh. Tình yêu anh bỗng dưng cạn kiệt như những giọt nước mắt của em. Haizz… Em bắt đầu nghi ngờ mình. Nghi ngờ tình cảm em dành cho anh. Háo thắng ư ? Không. Em nhớ là em đã-từng-rất-đau suốt mấy tháng trời cơ mà…Tất cả đâu phải là mơ. Mọi chuyện vẫn vậy, chỉ có em khác thôi. Anh vẫn ngày ngày qua đón em đi làm, ngày ngày vẫn nói chuyện với chị ấy trong những cuộc điện thoại thâu đêm. Anh đểu. Em xin lỗi khi phải dùng từ đó với anh. Nhưng em thấy anh không xứng đáng với tình cảm của em và chị ấy. Mỗi người có một cách yêu khác nhau, có thể chị ấy yêu anh bằng cả 100% trái tim, còn em yêu anh trong đó có 50% là lý trí. Chị ấy lại từ chối một cuộc hẹn với em. Em mỉm cười và tự nhủ lòng thanh thản, khép tay và thành tâm cho một lời chúc phúc. Có thể chị ấy mới đúng là người có thể làm thay đổi anh. Em không đủ khả năng để làm điều đó. Tất cả yêu thương được gói lại trong một câu nói ngỡ như đùa – có gì đâu để nhớ?
Ngày… tháng… năm…
Em đã ngủ một giấc từ bình minh của ngày hôm qua đến bình minh của ngày hôm nay. Hình như em đang đi lạc. Tình dậy thì thấy mình đã ở trong taxi, băng qua những dãy đường dẫn đến một nơi quen thuộc. Hoa giấy vẫn mong manh như ngày nào anh hái tặng em ở khu ký túc. Em đang về với ngôi nhà mà em và anh đã cùng sống. Đáng lẽ nó đã là của em. Cánh cửa vẫn rộng mở nhưng em biết nơi ấy đã có một người khác. Bữa cơm cùng anh đã có người thay em san sẻ. Sự thật dù chua chát đến đâu thì em cũng phải một lần đối mặt… Hạnh phúc hay thinh lặng thì em có làm được gì hơn? Đau, em đã đau rồi. Khóc, em cũng đã khóc rồi.. Anh sẽ không biết là em trở về đâu. Người mở cửa cho em là cô bé ấy … Em vẫn yêu anh nhưng tình yêu đã chuyển sang một trạng thái khác. Em đâu có “chiếc khăn thời gian” để mà biến một tấm gương đã vỡ trở thành lành lặn được. Vết thương trong tim em, bao giờ cho nguôi ngoai?
Ngày… tháng… năm…
Em vẫn còn kịp nhìn thấy chị ấy ghé nhà mình. À không, nhà của anh chứ. Có thể khi về anh sẽ lúng túng vì sợ chị ấy biết sự có mặt của em trong ngôi nhà ấy. Nhưng anh sẽ bình thản ngay thôi vì em đã đi mà không cho anh một lời giải thích. Em trả về chị nơi chị thuộc về. Không biết là đớn đau hay hạnh phúc, nhưng em nghĩ chị ấy muốn như vậy. Anh sẽ chôn vùi bí mật là em đã từng tồn tại. Em chẳng còn bận tâm người em từng hết lòng yêu thương sống cuộc đời như thế nào nữa. Em biết anh không xứng đáng. Em không tiếc tình yêu của em, nhưng em tiếc vì em đặt tình cảm ấy nhầm người.
Chia tay đâu phải là kết thúc…
Chia tay để biết chấp nhận những điều phủ phàng nhất trong tình yêu …
Video đang HOT
Sân ga vẫn mưa như ngày em mới gặp anh. Đã đi, đã bước vào và qua những cùng cực đau khổ của thuơng yêu. Cái gì không phải là của mình thì sẽ mãi chẳng thuộc về mình. Một điều quá cũ sao bây giờ em mới nhận ra? Hà Nội vẫn đang dang rộng vòng tay đón em trở về. Và em biết nơi ấy có một vòng tay 6 năm rồi vẫn chờ đợi em…
I”m sorry for the way I let go…
Gonna replace you. Erase you. Delete you…
Xe bus và anh chàng Thịt Hộp
Tôi quen Thịt Hộp trong tình huống không thể bi đát hơn. Bị hỏng xe và phải leo lên xe bus dù biết mình thuộc dạng say xe trầm trọng, tôi đã "phun" cả bữa sáng của mình vào đôi giày của tên ngồi cạnh... Là Thịt Hộp...
1. May Mắn
Đó là một ngày may mắn nhất trong cuộc đời tôi, chiếc xe máy bị hỏng của tôi nghĩ thế. Tôi nhảy như choi choi và hét ầm ĩ với ông anh trai. Tối qua, anh ta làm cái quái quỷ gì với chiếc xe của tôi mà bây giờ nó lại không thể tạo ra bất kỳ một tiếng động nào dù là nhỏ nhất. Tôi xoay vần đủ kiểu, thậm chí mũi giày màu đỏ đã xuất hiện vài vết xước vì chủ nhân của nó cáu đến nỗi không thương tiếc đâm thẳng bàn chân vào đống sắt đang im lìm...Vẫn không có dấu hiệu gì của sự khởi động từ chiếc xe. Điều đó thật sự kinh khủng khi chỉ còn một tiếng nữa là bắt đầu giờ học, mà gã anh trai yêu quý thì vẫn nhất định không chịu ra khỏi giường, kể cả khi tôi dùng những ngôn từ mỹ miều nhất trên đời để gọi gã:
- Đừng hòng em cho anh mượn xe nữa nhé Vũ?
- Ừm...- Cái giọng khò khè ngái ngủ của anh trai vọng ra từ trong chiếc chăn màu vàng xám.
- Nếu anh không chịu sửa nó thì em sẽ nói với chị Vy là hồi lớp mười anh vẫn tè dầm..
- Luôn và ngay đi, điện thoại kia kìa...
- Thế còn việc anh ngủ chung với con chó Tommy thì sao?
- Để yên cho tao ngủ...
Và thế là tôi bị tống cổ ra khỏi phòng anh trai ngay lập tức sau những tiếng hét inh tai chói óc. Tôi cố đạp thêm một cái đạp vào cửa phòng gã anh trai tệ hại, nhưng chỉ nghe được những tiếng lẩm bẩm dọa nạt vọng lại...
Hết sức vô vọng, tôi lững thững đi ra bến xe buýt trước cửa nhà với một vẻ ủ rũ. Có thể tôi sẽ bị say hoặc tệ hơn là một trường hợp kinh khủng nào khác, nhưng mọi việc đều được xếp sau mức độ thảm hại nếu tôi trễ giờ môn Pháp Luật của ông thầy cao chưa đầy mét sáu, mà sự khó tính thì lại tỉ lệ nghịch với chiều cao...
Và giờ phút trọng đại ấy, khi bước chân lên xe buýt, tôi đã nhìn thấy anh, chàng trai giống hệt hoàng tử trong những giấc mơ hàng đêm của tôi. Anh đeo kính, sống mũi cao và mái tóc bồng bềnh, đúng hoàng tử của mình rôi, tôi nghĩ thầm...Anh ngồi bình thản ở dãy cuối cùng của xe buýt, và tôi chẳng còn chờ gì
nữa mà không đến ngồi ngay cạnh anh, mặc dù còn rất nhiều ghế trống ở phía trên. Điều đó có vẻ hơi lạ thì phải, bằng chứng là anh cứ hết nhìn tôi rồi lại nhìn những chiếc ghế trống, nhưng tôi mặc kệ, miễn là có cơ hội để trò chuyện với anh..
Anh quay lại với công việc đọc sách dang dở, tiếp tục lật trang kế của cuốn chuyện bìa màu tai tái. Nếu Còn Có Ngày Mai , tôi đã đọc cuốn tiểu thuyết vĩ đại đó rồi, của Sidney Shedon. Tôi muốn nói với anh về sự thông minh tuyệt đỉnh của Tracy, nhân vật nữ chính trong truyện, nhưng cảm giác nôn nao đã ập đến khiến quai hàm của tôi đông cứng. Đầu óc tôi choáng váng và cảm thấy mình như đang ở Tokio để đối mặt với một trận động đất. Tôi nhắm nghiền mắt lại rồi dựa vào thành ghế, cố gắng chịu đựng cảm giác đó thêm tám phút nữa...Và đến phút thứ chín thì điều kinh khủng nhất đã xảy ra, tất cả bữa sáng mà theo mẹ là rất đầy đủ chất dinh dưỡng của tôi bao gồm thịt hộp với bánh mì đã tìm được bãi đáp lý tưởng, giầy của hoàng tử đẹp trai ngồi bên cạnh...Tôi vừa miễn cưỡng tống tháo bữa sáng ra khỏi dạ dày , vừa nghĩ thầm là cơn giận dữ của thầy Pháp Luật còn ngọt ngào hơn cái cảm giác này...
***
2. Thịt Hộp
- Sau đó?
- Anh ta lấy một chiếc khăn trong cặp sách và lau miệng cho tao. Tiếp đến mới lau giầy của mình - Tôi kể cho cô bạn cùng lớp tên My của tôi về câu truyện ban sáng với vẻ mặt đầy hứng khởi..
- Rồi anh ta có vứt cái khăn đó đi không? - My ngúc ngắc cái đầu có mái tóc màu vàng óng hơi loăn xoăn không vào nếp.
- Thế mày nghĩ là anh ta sẽ mang về giặt chắc? - Tôi rít khẽ trong cổ họng với một tâm trạng bực tức.
- Không, tao nghĩ là anh ta sẽ bắt mày mang về giặt chứ...
My cười khanh khách sau khi động chạm vào sự vô duyên vừa xảy ra của tôi, khiến tôi lại trào lên cảm giác xấu hổ y như lúc tôi phun những thứ chưa kịp tiêu hóa vào chiếc giày...Tôi vẫn đang nắm lấy chai dầu gió mà Thịt Hộp đã lục trong cặp đưa cho tôi, tôi tạm gọi chàng hoàng tử gặp trên xe buýt như thế vì hai lý do, đầu tiên là chưa biết tên anh bởi xấu hổ quá không dám hỏi, và tiếp theo là để kỉ niệm câu chuyện kì thú đã xảy ra. My vẫn thắc mắc là tại sao không phải tên là Bánh Mì nhỉ? Như thế thì thường quá, tôi cười...
Thầy Pháp Luật thình lình xuất hiện trước bàn của tôi trong lúc tôi nhe nhởn cười mà quên mất đang trong giờ học, nụ cười bỗng dưng tắt ngúm...
***
Khi tôi về đến nhà bằng sự thương hại từ trong trái tim My, nhưng tất nhiên tiền đổ xăng cho chiếc xe cà tàng của nó là từ trong túi tôi thì anh trai đã sửa xong xe, người dính bê bết dầu mỡ. Anh trai khoan khoái leo lên xe và nổ máy cho tôi xem với vẻ mặt đầy tự hào. Tôi vuốt mấy cái lên đầu xe và nhìn thẳng vào mắt anh:
- Thôi. Anh giữ lấy nó đi...
- Gì cơ
- Em cho anh mượn xe vô điều kiện đấy
Và tôi quay vào nhà, không quên nhìn thêm một lần nữa vẻ mặt đần đần của anh trai, đột nhiên cười khanh khách
- Anh không biết là đi xe buýt rất tiết kiệm à?
3. Lộ Tẩy
- Anh ta đâu?
My hỏi sau khi chúng tôi đã yên vị chỗ ngồi...Giọng nói của nó đủ để cả xe buýt nghe thấy, ngoại trừ bác tài xế đang mải mê rủa xả một chiếc xe máy đi ẩu. Tôi bàng hoàng sau khi nhận ra lời nói của nó đã ảnh hưởng đến Thịt Hộp, bằng chứng là anh ta đã không còn chúi mũi vào cuốn sách đang cầm trên tay nữa, mà hướng ánh mắt về phía chúng tôi, cái đầu hơi ngúc ngắc vẻ khó hiểu:
- Lạy chúa ! - Tôi rên rỉ trong cổ họng, thế này thì Thịt Hộp sẽ biết là tôi chết mê chết mệt anh ta mất.
- Chỉ cho tao Thịt Hộp của mày đi đồ ngốc !
- Trật tự ngay - Tôi trừng mắt nhìn nó, sau đó hất hàm về phía Thịt Hộp, giờ đã quay trở lại với quyển sách dày cộp của mình, trên môi còn tủm tỉm một nụ cười giấu vội...
- Cũng không tệ đâu nhỉ
My nói sau một tràng cười dài đầy phấn khích. Tôi cảm thấy đất trời loang lổ một thứ màu bị lãng quên...
Tôi quay lại nhìn Thịt Hộp, bỗng thấy ánh mắt của anh cũng đang hướng về phía tôi...Tôi vội quay đi như thể sợ anh phát hiện ra sự lúng túng của tôi...Ngoài cửa sổ của xe buýt, những đám lá vàng rụng rơi lả tả. Ngày đã rất thu, mùa cũng rất thu, không gian thấm đẫm sắc thu...
***
- Chép bài cho tao đi Thu - My đưa cho tôi quyển vở có in hình một cô gái mắt to, mi dài rất xinh đẹp trong giờ nghỉ của môn dược lý:
- Đừng nói với tao bằng cái giọng ra lệnh đó nhé, nếu muốn tao chép bài cho mà
- Haha, chép bài cho tao đi Thu - My bướng bỉnh nhắc lại
- Không đời nào
- Thế thì ngày mai tao sẽ rủ bọn lớp mình đi xe buýt và chỉ đống thịt hộp thiu của mày cho chúng nó, mà hậu quả, mày biết rồi đấy, bọn quỷ lớp mình thì...
Giờ phút đó, tôi cảm thấy cô gái trong tập vở của My đang nhìn tôi với ánh mắt giễu cợt...
***
Như thế nào nhỉ? Em thích anh lắm Thịt Hộp ạ ! Hoặc là, Thịt Hộp ơi em thích anh ngay từ ngày đầu tiên gặp anh ! Điên thật, tôi đang nghĩ cái quái quỷ gì thế này. Gọi một người bằng cái tên kì cục mà chính người đó còn không biết mình có cái tên đó hoặc ghét cay ghét đắng cái tên đó thì sẽ thế nào nhỉ? Nhưng còn My thì sao? Tôi không thể chấp nhận cái kiếp đọa đày nó đang tạo ra cho tôi được. Tôi đã đi học bằng xe máy mặc dù ông anh trai có van nài ỉ ôi lẫn mua chuộc thế nào tôi cũng lạnh lùng lắc đầu. Nhưng tôi nhớ Thịt Hộp không thể chịu được, nhớ da diết như kiểu lâu lắm rồi không được ăn. Tôi thề là tôi chẳng còn cách nào khác là lại tiếp tục uống thuốc chống nôn mỗi sáng rồi leo lên xe buýt ngắm nhìn Thịt Hộp. Và tiếp tục công việc khổ sai My bày ra cho tôi mỗi khi nó hứng thú...
Những trò quái ác của My càng ngày càng quá trớn. Tôi chạy lên xuống năm tầng nhà để mua cho nó một lon nước cam, nhưng khi lên đến lớp thì nó lại tròn mắt nói thích uống nước dâu hơn. Lúc đó, tôi không thể chịu đựng được hơn nữa mà suýt đập lon nước cam lên đầu My, nhưng cứ nghĩ đến Thịt Hộp thì tôi lại nhũn như một con chi chi nhúng nước và tiếp tục chạy hùng hục lên xuống năm tầng nhà chỉ để đổi một lon nước dâu...
Và điều gì đến cũng lò dò đến, tôi phải thú nhận với Thịt Hộp để chấm dứt sự áp bức vô lý của My...
3) Nản Lòng
Hôm đó, tôi mặc một chiếc áo khoác màu hồng rất xinh, làm tóc hơi xoăn một chút. " Trông dễ chịu hơn mọi ngày đấy " - Ông anh trai đáng ghét của tôi lảm nhảm sau khi nhìn thấy tôi chuẩn bị đi học...
Còn Thịt Hộp, hôm nay anh mặc áo sơ mi trắng và quần âu màu xám khác với mọi ngày, trông anh lung linh và thật tuyệt, tôi nhủ thầm như thế trong bụng. Nhưng bỗng tôi chột dạ không hiểu hôm nay anh đi đâu mà ăn mặc trang trọng thế...Tôi lại chọn hàng ghế ngồi cạnh anh, không quên giữ nguyên nụ cười...
- Hôm nay anh khác thế?
- Ừ, em cũng vậy
- Anh đi gặp người yêu à?
Một câu hỏi quá vô duyên mà tôi buột miệng nói ra, cực kì vô duyên, bằng chứng là Thịt Hộp không trả lời tôi, chỉ nhìn với một vẻ khó hiểu. Thật ra tôi chỉ định hỏi đùa thôi chứ chẳng có hàm ý gì hết. Mãi sau, dường như cảm nhận được sự lúng túng của tôi, anh đáp gọn lỏn một chữ
- Ừ
Chỉ một chữ, một chữ thôi mà khiến tim tôi tự dưng nhói đau như phải bỏng. Hóa ra bấy lâu nay tôi đã yêu nhầm rồi, tôi yêu một người đã có nơi để ngóng đợi. Nỗi đau bỗng hóa thành cơn giận dữ. Anh có người yêu rồi mà anh lại còn trao cho tôi cái ánh nhìn tha thiết đấy ư? Hay là do tôi tưởng tượng nhỉ? Ừ, yêu là hay tưởng tượng lắm...Nhưng dù thế nào, anh cũng phải bị trừng phạt vì đã khiến tôi tưởng bở và mơ mộng hão huyền về tình yêu... của chúng tôi ! Và cả chuyện anh biến tôi thành oshin cao cấp cho cô bạn thân lắm chiêu kia nữa cũng đủ để anh xứng đáng phải " đền tội " rồi...
Tôi không muốn nói thêm điều gì với "đồ giả dối " này nữa...Tôi giả vờ ngủ quên, đầu dựa vào anh...Đôi môi tô son hồng của tôi lướt nhẹ trên áo anh như thể tình cờ. Hôm nay tôi tô son khá đậm, áo của anh lại là áo sơmi trắng, chẳng khó khăn gì để tôi tạo ra những vệt màu hồng đặc trưng của son môi cả. Tất nhiên, những vết tích đó được lén lút giấu đằng sau vai áo nên anh chẳng thể biết được. Sẽ thế nào nếu anh đến gặp người yêu và cô gái đáng ghét đó phát hiện ra vết son hồng này nhỉ? Tuyệt !
Anh lay nhẹ vai tôi khi sắp đến trường học của tôi...Tôi nhìn anh lần cuối. Thích anh nhiều nhưng sẽ không có ngày gặp lại, tôi cũng không đến nỗi quá nhỏ nhen để đi cướp đoạt tình yêu của người khác. Vết son kia anh sẽ lý giải dễ dàng với người yêu thôi mà, chúng đâu đủ để anh chia tay với cô gái nào đó, chỉ là để thỏa mãn nỗi bực dọc đang dâng lên trong người tôi. Mai tôi sẽ dùng xe máy, chỉ một vài ngày là quên anh thôi mà, một vài ngày thôi tôi ạ...
4) Mẩu giấy
Chưa bao giờ em ngồi cạnh tôi sau lần đầu tiên gặp mặt, có thể vì em quá xấu hổ vì đã trót làm bẩn chiếc giày của tôi. Tôi đã mong em sẽ ngồi cạnh tôi, mong em sẽ nói chuyện cùng tôi, nhưng vô vọng. Thế mà hôm nay em đã đến, và còn dựa vào tôi để ngủ như một con mèo ướt...Em vừa hỏi tôi một câu hỏi mà suýt khiến tôi bật cười...
- Anh đi gặp người yêu à?
Có cô gái nào lại huỵnh toẹt như em không? Có cô gái nào lại chẳng có vẻ gì là rào trước đón sau khi hỏi về tình yêu của người khác như em không?
- Ừ
Tôi đáp lại em như thế sau khi đã nghĩ kĩ. Đây có lẽ là một phép thử về tình cảm của em dành cho tôi. Nhưng em đã cười, nụ cười của em khiến tim tôi nhói lại như phải bỏng. Biết tôi có người yêu em vui đến thế sao? Tôi cứ tưởng tượng ra rằng em sẽ cau đôi mày lại, ngúc ngắc cái đầu bướng bỉnh của em, và một chút buồn phảng phất trên khuôn mặt. Nhưng em chỉ cười, em không thích tôi nên em mới cười, nụ cười không chút méo mó, thế mà...thế mà tôi đã thích em xiết bao...
Tôi chẳng muốn nói gì thêm với em nữa, có lẽ vì nỗi hụt hẫng đang xâm chiếm lấy tôi. Nhưng tôi chẳng buồn lâu. Tôi thích em và tôi sẽ làm em phải quan tâm đến tôi, đúng rồi, làm em phải quan tâm đến tôi...
Tôi quay sang em và chuẩn bị hỏi vài câu về một chủ đề nào đó mà đến bây giờ tôi vẫn không thể nhớ nổi, nhưng đã thấy đầu em dựa vào vai tôi thật nhẹ...Tôi nghẹt thở...nghẹt thở. Cái cảm giác này êm đềm biết nhường nào, kể cả đó chỉ là hành động rất vô tình khi em ngủ quên. Tôi chăm chú ngắm nhìn gương mặt em... Đôi môi như một quả cherry chín tới. Tôi chưa từng thích ăn cherry và cũng chẳng bao giờ có ý định nếm chúng cả. Nhưng nhìn đôi môi cherry rất quyến rũ của em, tôi đã nghĩ khác...
Tôi hướng đôi mắt ra ngoài cửa sổ của xe buýt, xua tan đi ý nghĩa muốn ăn đôi môi cherry của em bằng việc nghĩ về buổi họp sắp tới. Thật ra tôi không đi gặp người yêu như đã nói với em, tôi đi họp. Buổi họp rất quan trọng của công ty, liên quan đến việc tôi và một vài đối thủ nữa có được thăng chức hay không. Ban Giám Đốc toàn những người cực kỳ khó tính, yêu cầu cao về sự nghiêm túc trong công việc, từ cách giao tiếp đến trang phục công sở, luôn luôn phải chỉn chu và không tỳ vết . Với một kẻ thâm niên luộm thuộm như tôi thì đó quả là một điều hết sức khó khăn...
Bên cạnh, em nhúc nhích đôi chút vẻ khó chịu. Đầu em động đậy và ngày càng gần tôi hơn. Tôi nhắm mắt thật khẽ để sự dịu dàng đó ở lại lâu hơn nữa. Tôi thích em, nhưng tôi không đủ cản đảm để lại gần em những ngày trước đây. Tôi nhát gan quá đúng không? Nhưng giờ tôi đã nghĩ ra một cách rồi. Tôi lôi bút và xé mẩu giấy con con ra rồi viết một câu duy nhất:
- Anh có nói với em rằng đi gặp người yêu, nhưng cô gái anh muốn gặp chính là em đấy bé ạ...
Rồi nhét vào ngăn ngoài chiếc túi xách của em, không quên viết thêm cả số điên thoại của mình trong đó...Mẩu giấy có phải sẽ thay cho lời tỏ tình của tôi không nhỉ? Và biết đâu tối nay em sẽ gọi cho tôi để nói với tôi rằng em cũng thích tôi?
Ôi...
Chiếc xe buýt sắp tới bến đỗ gần trường học của em. Tôi khẽ lay vai đánh thức em dậy. Em mỉm cười, chào tôi rồi lại gần cánh cửa. Tôi nhìn theo cho đến khi em bước khỏi xe. Cô gái nhỏ bé của tôi...
Tôi lại xua đi suy nghĩ về em bằng buổi họp đang đến gần. Buổi họp cực kỳ quan trọng...
Khi đằng sau cơn mưa không có cầu vồng Lấy hết can đảm để nói với Minh rằng Hân thích nó, nhưng không hiểu sao, Hân lại thấy nhẹ lòng khi nhận được câu trả lời không theo kiểu "cầu vồng sau cơn mưa". Minh cũng đã từng rất thích nó, nhưng giờ thì không... "Phịch!" - Con bé vứt quyển nhật kí chỏng trơ sang bên cạnh. Ôm chặt con Metoyou...











Tiêu điểm
Tin đang nóng
Tin mới nhất

Quảng Nam: Thêm một học sinh huyện miền núi tử vong chưa rõ nguyên nhân

Những tỉnh chưa từng sáp nhập từ khi thành lập tới nay

Lái ô tô liên tục quá 4 giờ, tài xế có thể bị phạt tới 5 triệu đồng

Xử phạt cán bộ Sở Tài chính vì bình luận khiếm nhã về chủ trương sáp nhập tỉnh

Phát hiện thi thể 2 vợ chồng trong rẫy cà phê

Lúa khô cháy, người dân bất lực cắt cho bò ăn

8 ngư dân rời tàu mắc cạn bơi vào bờ, một người mất tích

Hệ lụy đau lòng từ một vụ tai nạn do tự chế pháo

Du khách Canada vui mừng nhận lại giấy tờ tùy thân đánh rơi ở Việt Nam

Tài xế ô tô bật đèn xi nhan, suýt gây tai nạn trên cao tốc TPHCM - Dầu Giây

Vụ giám đốc doanh nghiệp nhặt được cá rồi rao bán: Có căn cứ để xử lý?

Hai bé gái di chuyển cả nghìn km vì lời hứa hẹn "việc nhẹ, lương cao"
Có thể bạn quan tâm

Khắc phục tình trạng rụng tóc bằng các nguyên liệu có sẵn trong gian bếp
Làm đẹp
11:19:58 10/03/2025
Bức ảnh ghi lại sự tương phản đáng kinh ngạc trên trái đất chúng ta đang sống: "Không nơi nào đặc biệt bằng"
Lạ vui
11:18:55 10/03/2025
Ngày càng nhiều người trẻ mất ngủ mãn tính
Sức khỏe
11:14:06 10/03/2025
Thần Tài trải chiếu lộc sau ngày 10/3/2025, 3 con giáp 'cày hết mức, chơi hết mình', ngồi im may mắn cũng đến, tiền bạc khởi sắc, khó ai bì kịp
Trắc nghiệm
11:12:55 10/03/2025
Hàng nghìn người tham gia, tự hào Gala âm nhạc "Vinh quang CAND Việt Nam"
Nhạc việt
11:11:42 10/03/2025
Cựu Đội trưởng Thanh tra Xây dựng và 7 người hầu tòa vụ cháy 56 nạn nhân tử vong
Pháp luật
11:09:35 10/03/2025
Những bản phối ngọt ngào với váy hoa trong mùa hè này
Thời trang
11:03:57 10/03/2025
Căn hộ 120 m2 với Mặt Trăng nhân tạo giữa nhà
Sáng tạo
10:59:21 10/03/2025
Lý Hương lần đầu diễn thời trang cùng con gái 'xinh như hoa hậu'
Phong cách sao
10:57:19 10/03/2025
Khung ảnh cực hot: Hội bạn F4 Hà thành của Chi Pu - Quỳnh Anh Shyn "kề vai áp má" sau 5 năm chia phe!
Sao việt
10:32:13 10/03/2025