Nếu em là người tình
Anh yêu! Chắc giờ này anh đã chìm sâu vào giấc ngủ… Chỉ còn em trăn trở với những nỗi niềm riêng…
Nếu em là người tình… thì mọi chuyện sẽ ra sao anh nhỉ?
Nếu em là người tình… thì em sẽ không cằn nhằn mỗi khi anh đi nhậu về say…
Nếu em là người tình… thì em sẽ không bao giờ cần anh quan tâm hôm nay em vui hay buồn…
Nếu em là người tình… thì em sẽ không bao giờ bắt anh phải quan tâm đến mọi người trong gia đình nhiều hơn…
Nếu em là người tình… thì em sẽ không cần anh lúc nào cũng bên em như ngày xưa…
Nếu em là người tình… sẽ có vô vàn điều mà em sẽ không bao giờ ép buộc anh làm…
Nếu em là người tình… thì…
Video đang HOT
Bởi em không phải là người tình mà là vợ anh, là người đầu ấp tay gối… Là người luôn cùng anh bước qua bao nỗi đau… dìu anh qua những vấp ngã… đón anh về sau những “cơn say”…
Anh chẳng thể nào thoát nổi em đâu… (Ảnh minh họa)
Bởi em là vợ anh… nên em lo lắng mỗi khi anh đi nhậu về khuya. Không phải vì em sợ anh bỏ quên em để chén tạc chén thù. Mà em sợ… bóng đêm… Anh không giữ nỗi mình sau mỗi “cuộc chơi”… Sợ anh không vững tay lái… đường xa… em nhỏ bé… Anh có tìm thấy đường về với em??? Nếu sau mỗi lần tiếp khách anh về nhà với bộ dạng khác với bây giờ thì em sẽ không lo lắng thật nhiều mà an tâm rằng đó là công việc của anh… anh nhỉ!!!
Bởi em là vợ anh nên em muốn anh vẫn quan tâm em như ngày nào. Không chỉ khi yêu con người ta mới cần quan tâm, chia sẻ… Mà cả khi có một gia đình… sự quan tâm chính là sợi dây yêu thương, gắn kết tình cảm sau những giờ mải mê làm việc… Em cần một người chồng biết tại sao em buồn… biết an ủi, khích lệ khi em cần một chỗ dựa… biết cùng em hưởng thụ niềm vui mà cuộc sống mang lại…
Bởi em là vợ anh nên em sẽ yêu cầu anh chú tâm đến gia đình nhiều hơn. Tiền bạc thật sự rất cần cho cuộc sống nhưng không quyết định hạnh phúc. Em nghĩ chồng của em sẽ làm tốt vai trò của một người con, người chồng, người cha trong gia đình. Vì em biết chồng em không chỉ là một nhân viên xuất sắc trong công việc mà còn là một người đàn ông của gia đình.
Bởi em là vợ anh nên lúc nào cũng muốn anh hiện diện bên mình không chỉ là cuộc sống hằng ngày mà cả trong những giấc mơ… Đừng nghĩ rằng em ích kỉ nhé anh… Bởi khi yêu thì lý trí không thể át được con tim… Em muốn được bên anh, yêu anh và nhiều hơn thế ông xã à!
Nếu em là người tình sẽ không thể được hưởng trọn vẹn niềm hạnh phúc khi có anh… Bởi vậy, kiếp này hay kiếp sau mình vẫn là vợ chồng ông xã nhé…
Bởi em không phải là người tình nên anh chẳng thể nào thoát nổi em đâu…
Quá bận rộn để lắng nghe những trăn trở của nhau
Dạo này em nhận được nhiều sự yêu thương và quan tâm lắm anh ạ. Tự nhiên có nhiều người quan tâm thì phải sung sướng, phải hạnh phúc, nhưng sao em cảm thấy ngột ngạt.
Trước giờ em không muốn làm ai phải đau khổ hay tổn thương một ai, nhưng gần đây em chẳng thèm quan tâm đến người khác nữa. Em dường như không còn là em của ngày xưa.
Em từ chối hết tất cả những lời đề nghị. Có người thông cảm với em, có người trách em sao phải tự làm mình đau khổ như thế. Em chỉ cười và bảo vì em vẫn chưa quên được anh. Em không muốn mượn hình bóng của ai khác để xóa đi những miền kí ước về anh.
"Nếu sống trong tình yêu sâu sắc, chín chắn, bạn sẽ thấy mình luôn muốn những gì tốt nhất cho nửa kia. Và khi đối mặt với khó khăn, bạn không bao giờ ngoảnh mặt quay đi cả ". Tình cảm em dành cho anh chưa đạt đến cái người ta gọi là yêu, nhưng những lúc anh gặp khó khăn, em lúc nào cũng muốn ở cạnh anh. Em muốn chia sẻ nỗi buồn mà làm anh mất ngủ mấy đêm. Em muốn động viên, muốn anh cố gắng vượt qua nó. Ừ thì cũng chỉ có những lúc như vậy anh mới tìm đến em, nhưng không sao, ít ra anh vẫn còn nghĩ tới em.
Nhưng mỗi khi em có chuyện buồn, mọi người chia sẻ, an ủi em. Ai cũng hỏi han em, vỗ về em. Nhưng anh thì dường như không quan tâm. Lúc em tuyệt vọng, lúc em đau khổ vì sự mất mát, thì người bên cạnh an ủi em không phải là anh. Anh chỉ nói cho qua loa mấy câu cho có rồi chẳng buồn để ý. Bạn bè tìm đến em khi họ cần giúp đỡ hay muốn chia sẻ, nhưng ít khi em mở lòng với ai. Vì em sợ làm phiền họ, vì chuyện của em thì nhiều và em nghĩ em có thể tự giải quyết. Nhiều lúc em muốn chia sẻ với anh, nhưng dường như anh quá bận rộn để lắng nghe những trăn trở của em, nên em lại thôi.
Em từ chối hết tất cả những lời đề nghị.(Ảnh minh họa)
Bài hát ngày nào anh còn nợ em, người ta cũng tặng cho em. Người ta còn viết nguyên cái note cho em. Ai cũng không muốn em buồn, ai cũng yêu thương em, chỉ mình anh là không thèm quan tâm đến em. Nhiều lúc em nghĩ em sống chết ra sao anh cũng chẳng quan tâm đâu phải không. Người khác muốn thấy em cười vì họ nói họ yêu nụ cười của em.
Nhưng anh thì lại khác, hình như anh thích nước mắt của em hơn là nụ cười vì anh cứ khiến nó cứ rơi, không chỉ một lần mà là n lần. Từ sau lần Ngoại mất thì đây là lần em khóc và mất ngủ nhiều như thế này. Thường thì em chỉ dám khóc khi em nhốt mình vào phòng thôi. Nhưng lần này, bất cứ ở đâu, bất cứ lúc nào nghĩ tới là mắt em lại ươn ướt. Thật sự em không cầm được.
Nhưng rồi em tự hỏi liệu có đáng không. Khóc vì một người mà chẳng bao giờ biết, chẳng bao giờ quan tâm tới em. Nếu như em biến mất thì mất bao lâu anh mới nhận ra điều đó. Chắc là không bao giờ. Em cười chính mình bởi những hy vọng ngớ ngẩn, những suy nghĩ vu vơ rằng anh đã từng quan tâm, đã từng nghĩ tới em. Anh không biết chỉ 1 tin nhắn của anh. mỗi lần anh nói chuyện với em là em vui đến như thế nào. Em cười suốt đêm, niềm vui ấy đến sáng hôm sau vẫn còn hiện hữu.
Lần đầu tiên trong đời em cảm nhận được nỗi đau như thế này. Nó như cắn xé trái tim em thành trăm mảnh. Em ngâm mình trong nước mấy ngày liền. Để rồi hôm qua sáng em bò dậy không nổi, nằm 1 đống trên giường với cơ thể run cầm cập vì lạnh, mặc dù ở ngoài lúc nàu đã hơn 40 độ C. Em lạnh, lạnh vì cơn sốt, hay vì trái tim em đang vỡ vụn. Em không biết nữa. Đầu óc em quay cuồng, nhưng em không thể nào ngừng nghĩ tới anh.
Anh sẽ vẫn là anh trong trái tim em, chỉ có điều em coi như người ấy đã chết mà thôi. (Ảnh minh họa)
Em cứ tự hỏi hôm nay anh làm gì, anh còn thu âm bài hát nào mới không, có đi chụp hình ở đâu không... Lúc trước em có thể biết mọi thứ nhờ facebook, nhưng giờ em tự block anh rồi em không thể thấy anh và anh cũng không thể thấy em. Em ép bản thân mình quên anh đi, nhưng càng cố quên thì lại càng nhớ. Cho nên em đành thôi vậy, có người từng nói với em, không bao giờ em có thể quên ai đó trừ phi em bị tẩy não hay mất trí nhớ. Chỉ khác chăng là em đặt người đó ở vị trí khác trong cuộc sống của em mà thôi.
Em biết em không đẹp như những cô model của anh. Em cũng không hát hay hay biết chơi nhạc cụ gì cả. Em học thì cũng không hẳn là thông minh. Đối với hàng trăm cô gái anh gặp, em cũng chỉ là một con người bình thường. Nhưng có lẽ một điều anh không biết. Lúc nào em cũng nghĩ về anh, cũng muốn lo lắng những muộn phiền giùm anh, muốn được san sẻ những nỗi buồn cùng anh. Em chỉ muốn anh vui, vì đó chính là hạnh phúc của em. Em muốn thấy nụ cười của anh. mặc dù nó không phải dành cho em. Em ước một lần có thể nấu cho anh ăn một bữa, có thể ngồi cạnh anh hàng giờ. Chỉ vậy thôi, nhưng mãi chỉ là giấc mơ xa vời phải không anh.
Thật sự lúc đầu em rất giận, giận anh sao lại đối xử với em như thế. Nhưng giờ lại thôi, có lẽ anh có lý do của anh. Anh sẽ vẫn là anh trong trái tim em, chỉ có điều em coi như người ấy đã chết mà thôi. Hy vọng anh sẽ tìm được một ai khác để chia sẽ nỗi buồn của anh. Có thể vì anh làm những thứ em không thể làm cho anh. Mong bình yên về cho anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tôi có thể làm lại? Trời về đêm chợt tỉnh giấc thấy lòng mình thật nặng nề không biết nên làm gì. Người ta nói đêm là lúc ta có thể nghĩ lại mọi chuyện đã qua một cách chi tiết và đầy đủ nhất... Ngồi nghe bài "Người ở lại" tôi có cảm giác buồn man mác khi nghĩ lại thời gian vừa qua mình đã sai...