Nếu em là cô gái không còn trinh
Em phải làm gì khi cả bầu trời của em sụp đổ, không phải anh đã nói sẽ ở bên em và mãi yêu em sao. Tất cả là dối trá để che lấp đi cái dụ.c vọn.g phải không anh.
Nếu em 18 và em là cô gái không còn trinh
Cô gái ở tuổ.i 18 với những mộng mơ với suy nghĩ “Yêu là cho đi tất cả”, chỉ cần giữ lại một ít cũng là quá nhiều. Em cho đi sức trẻ, tình yêu, nước mắt và cả cái “đáng giá ngàn vàng” cho người em trìu mến gọi là “người yêu”. Bởi trong lòng cô gái 18 tình yêu là tất cả, cho đi hết mới được gọi là tình yêu, mới chứng minh được tình yêu của mình.
Em phải làm gì khi anh ra đi, sợ hãi, em rất sợ hãi, em chỉ là cô gái 18. Dù em trong lành nhưng em cũng có nước mắt, dù em cháy bỏng nhưng em cũng rất nhỏ bé và dù em mãnh liệt nhưng em cũng rất yếu đuối. Em cần anh. Em phải làm gì khi cả bầu trời của em sụp đổ, không phải anh đã nói sẽ ở bên em và mãi yêu em sao. Tất cả là dối trá để che lấp đi cái dụ.c vọn.g phải không anh. Tại sao anh nỡ bóp chế.t giấc mơ của em về ngôi nhà hạnh phúc bên anh.
Nếu em 22 và em là cô gái không còn trinh
22 tuổ.i, em biết thế nào gọi là dối trá, dụ.c vọn.g và tình yêu.
Em đã biết tình yêu luôn đi kèm với dụ.c vọn.g và những lời đàn ông nói luôn đi kèm sự dối trá. Em đã biết một cô gái sẽ đau khổ như thế nào sau khi trao đi tất cả mà anh lại ruồng bỏ ra đi. Và em đã biết một cô gái cũng sẽ mạnh mẽ đứng lên như thế nào sau mọi chuyện.
Vì em đã 22. Em không còn là con nai vàng ngơ ngác, ôm mộng về tình yêu màu hồng. Em đã biết bên cạnh màu hồng còn có màu đen của dối trá”, màu vàng của phản bội, màu đỏ của má.u, và màu trắng của nước mắt.
Nhưng vì sao đã biết tất cả em lại vẫn cho đi khi yêu anh? Bởi em là con gái. Sâu thẳm của trái tim nơi mà sự thật, sự dối trá không chạm tới được có tia sáng hi vọng. Em cho đi vì em hy vọng.
Video đang HOT
Hy vọng anh sẽ không như những người đàn ông khác, sẽ trân trọng những gì em cho anh.
Hy vọng anh biết em yêu anh tới nhường nào thì em mới quyết định cho đi, dù em biết cho đi chưa chắc chắn nhận lại.
Hy vọng trên cầu vồng ngoài màu đen giả dối còn có màu tím thủy chung.
Hy vọng ở đâu đó ngoài kia vẫn có một người đàn ông tốt, vẫn còn cái gọi là “tình yêu chân thật”
Và em hy vọng cô gái may mắn đó là em.
Nhưng em không may mắn và anh cũng không phải người đàn ông tuyệt vời đó nên em đã trở thành cô gái không còn trinh ở tuổ.i 22.
Em đa.u đớ.n khi nhận ra trái tim mình không nên có ngăn “hy vọng”. Đa.u đớ.n khi lầm tin anh. Em khóc hết nước mắt cho cuộc sống đầy tàn nhẫn này, khóc cho cái gọi là tình yêu, khóc cho em – cô gái ngu ngốc.
Cô gái 22 khác cô gái 18. Sau câu trả lời mà cuộc sống đã cho em biết về tình yêu mà học phí là “ngàn vàng”, em mạnh mẽ hơn chứ không sợ hãi. Bởi em biết chịu trách nhiệm về những thứ mình đã làm, yêu anh đã là một thử thách và cho đi đã là một nguy hiểm. Nhưng em chấp chận cho đi tức là em đã chuẩn bị tinh thần đến ngày anh biến mất. Chỉ là hơi đa.u đớ.n và hụt hẫng một chút thôi. Dù không có anh em vẫn sống tốt. Nếu người đến sau anh không chấp nhận. Không sao, em vẫn ổn. Em sẽ bước tiếp một mình. Em không còn là cô gái 18 ủy mị và dựa dẫm, chỉ biết sợ hãi và khóc lóc khi anh rời đi.
Nếu em 28 và em là cô gái không còn trinh
Tất cả những gì em có thể nói là “ràng buộc”. Con gái 28 khác con gái khi 18 hay 22 tuổ.i.
Em đã có một chỗ đứng vững vàng trong xã hội. Em đã gặp nhiều người trong suốt 28 năm và cũng hiểu rõ hơn về đàn ông. Em không ngây thơ như cô gái 18 cũng không hy vọng như cô gái 22, em quyết đoán hơn, lý trí hơn.
Em yêu anh, em sẽ yêu anh bằng trái tim nồng cháy của tuổ.i 18, dè chừng của tuổ.i 22 và lý trí của tuổ.i 28. Khi em trao anh tất cả, những gì em muốn đó là “sự ràng buộc” và một gia đình với anh. Em không ôm mộng một tình yêu chân thật. Em muốn có một mái ấm, một nơi bình yên dựa vào mãi mãi chứ không phải là cái bình yên trong giây lát.
Khi em trao anh tất cả, em muốn anh là của em.
Nhưng nếu anh không chấp nhận và rời xa em. Em sẽ không khóc, không đau khổ hay dằn vặt mà sẽ chấp nhận. Vì em là cô gái 28 tuổ.i, đầy lý trí và bản lĩnh.
Theo VNE
Hơn chục năm che giấu tình yêu với bạn cùng lớp
Tuổ.i 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm nói "Tớ yêu cậu", hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang.
ảnh minh họa
Chúng tôi gặp nhau vào một ngày hè đầy nắng gió khi bước vào năm học lớp 10, tôi yêu cậu ấy từ ánh nhìn đầu tiên, không thể nào quên giây phút ấy, ánh mắt ấy. Ngày đó đứa con gái mới bước vào lớp 10 như tôi chỉ biết vỗ má "Đừng có dở hơi như thế", rằng đó chỉ là cơn cảm nắng, bé tí biết yêu đương là cái gì, như lời mẹ hay nói. Vậy mà cậu bạn "vô tình cảm nắng ấy" đã biến tôi thành một con người khác.
Tôi không còn là con bé ham chơi, nhác học, giờ lại lao vào học tập vì trong suy nghĩ trẻ con ngày đó chỉ có học giỏi mới tạo ấn tượng tốt. Tôi yêu cậu ấy, người có đôi mắt sáng, thông minh, học giỏi, hài hước và tinh thần cầu tiến. 3 năm, 2 đứa ngồi đứa bàn trên bàn dưới nhưng tôi chưa bao giờ nói chuyện như một đứa bạn bình thường. Có đôi lần cậu hỏi bài vở, tôi trả lời nhưng mắt nhìn ra cửa sổ. Tôi đã yêu hết sức trẻ con như thế, 3 năm chỉ biết lặng lẽ dõi theo cậu.
Rồi lớp 12 đến, tôi hoang mang, một nỗi sợ mơ hồ trong lòng đứa học trò cuối cấp, đó là nỗi sợ một ngày tôi không còn được lặng lẽ dõi theo bạn. Cậu ấy vào Nam thi và theo đuổi ước mơ của mình, còn tôi đến với Hà Nội với ước mơ được ngồi ở giảng đường Ngoại thương.
4 năm đại học tôi không thể quên mà càng thêm yêu cậu ấy hơn. Tôi chỉ biết cậu qua tin nhắn 2 đứa hay hỏi nhau về cuộc sống, học tập hay tin tức từ bạn bè, thầy cô. Đôi khi giữa phố tôi bắt gặp dáng hình ai quen thuộc lắm rồi tự nhủ làm sao cậu ấy có thể ở đây.
Năm nay tôi bước sang tuổ.i 27, cũng là năm thứ 4 đến với Sài Gòn làm việc. Không hiểu sao tôi chọn nơi này, vì nó trẻ hay vì tôi vẫn không thể quên cậu ấy. 27 tuổ.i, tôi chưa mảnh tình vắt vai, bỏ qua tất cả những người đến bên mình vì vẫn ngóng chờ một người. Bố mẹ bắt đầu sốt sắng vì sợ con gái ế, Tết đến lại gọi điện thúc giục ra Bắc sớm để gặp anh, người con trai tên Hoàng, anh chàng bác sĩ mà bố mẹ hết lời ca ngợi. Tôi hiểu lòng cha mẹ khi tuổ.i này ở quê bạn bè yên bề gia thất, còn tôi hết lần này lần khác dựa cớ xa xôi.
Lại như năm nào, tôi lên sân thượng và ngồi nhìn ra cánh đồng quê như một đứ.a tr.ẻ, tôi yêu cậu ấy nhưng có chờ trong vô vọng mãi thế không? Tuổ.i trẻ qua đi nhanh quá, dẫu thế tôi làm sao có thể lấy một người không có tình cảm, khi tình yêu của tôi dành cho cậu ấy đã 11 năm? Giữa lúc ấy tôi gặp lại cậu trong lễ cưới thằng bạn thân, cũng là bạn thân của cậu.
Dáng người cao cao, ánh mắt ấy làm sao tôi quên, 11 năm rồi, cậu chững chạc hơn, khác hơn nhưng trong tôi hình ảnh cậu học sinh thuở nào như trở lại. Dường như không thốt được lên lời. Cậu mỉm cười chào lại tôi, bạn bè lớp cũ bao năm gặp lại giờ còn vài đứa chưa lập gia đình. Chúng tôi hẹn nhau ra ngõ nói chuyện. Tôi chỉ có thể đứng lặng, người con trai mình yêu đơn phương suốt 11 năm qua giờ đây làm trái tim tôi như nghẹn lại, cậu ấy không còn là tưởng tượng mà đã đứng trước mặt tôi.
Cậu trách tôi sao vào Sài Gòn công tác mấy năm rồi mà không liên lạc gì, trêu tôi không còn là con mọt sách ngày xưa nữa rồi, còn hỏi tôi bao giờ lấy chồng. Biết trả lời gì, tôi cố gắng cười tươi "Tớ đợi cậu lấy vợ đã, nhưng chắc ế rồi". Tuổ.i 27, tôi dành ngày nghỉ cuối tuần dạo bước giữa Sài Gòn đô hội, mỉm cười nhận ra câu trả lời cho những tháng ngày áo trắng ngu ngơ, rằng đó không phải là cảm nắng nhất thời.
Bố mẹ ngày nào cũng gọi điện về vấn đề lấy chồng, đòi chuyển công tác ra Bắc, tôi hiểu lòng bố mẹ, chỉ là bản thân chông chênh quá. Tuổ.i 27, thời thanh xuân sắp qua đi, liệu tôi có nên dũng cảm một lần đối diện để nói rằng "Tớ yêu cậu", rằng "Mình yêu nhau đi" hay nghe lời bố mẹ để đến với một anh chàng hiền lành, tốt bụng, nghề nghiệp ổn định, giàu sang và có tương lai?
Tôi phải làm sao khi chính mình còn không biết bản thân nên làm gì, Sài Gòn rộng lớn mà lòng người hoang mang quá. Tôi không nghĩ mình lấy ai vì tiề.n tài danh vọng, điều cần thiết là điểm tựa vững chắc, là hạnh phúc trong cuộc đời phía trước.
Theo VNE
Muốn ngoạ.i tìn.h nhưng lại không muốn b.ỏ v.ợ Hôn nhân không có tình yêu, liệu tôi có nên ngoạ.i tìn.h khi tình cảm với vợ không còn? Tôi có nên bước chân vào mối quan hệ ngoài luồng này hay không? (Ảnh minh họa) Phải nói thật một điều rằng, tôi không hề yêu vợ dù với mọi người cô ấy tốt, đáng ngưỡng mộ. Lấy nhau hơn 5 năm nhưng...