Nếu được chọn lại em có lấy anh không Phần 9
Đưa em về đến cổng nhà, em quay sang nói một câu làm tôi hết sức đau lòng. .
- Hay là em tự sinh con, tự nuôi con, anh không phải chịu trách nhiệm gì với em cả. Em không muốn làm khó anh, cả hai tự làm khó nhau, mẹ anh ko thích em đâu, nếu em có cố gắng để về làm dâu thì em chắc chắn cuộc sống của em cũng ko dễ chịu gì.
- Kìa, anh ko cho em ăn nói hàm hồ như thế đâu. Anh là bố của đứa nhỏ,anh có nghĩa vụ, và có quỳên đuợc chăm sóc em vè con. Hơn nữa nguời anh yêu là em, nên việc cuới em ko ai có thể ngăn cả đuợc. Anh đang tìm mua nhà, cuới xong chúng ta sẽ dọn ra ngòai sống. Anh sẽ làm tất cả để em cảm thấy thỏai mái và hạnh phúc. Em đừng suy nghĩ nhiều quá, ko tốt đâu.
Tôi không thể dành cho em những gì tốt đẹp hơn những hứa hẹn cho tuơng lai, em đuợc tôi xoa dịu, phần nào cũng cảm thấy an lòng hơn. Em chào tạm biệt tôi, buớc thật chậm vàp trong nhà, nhìn cái dáng vẻ lững thững buớc đi vô hồn mà tim tôi se sắt lại.
Về đến nhà, tôi quýêt định phải rõ ràng nói chuyện với mẹ, lần này tôi sẽ mềm mỏng hơn, hy vọng bà hồi tâm chuyển ý. Tôi sai gíup việc lấy cho chai ruợu, rót hai ly, đặt sẵn trên bàn. Tôi ngồi ở ghế chờ, mẹ tôi buớc từ trên lầu xuống. Bà nhìn tôi, im lặng định cứ thế buớc ra cửa. Tôi lên tiếng
- Con muốn nói chuyện nghiêm túc với mẹ, mẹ cho con vài phút thôi.
Mẹ tôi khựng lại, bà lạnh nhạt hỏi
- Chuyện gì? Không phải là mấy hôm nay cả mẹ và con đều rất nghiêm túc rồi sao.
Tôi mệt mỏi phân trần
- Mẹ à, mẹ có thể mở lòng ra mà lắng nghe những gì con muốn hay không? Mẹ làm ơn ngồi xúông trước mặt con, nghe con nói đi. Con cũng mệt mỏi lắm rồi. Mẹ càng vậy con càng khó xử.
Bà thở mạnh, thỏa hiệp
- Thôi đuợc, có gì con nói luôn đi, mẹ nghe đây.
Tôi bắt đầu xúông nuớc dịu gịong hơn hẳn, tôi muốn dùng lời lẽ ,tình cảm gia đình đánh vào tâm lý của mẹ. Mẹ tôi bề ngòai sắt đá thế thôi, chứ mỗi lần nhắc đến tình cảm vợ chồng, mẹ con là tâm bà lại mềm như bún. Tôi đẩy ly rượu về phía mẹ, mẹ tiện tay với lấy, nhấp một ngụm.
Tôi đau khổ nói với bà
- Mẹ à, từ ngày bố mất đến nay, nguời con thuơng nhất chính là mẹ, không ai có thể thay thế đuợc mẹ cả. Nhưng phía sau mẹ còn có Trúc, nguời mà con hết lòng thuơng yêu. Hai nguời rất quan trọng với cuộc sống của con, nếu bắt con lựa chọn 1 trong 2. Con ko thể làm đuợc.
- Mẹ vẫn còn rất yêu bố phải không?
Nhắc đến bố, đột nhiên mẹ tôi mất tự nhiên, mặt biến sắc
- Sao tự dưng con lại nhắc tới ông ấy?
- Mẹ còn nhớ lúc bố sắp mất bồ nói gì với mẹ con mình ko? Bố nói hai mẹ con mình nhất định phải gánh vác công ty thay bố, vì đó là tâm huyết gây dựng bao nhiêu năm của bố. Bố còn nói bố mong con sau này luôn hạnh phúc. Mẹ còn nhớ ko?
- Nhớ, sao mà quên đuợc.
- Mẹ ko đi buớc nữa, cũng chỉ vì sợ nguời ta phá hỏng sự nghiệp của bố, sợ nta ko thuơng con. Trong lòng mẹ vẫn còn rất yêu bố, và mẹ lo cho con gặp bất hạnh, suy cho cùng mẹ là nguời mong muốn con hạnh phúc nhất.
Bà không đáp, chỉ im lặng rót ruợu và uống. Có lẽ tôi nhắc đến bố, vô tình gợi lên nỗi cô đơn cho mẹ. Cuộc đời luôn khắc nghịêt như thế, yêu nhau mà ông trời lại nhẫn tâm chia cách kẻ âm nguời duơng. Mẹ tôi cả đời cũng chỉ biết đối mặt với cô đơn, ko dám giao thiệp với ai, sợ càng lún sâu càng ko rút ra đuợc.
- Hạnh phúc của con là Trúc, mẹ ko nhẫn tâm nhìn con đánh mất hạnh phúc của mình chứ? Con truởng thành rồi, mẹ đừng lo cho con, chỉ cần mẹ ủng hộ con là đuợc. Con ko mong gì hơn.
- Thôi đựơc rồi, nói vòng nói vo, cúôi cùng là anh muốn thuyết phục tôi chấp nhận chuyện này, nếu anh đã quýêt tâm như thế, vậy thì tôi cũng ko cấm cẳn nữa. Cuộc sống sau này của anh chị như thế nào, anh chị tự chịu. Hôm nào dẫn tôi về nhà nói chuyện với bố mẹ chị ta, rồi định ngày cuới. Để đến lúc bụng to rách vịêc.
Tôi không khỏi mừng rỡ trong lòng, cảm ơn mẹ rối rít, không ngờ mẹ tôi lại bị tôi cảm hóa nhanh chóng đến vậy.
****
- Có thât không?
Đó là câu hỏi đầy ngạc nhiên và bất ngờ của Trúc khi nghe tôi thông báo về kết quả cuộc đàm phán ngày hôm qua. Tuy chúng tôi đã đc chấp thuận, nhưng nom vẻ Trúc đang buồn phiền về điều gì đó, tôi gặng hỏi, thì em bảo:
- Sáng nay anh Tùng đến tìm em.
- Nó đến tìm em làm gì? Nó có làm khó gì em không?
Video đang HOT
Em buồn ruời ruợi lắc đầu, em nói em cảm thấy có lỗi với hắn. Tôi khó chịu trong lòng, tìm cách dập tắt cảm giác ấy trong em, tôi bực dọc phân bua
- Em không việc gì phải tỏ ra có lỗi, không có lý do gì để tự dằn vặt mình, kết quả của ngày hôm nay là do cậu ta tự gây lên. Cho nên cậu ta phải hòan tòan gánh chịu.
Em trầm mặc cúi đầu, tay vân vê vạt áo. Tôi hỏi.
- Cậu ta có biết chuyện chúng ta sắp làm đám cuới không?
Em lắc đầu thay cho câu trả lời.
- Vậy thì em nên tìm cơ hội thích hợp nói cho cậu ta biết, để cậu ta đừng hi vọng quay lại với em nữa…Anh biết là rất khó để đối diện với nguời mà em từng yêu ngần ấy năm, nhưng công bằng mà nói, hai nguời ko còn yêu nữa thì cũng nên cho nhau một câu trả lời thỏa đáng.
Những ngày sau đó, tôi tất bật với công vịêc ở công ty, tôi cần lo xong mấy bản hợp đồng đã kí với khách hàng truớc đó để có thể tòan tâm tòan ý dành tòan bộ công sức cho đám cuới. Tôi cũng đã dẫn mẹ về gặp gia đình Trúc. Mẹ tôi truớc sau ko phàn nàn câu gì, cũng ko tỏ thái độ như truớc nữa. Có lẽ sau buổi trò chuyện ngày hôm ấy, mẹ tôi đã thông cảm cho chúng tôi hơn. Vậy mới nói, chẳng ai trên đời này tốt bằng mẹ. Nguời đã đánh đổi tòan bộ tủôi thanh xuân bên chồng bên con.
Một hôm, tôi đưa Trúc đi làm về như thuờng lệ. Ở công ty chúng tôi đã công khai ngày tổ chức đám cuới. Ai cũng hân hoan chúc mừng, chờ đón ngày trọng đại của đời tôi. Không biết Tùng nghe thông tin từ nguồn nào, sau bao nhiêu ngày mất hút, cậu ta đột ngột xuất hiện, lại còn cả gan chặn đầu xe của tôi. Cũng may trình lái xe của tôi ko đến nỗi tệ, nếu không thì có lẽ giờ cậu ta nằm trong bệnh viện rồi.
Trúc sợ đến nỗi hồn bay phách lạc, sau cú phanh xe cháy lòng đừơng. Em ngồi cạnh tôi mà tay run lẩy bẩy.
Tôi ngăn mình ko chửi thề một câu cho hả dạ, cố điềm tĩnh nói với Trúc
- Em nên có một cuộc trò chuyện ngay tại đây, với cậu ta, anh nghĩ nên kết thúc mọi thứ ở đây rồi.
- Để lúc khác đi anh, em chưa chuẩn bị sẵn sàng cho chuyện này, em rối lắm.
Tôi không cho phép em trì hoãn, tôi nhắc lại
- Em phải dũng cảm lên, anh tin em làm đuợc.
Tôi mở xe cho em, em rụt rè ko dám buớc xuống. Tôi gịuc giã, em mới thận trọng bước xuống, giống như sắp đối diện với thứ ghê gớm lắm. Tôi thầm nghĩ, nói lời chia tay với nguời yêu cũ trc khi đi lấy chồng có gì ghê gớm chứ? Sao phải áp lực đến mức ấy. Tôi hạ kính xe để lắng nghe cuộc nói chuyện cuối cùng của hai nguời.
Nhìn Tùng có vẻ gầy, tàn tạ hơn truớc rất nhiều, râu ria lởm chởm không thèm cạo, tôi nhìn cậu ta mà ko thôi cảm thấy thuơng hại. Không hiểu sao lại có chút áy náy. Tệ thật, tôi cũng trở lên yếu đuối từ bao giờ vậy?
Vẻ mặt Tùng có vẻ nghiêm trọng lắm, cậu ta đau đớn khi nghe Trúc nói sắp kết hôn với tôi. Trúc không dám nhìn thẳng vào mắt cậu ta, nhưng đúng là cậu ta ko biết điều, dám nắm tay Trúc truớc mắt tôi, lại còn lay mạnh cô ấy. Tôi điên tiết hùng hổ lao xuống xe, vừa đi tới tôi cho Tùng một thụi ngã nhào xuống đuờng. Tôi quát lớn
- Có thôi ngay đi không? Cậu làm cái quái gì thế? Có biết cô ấy đang có thai không? Mẹ con cô ấy có bề gì, thì tôi thề là tôi sẽ lấy mạng cậu bất cứ lúc nào đấy.
Tùng ngỡ ngàng, mãi mới lồm cồm bò dậy đuợc, thông tin này quả là sốc, nên cậu ta há miệng ra hỏi lại, cậu ta ko tin vào tai mình, tôi nhắc lại
- Điếc sao? Trúc có thai với tôi, nghe nhưng có hiểu không?
Tôi kéo em nép vào lòng, Tùng đau đớn nói.
- Trúc, em nói cho anh biết đi, ko phải là sự thật đúng không? Sao em có thể có con với hắn đuợc. Truớc đây em nói em muốn có con với anh, chúng ta sẽ xây dựng một gia đình cơ mà, sao giờ lại thành ra thế này?
Tùng vừa nói, âm săc đầy phẫn nộ, Trúc lúc này cũng gật đầu thừa nhận, lập tức cậu ta khuỵu xuống đất. Tôi cao gịong hơn, tôi nói
- Cậu nghe rõ chưa? Những điều hai nguời có với nhau trc đây chỉ là quá khứ mà thôi, giờ thì đã quá muộn rồi. Là do cậu tự chúôc lấy. Đừng trách cô ấy, vì cô ấy ko có lỗi. Lỗi là ở cậu.
- Không, lỗi là ở mày, là do mày hại đời tao, mày hại đời Trúc. Mày là thằng hèn. .
Vừa nói, hắn vừa lao vào túm cổ áo tôi, nhưng tôi nhanh chóng hất ra, chỉnh lại cổ áo. Nhưng hắn vẫn rất ngoan cố, muốn xử tôi bằng đuợc, hai nguời chúng tôi gây lên một vũ ẩu đả ầm ĩ, Trúc can ngăn ko đc, cúôi cùng, khi cô ấy hét lên
- Đủ rồi, hai nguời có dừng tay không? Anh Tùng, những gì cần nói em đã nói rõ rồi, em sống rất tốt, em yêu anh Bình, cuới anh ấy là quýêt định của em, xin lỗi vì em với anh nghĩa tình chỉ đến đây thôi. Anh đừng tìm em nữa.
Nói đọan, cô ấy vừa khóc vừa chạy lên ô tô. Tôi đẩy gã ra và đuổi theo.
Em vào trong xe, đóng chặt cửa, tôi leo lên cầm lái, em khóc nức nở như một đứa trẻ, bên ngòai, Tùng vẫn kiên nhẫn đập tay vào kính xe chan chát. Tôi ngả đầu ra sau ghễ chỉ biết im lặng thở dài. Em cất gịong khản đặc, nói với tôi.
- Anh cho em về đi, em không muốn ở đây nữa.
Tôi áy náy buông lời xin lỗi, vì tôi ép em phải gặp Tùng nói chuyện nên mới dẫn đến tình cảnh này, từ đầu đến cuối là tại tôi nên em mới rơi nhiều nuớc mắt như thế. Tôi từ truớc tới nay không biết cách phải yêu ai đó như thế nào, tôi làm theo những gì tôi nghĩ, mà không biết rằng nguời ta tổn thuơng đến mức nào.
Em luôn miệng nói là em vẫn ổn, nhưng biểu hiện của em ko ổn chút nào. Tôi biết chứ, dù ngòai mặt em tỏ ra lạnh nhạt và tàn nhẫn với Tùng, nhưng thật tâm em vẫn rất yêu hắn. Có lẽ chỉ vì cái thai nên em mới cam tâm lấy tôi. Tôi biết, điều em mong muốn là cho đứa trẻ một gia đình trọn vẹn, có cả cha và mẹ, chỉ cần như vậy, em chấp nhận vứt bỏ tình yêu của mình, đánh đổi cả tuổi trẻ của em bên tôi. Tôi tự hỏi, lịêu trong lòng tôi có vui nổi không? Khi phát hiện hình như tôi chỉ lấy đc thân xác em, còn trái tim em vốn chỉ dành cho mối tình đầu kia. Những hiểu lầm nối tiếp cho những sai lầm. Nếu tôi ko dùng những thủ đọan đê hèn kia, thì tôi nghĩ dù có chết họ vẫn mong muốn đc ở bên nhau, càng nghĩ, tim tôi càng run lên đầy đau đớn. Tôi cho xe chạy chầm chậm, bên trong thôi thúc tôi đặt ra câu hỏi, tôi mong có một câu trả lời từ em. Mắt tôi nhìn thẳng về phía truớc. Câu hỏi nhẹ tênh, tan vào tiếng ồn ào lúc phố tan tầm:
- Anh muốn hỏi em một câu, em hãy trả lời thành thật.
- Có chuyện gì ạ? Sao mặt anh nghiêm trọng thế?
Tôi nuốt nuớc bọt, tìm cách ngăn cảm xúc trào lên trong lòng:
- Em có thật sự muốn lấy anh không?
Em tròn mắt ngạc nhiên nhìn tôi. Mắt em vẫn còn uơn uớt, em thất thanh
- Sao đột nhiên anh hỏi em câu lạ vậy? Chẳng phải đám cuới đã chuẩn bị gần xong, váy cuới em cũng đqx thử rồi sao?
- Không, chỉ là anh muốn một lần đuợc nghe từ chính mịêng em nói rằng em muốn lấy anh làm chồng. Là thật tâm em mong muốn như thé chứ không phải vì bất cứ lý do nào khác.
Tôi đã nhìn thấy nét bối rối trên guơng mặt em, em cúi đầu không dám nhìn vào guơng xe, em sợ tôi phát hịên ra chút guợng gạo này nơi em. Như vậy là đủ để tôi tự phân tích rồi. Trong lòng tôi, đau đớn, tay tôi lái xe mà như ko còn cảm giác. Tôi đã thua thật rồi sao?
- Nếu em nói là em yêu anh nên muốn lấy anh là em đang dối lừa anh, tự dối lòng mình. Nhưng em sẽ cố gắng…. Để quên đi tất cả, em sẽ cố gắng để yêu anh …. Anh cho em thời gian đuợc không?
Tôi như bừng tỉnh sau câu nói của em, như kẻ chết đuối vớ đuợc cọc. Tôi vớt vát đc chút hi vọng với cuộc hôn nhân này. Tôi khẽ đưa tay sang nắm tay em, ánh mắt tôi trở lên diu dàng hơn
- Anh biết là thời gian này em đang gặp rất nhiều chuyện khó xử, anh không muốn ép em chuyện gì cả. Chỉ cần em nói là em cố gắng, anh sẽ chờ, tới khi nào em hòan tòan yêu và hiểu anh thì thôi. Anh cũng sẽ cố gắng mang cho em cảm giác hạnh phúc. Cảm ơn em vì đã nói ra câu này….
Đúng, cả hai chúng tôi đều sẽ phải rất cố gắng cho cuộc sống sắp tới. Nhưng cuộc đời chẳng bao giờ là dấu chấm hết, đem đến một cái kết trọn vẹn, cuộc đời đã chuỗi những dấu chấm lửng, ko có điểm dừng.
Thấm thóat thì cũng đã đến ngày cuới. Cả hai gia đình thống nhất sẽ tổ chức tiệc cuới ở quê em một ngày, sau đó về khách sạn ở Hà Nội làm lễ chính thức ở đó. Mối quan hệ làm ăn của gia đình tôi xưa nay luôn rộng rãi, nên mẹ tôi muốn tổ chức một buổi hoành tráng để thiết đãi các vị khách quý, cũng như để mở mày mở mặt với thiên hạ.
Cái bụng của Trúc vẫn bé xíu nên dù có thai gần ba tháng, vẫn không hề bị xấu khi mặc váy cuới. Tôi thuê một studio có tiếng ở thành phố để chụp ảnh và trang điểm cho em, phải công nhận là nhìn em rất đẹp. Phong cách trang điểm Hàn Quốc, khiến cho guơng mặt em xinh và hiền hơn rất nhiều. Ai đến dự đám cuới cũng tấm tắc khen chúng tôi là một cặp trai tài gái sắc.
Tiệc cuới ở quê khá đơn giản, cúng gia tiên, xong, các vị lớn tuổi ngồi ở gian nhà giữa trò chuyện, các thủ tục trao dâu nhận rể, rồi sau đó mọi nguời nâng ruợu chúc mừng, đám trẻ con vui đùa tíu tít.
Tiếc là tôi quen uống ruợu vang, khi bị chuốc ruợu nếp tự nấu, hơi men hơi nặng nên chả mấy chốc tôi đã cảm thấy chếch choáng.
Trúc xin phép mọi nguời dìu tôi vào phòng. Tôi nằm vật xuống, đầu óc mơ hồ, tôi cảm nhận đuợc có một bàn tay mảnh dẻ đặt chiếc khăn uớt lên trán tôi, tay day day hai bên thái duơng. Cảm giác này thật hạnh phúc…. Và cứ thế tôi chìm vào giác ngủ.
Sáng sớm hôm sau, tôi và gia đình Trúc tạm biệt xóm làng từ sớm để trở về thành phố cho kịp giờ cử hành hôn lễ ở khách sạn. Lên xe tôi thấy em khá mệt mỏi, về sau cô em vợ tôi nói rằng vì phải thức chăm sóc tôi cả đêm qua nên em gần như không ngủ. Tôi tự trách mình hồ đồ, ko uống đuợc mà vẫn cố, báo hại em phải mệt mỏi. Em cuời hiền từ, nắm tay tôi, dịu dàng nói
- không sao đâu, ngày vui mà có hơi quá chén cũng ko có gì nghiêm trọng. Miễn anh cảm thấy vui vẻ là đuợc.
Trong lòng tôi cảm thấy vui sứong lắm. Lần đầu tiên tôi đuợc nghe lời này từ em.
Về khách sạn, mẹ tôi đã chuẩn bị tất cả một cách hòan hảo, ko có điểm gì để chê. Hoa và bàn tiệc bài trí rất gọn gàng, đẹp mắt. Tấm biển đề tên : Quý Bình – Thanh Trúc nổi lên ngay tại giữa trung tâm sân khấu, ảnh cuới phóng to đặt ngay lối vào của khách. Tôi khá hài lòng về sự chủân bị này của mẹ.
Trúc đuợc thay bộ trang phục váy dạ hội hở vai đuôi cá, trang điểm nhẹ nhàng, trông em đẹp như một nàng tiên vậy. Tất cả các quan khách đều nhìn em, hết lòng khen ngợi, điều này khiến tôi tự hào hơn bao giờ hết. Mọi nguời đã đến rất đông đủ, tôi tranh thủ vào nhà vệ sinh chỉnh chu lại diện mạo. Chỉ một lát nữa thôi là đến giờ phút quan trọng, tôi muốn tất cả phải thật hòan hảo.
Định buớc ra sau khi chỉnh lại đầu tóc, tôi khá bất ngờ và hơi lo sợ khi thấy Tùng đang đứng khoanh tay, dựa vào cửa nhìn tôi chằm chằm. Tôi hốt hoảng nhìn quanh, bên ngòai ko có ai, ko biết cậu ta định giở trò gì. Tôi định mặc kệ, ko thèm quan tâm cậu ta đứng đó, tôi buớc nhanh ra bên ngoài nhưng cậu ta nhanh tay khóa lại, tôi hét lên.
- Cậu định làm gì?
Hắn lạnh lùng buớc về phía tôi, tôi lùi lại để phòng vệ, cho đến khi bị dồn vào góc tuờng, hắn nhìn tôi như muốn giết tôi ngay lập tức, tôi sờ vào túi quần, định lấy địên thọai gọi ra bên ngòai để có người ứng cứu kịp thời. Nhìn hắn như nguời mất trí, chuyện gì hắn cũng dám làm.
Tôi run lập cập ko bấm nổi số, hắn túm cổ áo tôi làm tôi giật mình đánh rơi đt xuống sàn.
- Cậu, đừng có manh động,chúng ta từ từ nói chuyện có đuợc không?
- Mày sợ sao? Sao lúc mày làm chuyện xấu, mày ko nghĩ đến hậu quả? Hắn gằn lên từng chữ. Tôi cố gắng hỏa giải
- Cậu buông tay ra trứơc đã, có gì chúng ta từ từ giải quýêt
- Tao với mày ko còn gì để giải quýêt cả. Mày có bíêt vì mày mà tao sống nhục không bằng chó. Tao ko dám về nhà, mẹ tao cũng ko tin tao trong sạch, là thằng khốn mày đã giở trò. Tao giờ ko còn gì cả. Gia đình bạn bè, nguời yêu, là thằng khốn mày đã hủy họai hết của tao. Hôm nay tao phải tiễn mày đi một đọan, rồi cùng lắm tao và mày chết chung.
Nói dứt lời, hắn rút con dao trong nguời ra, hắn lừ lừ tiến lại gần tôi, hắn điên rồi, hắn muốn lấy mạng tôi.
Tôi sợ hãi tột độ, liên tục can ngăn. Tôi biết khi một con chó bị dồn đến chân tuờng, nó sẽ phản kháng lại quýêt lịêt, dù có mất mạng.
Chuông địên thọai đột nhiên reo lên, có lẽ Trúc thấy tôi đi lâu nên đã gọi điện tìm tôi. Hắn nhìn vào điện thọai, thấy tên và hình ảnh Trúc hiện lên, bất giác hắn đánh rơi con dao xuống, hắn bỗng thất thần. Tôi chộp lấy con dao phòng thân.
Hắn cuời, nước mắt chảy ra một cách đau khổ. Hắn lạnh lùng nói
- Nhất định phải đối tốt với cô ấy, nếu làm cô ấy rơi một gịot nuớc mắt, tao sẽ tìm mày tính sổ.
Dứt lời, hắn âm thầm quay lưng đi. Tôi lấy lại đuợc hồn vía. Ko ngừng cảm ơn tổ tiên phù hộ cho tôi thóat chết, cảm ơn vì cuộc điện thọai của Trúc đã kịp thời thức tỉnh hắn.
Theo Afamily
Phụ nữ à, nếu lấy nhầm chồng thì bạn có quyền chọn lại, đừng bao giờ chịu đựng...
Lúc yêu, phụ nữ thường mù quáng, khi nào cũng thấy người yêu mình là nhất, anh ấy làm gì cũng tốt, cũng đẹp. Đến khi cưới mới tá hỏa ra anh chồng đầy tật xấu: gia trưởng, bảo thủ, vũ phu, lăng nhăng, vô tâm... Thế nhưng, vì con, vì sợ cha mẹ buồn, vì sợ miệng lưỡi thế gian... lại cắn răng chịu đựng với hy vọng chồng sẽ thay đổi.
ảnh minh họa
Tôi mới đọc một câu chuyện trên Facebook của nhà văn Gào gần giống với cô tôi khi lấy phải một ông chồng nghiện ngập, một gia đình chồng vô tâm. Cuộc đời của người phụ nữ như vậy là coi như bỏ. Thế mà dù cho bạn bè khuyên can, gia đình đau buồn, cô tôi vẫn cứ cố chịu đựng vì con, vì sợ bị chê cười... và có thể là có cả tình yêu mù quáng trong đó. Để rồi giờ đã hai thứ tóc mà suốt ngày vẫn cắm mặt đi làm để về cung phụng cho gã chồng nghiện ngập.
Con cái khi nhìn thấy cảnh ba ra khám vào trại cai nghiện lên cai nghiện xuống cũng chán nản, học hành sa sút, rồi cuối cùng là bỏ nhà đi bụi. Thế mà, cô tôi vẫn cứ bảo "số cô khổ" chứ không chịu nhìn ra là do cô quá nhu nhược, quá hèn nhát mới khiến cho những người thân yêu khổ sở như vậy chỉ vì một gã đàn ông chả ra gì.
"Em lấy chồng cũng đã được mấy năm. Gia đình chồng giàu có khá giả, có số có má. Bố chồng lại làm to nữa chứ. Nhưng hai đứa nó đến với nhau, không phải vì gia đình bạn kia giàu hay nghèo, mà đơn giản chỉ vì yêu quá bỏ không được, nên cưới. Cưới được một thời gian thì em mình có thai, rồi sinh em bé. Đấy, câu chuyện bên ngoài nó đơn giản như vậy. Mừng cho em yên ổn, mừng cho em ấm no, mừng cho em có người lo cho từng tấc.
Nhưng,
Bên trong thì là một lít nước mắt. Chồng em gái mình đập đá. Chuyện xảy ra từ trước khi hai đứa lấy nhau. Em mình thì thật sự là một đứa được cưng từ nhỏ. Không phải cái kiểu cưng chiều chảnh chảnh tiểu thư, mà kiểu được mẹ cha vun vén lo cho nhiều thứ nên cứ ngờ nghệch, chẳng biết gì. Chồng nó, cũng là "người đầu tiên và duy nhất" của nó. Trước ngày cưới cũng biết chuyện chồng có chơi đá. Nhưng nó lại cứ nghĩ đơn giản là cái đó chắc cũng như hút cỏ hay thuốc lá, yêu nó thì lấy nhau về sẽ bỏ được thôi.
Tới khi hai đứa kết hôn, sinh con rồi, chồng nó vẫn tiếp tục chơi như thế.
Có một thời gian, bố vợ thậm chí còn giúp con rể cai. Đi đâu cũng đi theo, nặng lòng quá đỗi. Bố của em gái mình thì thực sự là một người cha tuyệt vời. Bác ấy nhìn khắc khổ lắm. Mà thương con lắm. Có những lúc con rể ra khỏi nhà, bố vợ vội vã chạy theo vì sợ con đi tìm cái thứ đó, vội vã tới mức quên cả xỏ dép, đi chân đất chạy theo con rể...
Nghe tới đây, tưởng tượng ra cảnh bác ấy khổ tâm như thế, mình nghẹn hết cả lòng. Mình là người ngoài, nước mắt còn trào ra như thế này... thì lòng em mình, hẳn là đau biết mấy...
Gia đình chồng có điều kiện nên lúc nào cũng bảo con dâu không được đi làm. Phụ thuộc tài chính gia đình chồng. Bố mẹ chồng bảo đứng phải đứng, ngồi phải ngồi. Tới tiền nuôi con cũng khó lòng chủ động. Xin phép về thăm nhà ngoại, bố mẹ chồng không cho cũng không được về...
Bao năm nay, sống cảnh như thế, mà một câu cũng chẳng dám nói với ai... Nó bảo nó lựa chọn sai, đời nó khổ, nó chịu.
Nhưng vì con thế nào đây? Nếu phụ nữ phải vì con, sao đàn ông cũng không làm tương tự? Như bố của em mình, chạy chân trần đi theo con rể ngày ấy... sao chồng của em ấy, không vì con mà ngừng chơi đá được đi? Em mình còn yêu và thương chồng nhiều lắm. Vì chồng nó ngoài ham chơi ra thì lúc bình thường cũng rất yêu nó. Nhưng khi chúng ta có gia đình, yêu thôi, có đủ không? Chưa đủ. Làm cha làm mẹ, cần có trách nhiệm nữa. Trách nhiệm với cuộc đời mình. Trách nhiệm với gia đình mình.
Chẳng phải chồng em ấy đã lựa chọn rồi sao? Lựa chọn yêu bản thân, làm thứ mà anh ta thích. Vậy sao, em ấy không thể chọn lựa? Không thể bước đi?
Tại sao chứ? Tình yêu đúng - sai, ta không cần bàn tới. Bởi vì khi yêu đúng cũng có thể thành sai, mà sai có khi lại là đúng. Nhưng để tình yêu tổn thương tình thân, là điều chúng ta không thể làm.
Lựa chọn cuộc đời mình, mình gánh chịu. Hiển nhiên. Khổ đau, hạnh phúc vì yêu một người, bạn lựa chọn, bạn chấp nhận.
NHƯNG,
Còn con cái thì sao? Chúng ta không thể để cuộc đời con cái mình, gánh nỗi buồn do mình tạo ra. Cha mẹ chúng ta thì sao? Ta có thể tổn thương, nhưng sao nỡ để cha mẹ vì nhìn ta khổ đau mà thương tổn, khổ tâm?"
Không biết các chị vợ nghĩ sao chứ tôi rất ủng hộ quan điểm của nhà văn Gào: phụ nữ khi chọn sai chồng thì hoàn toàn có quyền lựa chọn lại. Tại sao đàn ông chán vợ có thể ra ngoài gái gú, có thể cưới vợ hai, vợ ba, thậm chí cả chục vợ. Trong khi phụ nữ, chỉ vì một sai lầm trong đời mà cả đời phải chịu đựng trong tủi nhục, trong đớn đau.
Như cô tôi, so với bạn trên còn khổ hơn khi không chỉ gặp phải chồng nghiện ngập, chả phụ giúp gì được mà còn phải nuôi con và nuôi cả chồng. Cô lên tận miền núi cao Lào Cai khai khẩn, trồng trọt, làm quần quật cả ngày cả đêm mới đủ ăn. Thế mà vẫn cứ kéo dài cái cuộc sống khổ cực ấy mặc cho người thân đau lòng. Vì vậy, đừng có nói, vì lệ thuộc kinh tế, vì con hay vì cái gì. Chủ yếu là do phụ nữ quá yếu đuối, quá thiếu quyết đoán trong chuyện tình cảm.
Tôi chắc chắn, phụ nữ hoàn toàn có thể sống tốt, sống khỏe, sống thoải mái hơn rất nhiều dù không có chồng. Chồng mà biết phụ giúp, biết kiếm tiền, biết chăm lo cho vợ con thì mới khó dứt. Chứ loại chồng đã chẳng làm ăn gì, lại chỉ biết ăn chơi,hưởng thụ thì lấy làm gì hở bạn? Đàn ông ngoài kia còn rất nhiều. Vì vậy, nếu chọn nhầm hãy chọn lại, đừng tự chôn vùi cuộc sống của mình chỉ vì một sai lầm trong cuộc đời. Bạn có quyền sống tốt hơn, sống hạnh phúc hơn. Cái đó phụ thuộc vào sự lựa chọn của bạn.
Theo Webtretho
Nếu được chọn lại em có lấy anh không Phần 5 Khi nói ra ý đồ muốn giao việc này cho công an xử lý, tôi đã đóan ra việc Trúc sẽ tìm tôi, xin tôi tha cho Tùng, và quả nhiên tôi đóan không sai. Em. Chủ động hẹn tôi ra quán cà phê, có lẽ mấy ngày nay em suy sụp vì chuyện của Tùng, nên nhìn em rất xanh xao, mặt...