Nếu được chọn lại em có lấy anh không Phần 3
Em khá bất ngờ khi thấy tôi biết thông tin về em, nhưng nhanh chóng sau đó, em lại tỏ ra xa cách bằng câu hỏi
“- Anh gọi cho em có chuyện gì quan trọng không?”
Tôi khá không vui về câu hỏi ẫy ngữ địêu ấy của em, nhưng lại nhẫn nại đáp:
- Anh đến nhà hàng Nhật, thấy quản lý nói em và Tùng đã nghỉ việc ở đó nên anh gọi cho em để xác nhận thôi. Em và Tùng vẫn ổn chứ?
Im lặng vài giây, e đáp bằng gịong đuợm buồn:
- Vâng, chúng em nghỉ ở đó rồi, hiện giờ bọn e nhận gia sư theo giờ, làm mấy việc lặt vặt thôi!
- Có đủ sống không?
- Phải cố thôi, không đủ cũng phải làm cho bằng đủ – em cuời!
Thật ra công ty của gia đình tôi đang cần tuyển thêm nhân sự, cô nhân viên truớc đây phụ trách mảng gặp gỡ khách hàng, lo phần hợp đồng với đối tác mới nghỉ sinh em bé ,thế nên chỗ đó vẫn trống, mấy ngày nay tôi bị các bản hợp đồng quay như chong chóng, tôi cần một nguời gíup đỡ tôi trong công việc. Theo tôi đuợc biết, truớc đây em cũng đã từng đuợc đào tạo kiến thức này tại truờng, chỉ cần để em cọ xát công việc một thời gian, tôi tin em có thể làm tốt công việc này, hơn nữa, lý do tôi ưu ái một sinh viên mới ra truờng như em,là vì tôi muốn nhân cơ hội này có thể gần gũi và hiểu về con nguời em hơn. Duờng như trong đầu tôi đã có sự sắp xếp hòan hảo, chỉ mong em sẽ nhận lời mời về đầu quân cho công ty tôi, như vậy mọi thứ sẽ ổn theo dòng chảy mà tôi sắp đặt. Nhưng quả thật, lời đề nghị này của tôi hơi đường đột, rất dễ bị em từ chối. Nhưng tôi tin, món quà béo bở này ko dễ gì mà có đuợc. Ở cái thời buổi này, khi mà một sinh viên ra truờng muốn có một công việc thì phải có đủ ba tiêu chí ” Quan hệ – Tiền tệ – Trí tuệ” thì em rõ ràng ko có đủ sức để tự mình leo lên khi mà hai trong ba tiêu chí em đều ko có đuợc. Cái ” Quan hệ ” ở đây ko phải là mối quan hệ trao đổi thân xác, à mà ko lọai trừ khả năng đó, quan hệ mà tôi nhắc đến chính là mối quan hệ con ông- cháu cha. Chắc hẳn trong số các bạn, trải qua mấy muơi năm cuộc đời, ít nhìêu cũng đã thấm nhuần cái đạo lý bất thành văn này rồi.
Quay trở lại với câu chuyện giữa tôi và Trúc. Sau khi hỏi thăm qua vài câu hỏi linh khác bên lề cuộc sống của em, tôi mạnh dạn đi vào chủ đề chính.
- Trúc này!
- Dạ!
Tôi hơi nguợng ngập nhưng vẫn cố tỏ vẻ bình tĩnh nói rành mạch ý đồ của mình
- Thật ra anh có chuyện này muốn bàn với em, nói qua điện thọai thì không tiện, hay là chúng ta gặp nhau ở quán nuớc nào đó đi, anh sẽ nói chi tiết hơn cho em rõ.
- Chuyện gì vậy anh?
- Gặp mặt hẵng nói nhé! Mà em yên tâm đi, anh gặp em để bàn về chuyện công vịêc thôi, ko hề có ý đồ nào khác, nên em ko phải lăn tăn. Thế này đi, nếu em ngại ko muốn anh đón thì em cứ chọn quán nào gần nhà em, nhắn tin cho anh địa chỉ, anh qua liền, vậy nha!
Tôi nói một tràng rồi hấp tấp tắt máy, lạ thật, sao cứ đối diện với em là tôi lại mất hết bình tĩnh như vậy. Tôi cho xe về nhà, tắm rửa sạch sẽ, trút bỏ bộ vest công sở trên nguời, bận một bộ jeans áo thun trẻ trung, tóc sấy bồng chứ ko vuốt gel vào nếp như lúc ở công ty. Gặp em, dù không đẹp nhưng phải gây ấn tuợng.
Tôi lần theo địa chỉ mà em cho, truớc mắt là một quán nuớc phong cách xì tin mà các em học sinh cấp 3 và sinh viên hay ngồi, bàn bệt kiểu Nhật, vài ba thức uống linh tinh, tôi phải có khăn lắm mới tìm đuợc chỗ đậu xe!
Trúc ngồi ở bàn trong góc, sau chậu kiểng, em nhẹ nhàng trong mái tóc dài buông nhẹ, áo thun cổ bẻ, quần jeans kín đáo nhưng lại khéo léo tôn lên cái eo con kiến. Em gọi trước cho mình một ly trà sữa.
Nhìn thấy tôi, tôi giơ tay ra hịêu, tôi từ tốn bứơc vào chào em.
- Em đến lâu chưa? Xin lỗi vì anh tìm mãi mới có chỗ đậu xe.
- Không sao, em cũng vừa mới đến thôi. À mà anh uống gì?
Video đang HOT
- À , cà phê đá thôi em.
Trúc kêu phục vụ mang cho tôi ly cà phê. Không khí hơi guợng gạo, tôi còn chưa kịp mở lời thì em đã lên tiếng
- Anh nói có chuyện quan trọng muốn nói với em, chuỵên gì vậy ạ?
- Thật ra thì nhà anh mở một công ty chuyên thiết kế nội thất, hịên tại anh đang quản lý chi nhánh ở mìên Bắc, chị gái anh quản lý ở khu vực miền Nam.
- Vâng, anh cứ tiếp đi ạ! .
Thấy tôi ngập ngừng nên Trúc giục giã tôi nói hết ý, tôi tiếp:
- Vì vấn đề cá nhân nên nhân viên maketing bên anh xin nghỉ, mà anh thì rất luời tổ chức các cuộc phỏng vấn, rất mất thời gian và chọn nhân lực như vậy rất khó để bắt nhịp công việc. Anh muốn tìm nguời mà anh đã quan sát cả quá trình lao động và học tập của nguời ấy, không biết có chủ quan hay không nhưng anh mong rằng đánh giá của mình qua cái quá trình đó không sai.
Trúc không phản ứng, em khẽ cúi đầu chờ đợi tôi đi thẳng vào vấn đề. Đến nuớc này thì tôi không giấu giếm nữa, tôi mạnh dạn đề nghị:
- Nói vòng nói vo, cuối cùng anh cũng nói thẳng ra cho em hiểu, anh biết em học theo ngành này một thời gian dài, tin chắc em có khả năng gánh vác. Tuy thực tế sẽ có nhiều khó khăn nhưng anh đánh giá cao ở em. Mong rằng em sẽ suy nghĩ về chuyện về công ty làm việc cho anh!
Trúc uống một ngụm nuớc, nét mặt bỗng trầm tư suy nghĩ điều gì đó, đọan, em bất ngờ hỏi tôi
- Sao anh lại chọn em? Thực tế thì chúng ta có khoảng thời gian tiếp xúc rất ít, hơn nữa lại chưa từng có cơ hội làm việc cùng nhau bao giờ. Anh lựa chọn em như vậy. Có phải đuờng đột quá không?
- Mắt anh rất ít khi nhìn lầm nguời, có hai lý do để anh chọn em. Thứ nhất, em là nguời khá chu tòan, nhiệt tình, cởi mở. Điều đó anh đã đuợc mục sở thị khi em còn là phục vụ ở nhà hàng Nhật. Em có khả năng thuyết phục khách chọn nón khác, thay vì món mà họ chọn ban đầu. Thứ hai, anh coi trọng những nguời có ý thức tự cuờng tự lực, ko thích ỷ lại vào nguời khác, dùng nguời khác làm bàn đạp để đi lên. Anh tin, em sẽ là một nhân viên tốt.
Trúc bật cuời vì hai lý do tôi đưa ra, không biết vô tình hay cố ý, em gợi lại chuyện xưa, cái ngày mà tôi tỏ tình với em truớc cổng truờng
- Có phải anh đúc kết cái lý do thứ hai sau chuyện xảy ra vào ba năm truớc không?
Tôi nghe mặt mình nóng ran, em nói có lẽ tôi đánh giá hơi cao về em chứ thực sự em cũng giống như những nguời bình thuờng, chưa chắc đã biết ghìm lòng truớc cám dỗ. Dù sao đi nữa, tôi vẫn tin tuởng hòan tòan ỏ em. Câu chuyện của chúng tôi rẽ hẳn sang một huớng khác, vài ba câu chuyện thú vị thời sinh viên, những kỉ niệm có đuợc sau những năm tháng mài mông ở giảng đuờng. Tôi có cảm giác em không còn tỏ ra xa lạ với tôi nữa. Thực sự điều này đã khiến cho tôi rất vui. Ngồi một lúc khá lâu, tôi có địên thọai. Là mẹ kêu tôi về dùng bữa tối, hình như hôm nay nhà có khách.
Tôi ái ngại không muốn ra về, nhưng em duờng như hiểu ý, em nói múôn suy nghĩ thêm về lời đề nghị này, ngày mai em sẽ trả lời tôi. Tạm biệt em tại quán, tôi lên xe phóng về nhà, tâm trạng vui phơi phới.
Quả thật nhà tôi hôm nay có khách quý, trong lúc đánh xe vào gara tôi đã kịp nhìn thấy một chiếc xe khác đậu ở truớc cổng. Vừa buớc vào phòng khách, mẹ tôi đã đon đả kéo tôi vào giới thịêu:
- Giới thiệu với anh chị và cháu, đây là Bình, con trai nhà tôi. Hiện đang quản lý công ty thay cho tôi. Thằng con zai mà tôi hay nhắc với anh chị đó!
Hai vị khách trung niên nheo mẳ nhìn tôi cuời hài lòng, còn cô gái kia thì có vẻ không để tâm lắm. Rõ ràng là tôi bắt gặp cô ta nhìn tôi, bĩu môi kiểu chê bai, tôi có làm gì cô ta đâu cơ chứ
Mẹ tôi thì chắc không để ý, bà tiếp tục giới thịêu
- Đây là bác Kim với bác Thành, là bạn chơi cùng mẹ từ hồi còn là học sinh, cũng là đối tác làm ăn lâu dài với công ty nhà mình, kia là em Lan, con gái hai bác ấy, kém con 3 tuổi đấy. Hai đứa làm quen đi!
Tôi cố vẽ nụ cuời tuơi hết mức có thể, lịch thiệp hết mức quay ra chào hỏi cô gái ngồi ngay trước mắt, cô ta hanh chóng đáp lại bằng câu nói hờ hững ” chào anh” guơng mặt không cảm xúc, tôi biết ngay từ cái nhìn đầu tiên cô ta đã không ưa tôi. Biết ngay cuộc gặp gỡ của các vị bô lão ngàu hôm nay chỉ là cái cớ, mục đích chính cũng ko ngọai trừ khả năng mai mối. Không để mẹ mất mặt với hai cố hữu, tôi tỏ ra ga lăng trong bữa ăn, liên tiếp gắp đồ ăn cho cô ta, còn cô ta cũng giả vờ đón nhận thành ý của tôi, mặc dù thái độ như muốn ném hết chỗ đồ ăn tôi gắp cho chó ăn. Với tôi, cuộc gặp gỡ này hòan tòan thất bại.
Chờ ba vị khách quý ra về. Mẹ tôi vui mừnh kéo tôi vào nhà, dò hỏi xem ý tôi có thích cô ta không?
Thích hay không thích thì quan trọng gì, vấn đề là cô ta rất ghét tôi. Dù có đứt dây thần kinh thị giác thì tôi vẫn rõ điều đó
Theo Afamily
Nếu được chọn lại em có lấy anh không Phần 1
Chẳng ai khi yêu mà không biết đến chữ ghen, càng ghen, chứng tỏ họ càng yêu và sợ làm tuột mất đối phuơng. Tôi đã từng nghĩ đơn giản, tôi ghen chứng tỏ tôi yêu vợ, và cô ấy sẽ vì thế mà cảm thấy bản thân cô ấy với tôi quan trọng đến nhuờng nào. Nhưng rồi, chính cái sự ghen tuông mù quáng, ghen bất chấp đã khiến tôi biến thành quỷ dữ!!!
Tôi - 31 tuổi, đang là giám đốc một doanh nghiệp nho nhỏ mà cha tôi để lại, cuới vợ hơn 5 năm, chúng tôi đã có với nhau hai cô công chúa bé nhỏ dễ thuơng, bé lớn 5 tuổi, bé thứ hai 3 tuổi. Gia đình tôi là hình mẫu chung đáng mơ uớc ở xã hội hiện đại : 1 vợ 2 con, nhà 3 tầng, xe bốn bánh!
Vợ kém tôi hai tuổi, trước đây, chúng tôi học cùng một truờng đại học, tôi say mê cô ấy bởi vì cô ấy rất đẹp, rất hiền, và vẻ ngòai của cô ấy luôn toát lên sức hút khó cuỡng.
Tuy nhiên, chúng tôi đến với nhau không hòan tòan vì tình yêu, mà chính tôi đã dùng thủ đọan để cuới đuợc cô ấy, điều này không ít lần khiến tôi trăn trở!!!không ít lần tôi thấy mình có lỗi với cô ấy, nhưng nhanh chóng sau đó cái cảm giác ấy bị vùi lấp, vì duờng như cô ấy chưa từng một lần trách tôi!
Ngày đó, sau khi nhìn thấy em trong cuộc thi " sinh viên thanh lịch " của truờng, tôi đã tìm mọi cách để chinh phục, tiếp cận cô ấy. Tôi đi học bằng ô tô đưa đón, trên nguời luôn có những thứ hàng hịêu đắt tiền. Ngày đó hội con gái mê tôi lắm, ai cũng muốn làm bạn gái tôi dù chỉ một ngày, những cái đuôi theo sau tôi, gây ko ít phiền phức cho tôi. Nhưng duờng như em chẳng thèm để ý đến tôi. Ngày đó tôi ngạo mạn cho rằng có lẽ em giả vờ để làm giá với tôi, chứ theo tìm hiểu tôi đuợc biết em xuất thân từ một gia đình làm nông nghiệp ở duới quê, gia đình đông anh em. Cơ bản mà nói, nếu yêu đuợc tôi thì em chẳng khác gì vớ đuợc cục vàng, không có lý gì khiến em phải từ chối cả!
Tên em là Trúc, cái tên nói lên tất cả, cái dáng nguời mảnh khảnh, gịong nói ngọt ngào, thái độ ôn nhu, không chỉ riêng tôi, mà cũng có đầy thằng điêu đứng vì em, nhưng tôi không sợ, mấy thằng tép riu ấy sao có thể sánh đuợc với tôi!
Tôi bắt đầu tấn công em dữ dội, nào là tặng quà, tặng hoa, rủ em đi ăn uống nhưng em đều từ chối, tôi không dừng lại, tôi chơi chiêu lãng mạn hơn, bỏ ra một số tiền thuê đám nhóc nhảy nhót về biểu diễn ngay truớc cổng truờng, với hàng nghìn bông hồng xếp thành hình trái tim, băng rôn, khẩu hiệu treo đầy đuờng, trên đó đề tên em.
Nhưng rồi, em vẫn phũ phàng tự chối tôi. Tôi vẫn nhớ nụ cuời của tôi tắt ngấm khi cô ấy buớc về phía tôi, trong hàng nghìn con mắt nguỡng mộ, tiếng gào thét khàn cả cổ của đám con gái, khi cô ấy trao trả tôi bó hoa, và cất tiếng nói nhẹ nhàng :
- Xin lỗi, nhưng em có bạn trai rồi, mong từ nay trở đi anh đừng làm khó em nữa, những chuyện này anh nên làm với những cô gái khác thì tốt hơn!
Tôi như bị tạt gáo nuớc lạnh vào mặt, một vài thằng tình địch nhìn tôi bằng ánh mắt hả hê khinh thuờng, cố nén đau thuơng và nhục nhã, tôi lếch thếch ra về, giải tán đám đông!
Quả đúng em đã có bạn trai thật, một thằng đúng chất sinh viên nghèo, học cùng truờng với tôi.
Sở dĩ tôi biết chuyện này vì hôm ấy tôi tình cờ thấy nó đèo em trên con xe đạp cà tàng, rẽ vào quán chè ven đừơng, ngồi trong ô tô trông ra, tôi không giấu đuợc nụ cuời nhếch mép chế nhạo, tôi thuơng hại cho em, rõ ràng e rất xinh đẹp, thiếu gì nguời để yêu mà phải yêu cái thằng vừa nghèo, vừa hèn như vậy, thay vì chỉ đuợc đi ăn mấy thứ rẻ tiền kia, em hòan tòan có thể ung dung thuởng thức những món ăn ngon trong những nhà hàng sang trọng cùng tôi kia mà!
- Dù gì cũng chỉ là một đứa con gái, có gì mà ghê gớm, không có em này thì ta yêu em khác!
Tôi tự nhủ và thỏa hịêp trong lòng mình như vậy, tôi tạm quên em trong vài ngày, tôi tìm đến những em chân dài, gợi cảm khác trong bar để giải sầu, các em ấy thậm chí còn phải xếp hàng để đuợc tôi chú ý, hà cớ gì tôi lại phụ các em đuợc!
Chìm vào những cuộc vui, tôi những tuởng mình sẽ quên đuợc em, cô gái tên Trúc đã khiến tôi hao tổn tâm sức, rồi phũ phàng từ chối tôi như thế nào, thì ra tôi không quên đuợc em, tôi không tìm đuợc cô gái nào có nét tuơng đồng với em, không ai gíông em cả. Lòng tôi khó chịu vô cùng khi chứng kíên em tuơi cuời với hắn, khi chứng kiến hằng ngày hai nguời tình tứ đón đưa nhau đi học, đi làm thêm.
Tôi lịêu còn có cơ hội chen chân vào hay không?
Nhưng ông trời quả là biết chiều lòng nguời, đã tạo cho tôi cơ hội gần gũi em.
Chiều hôm đó, trời mưa tầm tã , em đứng trú mưa ở trạm xe buýt duới cổng truờng, hình như em bị lỡ chuyến xe nên mọi nguời về hết, còn em đứng nhấp nhổm đợi chuyến sau, tôi cho ô tô lên gần sát vỉa hè, cơ hội lần này chắc chắn tôi phải nắm giữ, chỉ có lần này thôi. Hình như em sốt ruột lắm, một lát lại thấy em nhìn vào đồng hồ. Ơ mà thằng bạn trai của em đâu rồi, sao lại để em ngồi ấy. Mặc kệ!!! Tôi phải nhân cơ hội này mới đuợc, mở kính xe,tôi thò cổ ra ngòai, kệ những gịot mưa ào ào rơi lên tóc :
- Em lỡ chuyến xe à?
Em không đáp, nhẹ gật đầu thay cho câu trả lời, rồi lơ đãng nhìn về chiều xe búyt chạy, tôi chưng hửng nhưng vẫn tỏ vẻ quan tâm:
- Bạn trai em đâu? Sao hôm nay không thấy cậu ấy đón em? Bận gì à?
Lần này em buộc phải trả lời tôi bằng ngôn ngữ nói, em chỉ trả lời ngắn ngủi
- Lát anh ấy qua đón em!
- Muộn thế này rồi, nhà em ở đâu hay để anh đưa em về, nh thấy em cứ nhìn đồng hồ suốt, đóan là em có việc cần đi gấp
- Thôi, anh cứ về truớc đi, anh Tùng đến đón em ngay bây giờ thôi, cảm ơn ý tốt của anh!
- Đi ô tô không nhanh hơn xe đạp à? Với lại trời đang mưa, em đi xe đạp thì uớt hết, em lấy địên thọai của anh, bảo với Tùng là ko cần đến đón, mưa gío thế này bắt cậu ta đi cũng cực cho cậu ta mà!
Mặc cho tôi gia sức thuyết phục, em vẫn một mực từ chối, tính tôi vốn ko kiên nhẫn, nếu là đứa con gái khác, tôi đã cho over từ lâu rồi, nhưng không hiểu sao, với em, sức chịu đựng của tôi có thể kéo dài thêm nữa. Tôi xuống nuớc thỏa hịêp:
- Bây giờ thế này, em chờ thêm một lúc nữa, nếu cậu ta không kịp đến, thì em để anh đưa về, anh cho xe sang bên kia đuờng chờ em, lát anh sẽ đánh xe sang, có đuợc không?
Đuơng nhiên, kế sách của tôi quá hòan hảo, nên em không thể nào từ chối, em nhẹ nhàng gật đầu, ánh mắt ánh lên sự cảm kích, thế là tôi buớc đầu thành công rồi.
Cho xe đi tôi cầu trời khấn phật cho cái thằng ôn kia không đến, như thế thì tôi mới có cơ hội. Trời mưa mãi không ngớt, tôi sót ruột ngồi chờ trong xe, nửa tiếng trôi qua, đúng là hắn không đến kịp, tôi hồ hởi đánh xe qua chỗ em, nói
- Chắc Tùng bận không đến đuợc đâu, trời sắp tối rồi, để anh đưa em về!
Em miễn cuỡng buớc lên xe tôi, không quên nhìn lần cuối về huớng nguợc lại, hình như em vẫn mong thấy bóng dáng của nguời yêu mình. Tôi thấy nhoi nhói trong lòng cái cảm giác ghen tuông một cách vô lý với thằng đó. Nhưng cố dằn lòng lại, tôi hỏi em
- Giờ em muốn về nhà hay đi đâu?
- Nếu không phiền, anh có thể chở em ra bến xe khách đuợc không?
- Em đón ai à?
- Mẹ em ở quê lên đây khám lại cái chân, bà bị ngã, đắp lá mãi không khỏi!
- Trời, ra đón mẹ sao em không đi taxi ra, đằng nào lúc về nhà, em chẳng phải cho bà ngồi ở taxi, em.còn chờ bạn trai đi xe đạp đến đón làm gì, không lẽ đèo ba nguời trên cái xe đó sao?
Em nguợng ngập giải thích
- Anh Tùng chở em đến đó, rồi anh ấy về, em chỉ mất tiền taxi một chìêu thôi!
Tôi quên mất, em là sinh viên, làm gì có tiền mà chi tiêu vào những khỏan ấy đuợc, chẳng bù cho tôi, tiêu tiền quen tay nên không bao giờ biết xót, tôi chợt chạnh lòng khi nhìn em.
- Em yên tâm, anh sẽ làm taxi cả hai chiều miễn phí cho em, mà nếu em thích, anh miễn phí cả đời cho em cũng đuợc.
Tôi cuời, cho xe chạy và bông đùa như thế, nhưng em không hề phản ứng, chỉ thấy nét hơi bối rối. Tôi quên mất, em đã có ngừơi yêu! Chắc ngòai hôm nay ra, tôi chẳng có cơ hội nào nữa.
Bến xe khách đông nguời, ai ai cũng cùng một tâm trạng mong chờ nhìn thấy bóng dáng nguời thân, Trúc thẩm thỏm nhón chân mong sớm nhìn thấy mẹ, cảnh chen chúc xô bồ, nóng nôi sau cơn mưa rào khi nãy khíên trán em lẫm thẫm mồ hôi. Có đôi lần tôi muốn đánh liều đưa tay lau nhẹ vệt nuớc bám trên da em. Ánh mắt em sáng bừng, mừng rỡ, chạy về huớng chuyến xe vừa đáp chuyến, từ trên xe, một nguời phụ nữ tóc búi thấp, guơng mặt hiền hậu, chân đi cà nhắc mau chóng thóat khỏi hàng nguời xếp hàng đi xuống. Em lao đến ôm mẹ, hai mẹ con ôm nhau khá lâu, tôi ko dám tiến lại vì nghĩ mình làm vậy rất vô duyên, sau cùng tôi mới có cơ hội lại gần tiếp chuyện với mẹ em. Mẹ em lên chữa bệnh nhưng lại mang một bọc vải to, không biết bên trong chứa thứ gì, chỉ thấy bà ôm khư khư nó trên tay.
Theo Afamily
Phụ nữ à, nếu lấy nhầm chồng thì bạn có quyền chọn lại, đừng chịu đựng hay buông xuôi Lúc yêu, phụ nữ thường mù quáng, khi nào cũng thấy người yêu mình là nhất, anh ấy làm gì cũng tốt, cũng đẹp. Đến khi cưới mới tá hỏa ra anh chồng đầy tật xấu: gia trưởng, bảo thủ, vũ phu, lăng nhăng, vô tâm... Thế nhưng, vì con, vì sợ cha mẹ buồn, vì sợ miệng lưỡi thế gian... lại cắn...