Nếu đêm ấy, anh không trả tiền để lên giường cùng với em…
Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi…
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp em, em mặc chiếc váy ngắn ngang đùi, ôm thân, màu xanh dương. Thực ra, tôi chỉ nhớ được vóc dáng chứ không nhớ nổi khuôn mặt, vì… tôi say quá.
Đó là ngày tôi thất nghiệp, nói đúng ra là bị đuổi việc bởi một tay sếp vốn dĩ không ưa tôi. Bất mãn, tôi kéo đám bạn đi nhậu nhẹt dù khi ấy trong túi cũng đâu có nhiều nhặn gì. Em làm nghề phục vụ hát karaoke ở đó. Thực ra, tôi chọn em, vì trông em lóng ngóng… chứ cũng chẳng nhớ nổi nhan sắc em thế nào.
Đám bạn khà khịa bảo tôi hèn nếu không dám qua đêm cùng em. Gã đàn ông thất bại trong sự nghiệp như tôi tức điên người nên gật đầu cái rụp để đưa em đi và có một đêm “tuyệt vời” như đám bạn tôi nói.
Đêm hôm ấy, tôi và em ở trong một nhà nghỉ gần tụ điểm quán hát. Em dẫn tôi vào đó chứ tôi đâu có rành. Thực sự, đêm hôm ấy tôi thấy tuyệt vời. Không phải cảm giác hả hê của một kẻ bỏ tiền mua một đêm với cô gái, mà là thứ lâng lâng trong lòng khi hít hà mùi tóc của em… Em nằm bên tôi, nhỏ bé, nép vào bờ vai. Cứ như thể tôi với em là một đôi tình nhân lâu ngày gặp lại chứ không phải là cuộc gặp gỡ của đổi chác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, em đưa cho tôi chiếc khăn mặt. Em mặc chiếc váy ngủ kín đáo và đẹp đến lạ thường. Không hiểu sao, tôi chỉ muốn lao tới và ôm em ngay lúc đó, như cách của hai kẻ yêu nhau. Tất nhiên tôi biết điều đó thật kì cục, vì thế tôi mặc chiếc áo của mình lại:
- “Đêm qua, nếu có gì quá đáng, mong cô bỏ quá cho… Tôi chỉ còn ngần này, nếu thiếu…đây là địa chỉ của tôi, số điện thoại nữa, tôi sẽ trả thêm cho cô”
Nghe những lời này có vẻ hơi lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng tôi quả thật không có kinh nghiệm. Tôi chỉ biết phải trả em đủ tiền vì kẻ ăn chặn hay xin bớt của cô gái làm cái nghề này mới mạt hạng và rẻ rúm làm sao. Em chỉ mỉm cười nhìn tôi:
- “Đủ rồi anh, anh đưa nhiều quá”
Em vào nhà tắm thay đồ, không hiểu sao tôi lại ngồi đợi em. Rồi, tôi lấy điện thoại của em để nháy vào máy mình. Tôi làm việc đó một cách vô thức mà không hiểu vì sao…
Video đang HOT
***
2 tuần sau đó, tôi nhớ em cồn cào da diết. Tôi gọi cho em, bằng cái giọng lóng ngóng:
- “Cô… rảnh chứ, tối nay đi với tôi được không?”
Tôi thấy mình nói cứ như một kẻ có tiền đang vung ra để bao gái, mà thực, tôi chỉ là thằng nhân viên quèn còn đang ăn lương thử việc ở một công ty mới. Em đồng ý…
Cúp điện thoại, tôi ngạc nhiên khi em không cần hỏi mà vẫn nhớ tôi là ai. Lẽ nào, em nhớ khách của mình tốt đến vậy?
Tôi không nhớ mình gặp em thêm bao nhiêu lần. Lần nào tôi cũng đưa khoản tiền như lần đầu và em luôn nói: “Anh đưa nhiều quá”. Tôi cứ nghĩ mình hào phóng thật!
4 tháng sau đó, tôi điện thoại cho em như một thói quen mỗi tuần. Cuộc điện thoại kéo dài trong vô vọng. Tôi nghĩ em đã chán một vị khách như tôi. Nói gì thì nói, cái gì cũ quá cũng đều chán, kể cả là “khách” như tôi. Hoặc giả, em bận vì những khách hàng khác… nhiều tiền hơn tôi.
Tôi tìm thằng bạn thân đi nhậu. Tôi kể về em với hắn. Hắn bật cười bảo: “Trông mày cứ như thằng si tình bị bỏ rơi vậy”. Tôi gạt đi. Tôi còn kể với hắn vụ tôi cho nàng tiền, lần nào nàng cũng bảo nhiều quá. Nghe tôi nói, hắn vặn lại. Tôi khai giá tiền, chỉ thiếu chút nữa hắn phì cốc bia vào mặt tôi: “Thế mà nàng cũng bảo nhiều á? Chắc nàng thương mày khờ chứ giờ ai đi boa gái số tiền đó nữa”.
Tôi sững người. Một cô gái làm cái nghề như nàng không lí gì phải “bán rẻ” đến thế. Vậy vì điều gì mà nàng lại bên tôi mỗi khi tôi cần? Ngoài kia, có biết bao khách sẵn sàng tung tiền nhiều hơn tôi nhưng chưa bao giờ nàng từ chối tôi? Vì sao, hay… vì nàng yêu tôi thật?
Tôi đi tìm nàng. Hôm ấy, nàng chủ động điện thoại cho tôi. Nàng hẹn tôi đi đến khách sạn nơi mà tôi và nàng thường gặp nhau. Tôi nhớ nàng đến da diết cồn cào. Tôi ôm vồ lấy nàng dù mới chỉ có 1 tuần xa cách. Tôi với nàng có một đêm nồng nàn bên nhau. Nàng bật khóc.
Ngoài kia, có biết bao khách sẵn sàng tung tiền nhiều hơn tôi nhưng chưa bao giờ nàng từ chối tôi? Vì sao, hay… vì nàng yêu tôi thật? (Ảnh minh họa)
Đêm hôm ấy, nàng tâm sự, mẹ nàng đã ổn định sức khỏe và nàng muốn dừng cái nghề nhơ nhớp này lại. Không hiểu sao, tôi khấp khởi mừng thầm như kẻ yêu đơn phương bao năm giờ mới có cơ hội được một lần yêu lại. Tôi nắm lấy tay nàng và nói:
- “Em quay lại đi, chúng mình sẽ yêu nhau rồi cưới như bao cặp đôi khác”.
Nàng nhìn tôi mỉm cười. Nàng hôn nhẹ lên môi tôi:
- “Nghe hấp dẫn quá nhỉ… Nhưng liệu có thể không? Em sẽ làm lại cuộc đời, sẽ yêu và cưới một người đàn ông làm chồng… Nhưng, đó không phải là anh!”
- “Em có người khác rồi ư?”
Nàng vừa mặc áo vừa trả lời:
- “Không… Chưa có ai ngoài anh trong tim em lúc này. Nhưng xin hãy giữ cho em sự tự tôn để làm lại cuộc đời. Làm sao em có thể sống bên một người chồng biết quá khứ của mình. Anh có thể quên nhưng em thì không… Vì thế, em muốn yêu một người chỉ biết em khi em là cô gái không làm cái nghề nhơ bẩn này”.
Tôi im lặng nghe nàng nói. Tôi muốn níu giữ nhưng tôi hiểu đấy là cách làm nàng đau hơn. Nàng bảo, nếu yêu thì chấp nhận buông tay. Giá mà đêm đó, tôi không trả tiền để lên giường cùng nàng, không coi nàng như một cô gái bán thân nuôi miệng thì có thể đã khác.
Tôi nhìn nàng bước ra khỏi cửa, cũng là bước ra khỏi cuộc đời mình, ra khỏi những nỗi ê chề của quá khứ. Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi…
Theo Guu
Ngay trong đêm ấy, giữa lúc cuộc ân ái nồng nàn nhất, tôi đã nghĩ về việc...ly hôn!
Đã hơn 2 tuần trôi qua kể từ ngày cưới, tôi không muốn động đến người vợ và nằm riêng một góc. Cái cảm giác dành cho người vợ mới cưới mà tôi theo đuổi bao năm qua là một sự ghê tởm. Ngay từ cái đêm tân hôn ấy, tình yêu trong tôi đã vỡ vụn. Tôi không thể nào tin được rằng vợ mình là một người con gái chính chuyên, tốt nết. Cô ấy chẳng khác nào một ả gái làng chơi sành sỏi và ham hố.
Không thể nào nói hết nỗi đau đớn của tôi trong những ngày này. Cái cảm giác mình bỏ bao công sức để chinh phục và theo đuổi, có được thành quả hôm nay còn chưa kịp tận hưởng thì như bị tạt một gáo nước lạnh. Tôi không chỉ bất ngờ, thất vọng và còn sốc vì con người thật của cô ấy. Và ngay trong đêm ấy, giữa lúc cuộc ân ái nồng nàn nhất, tôi đã nghĩ về việc...ly hôn!
Tôi không phải là một người đàn ông bảo thủ hay gia trưởng. Nếu có tính cách đó thì bao năm qua tôi đã không theo đuổi cô ấy dù biết là cô ấy đã có người yêu. Cô ấy không chỉ yêu một người mà yêu tới vài người nhưng tôi cũng không quá nặng nề. Tôi yêu cô ấy và nghĩ chuyện quá khứ không hề quan trọng. Thời điểm đó, tôi cũng xác định ngay cả việc cô ấy không còn trong trắng cũng là điều bình thường vì dù sao cô ấy cũng đã yêu thật lòng nên khó tránh khỏi chuyện nhẹ dạ cả tin.
Sau vài mối tình, cuối cùng cô ấy nhận lời yêu tôi. Chúng tôi yêu nhau hơn 1 năm mới cưới. Suốt thời gian yêu, cô ấy luôn giữ tìn, tỏ ra đoan trang, đúng mực. Cô ấy còn nói nếu tôi yêu và tôn trọng cô ấy thì không được phép đụng đến người cô ấy mà phải để tới đêm tân hôn. Tất nhiên là tôi đồng ý với điều đó. Tính tôi không quen bắt ép ai bao giờ, tôi chỉ nói với cô ấy rằng tôi không phải là kẻ chấp nhặt chuyện quá khứ nhưng tuyệt đối không thích sự lừa dối nên cô ấy phải nói thật với tôi. Cô ấy nói vẫn là một cô gái còn trong trắng. Và tôi tin.
Vậy mà đêm tân hôn, nếu nhắm mắt vào tôi sẽ nghĩ mình đang được "phụ vụ" bởi một "nhân viên chuyên nghiệp" chứ không phải là người vợ non nớt, còn "trong trắng" chưa từng biết đến mùi "yêu đương" của mình. Cô ấy chủ động hoàn toàn. Cô ấy cuồng nhiệt tới mức đáng sợ. Mặc dù là đàn ông nhưng tôi còn chưa kịp thể hiện thì cô ấy đã sỗ sàng đòi thử hết kiểu này đến kiểu khác. Và rồi mặc cho tôi ngồi ngây ra vì sốc, cô ấy cứ tự mình làm hết và động tác lại rất chuyên nghiệp.
Cô ấy tỏ ra là một người quá sành sỏi, quá điêu luyện với những "ngón nghề" mà tôi cam đoan những cô gái lần đầu "nếm mùi" không thể nào biết được. Cô ấy không chỉ làm rất thành thạo mà còn bắt tôi "yêu" tới 3 lần ngay trong đêm đầu tiên vợ chồng gần gũi. Tôi biết, thời đại này không phải người phụ nữ nào cũng nằm im thin thít, mặc cho chồng xoay sở đêm tân hôn mới là phụ nữ ngoan. Thời đại bình quyền, phụ nữ hoàn toàn có thể chủ động trong chuyện chăn gối để cho cảm xúc thăng hoa hơn. Nhưng tôi cam đoan, dù có là một cô nàng táo bạo và cố gắng học hỏi qua sách báo đến đâu đi chăng nữa cũng không thể như biểu hiện của vợ tôi trong đêm ấy được.
Cái cảm giác kinh tởm bao trùm khắp suy nghĩ của tôi. Hình ảnh một cô gái ngoan hiền, luôn yêu cầu người yêu giữ gìn cho tới khi cưới và một người vợ "cuồng nhiệt" như con thú hoang trên giường làm tôi có cảm giác đó là hai người hoàn toàn khác nhau. Dù có dùi vào đầu tôi bao nhiêu lời biện minh đi chăng nữa thì tôi cũng không thể tin được rằng vợ tôi là người chưa từng trải. Cô ấy không chỉ "biết" mà còn gần như "nghiện" tình dục. Và những giọt máu chảy trên tấm ga trải giường đó rất có thể chỉ là "sản phẩm" mua được bằng vài triệu đồng mà tôi.
Kể từ hôm đó đến nay tôi vẫn luôn bị ám ảnh bởi vợ mình và sợ không muốn gần gũi. Còn cô ấy thì không hiểu muốn làm thân hay vì ham muốn quá nhiều không chịu nổi mà đêm nào cũng "đòi hỏi". Tôi không phải kẻ bất lực nhưng tôi không có chút hứng thú nào với vợ. Chỉ nghĩ đến thôi tôi đã chán nản lắm rồi. Liệu tôi có nên ly hôn không? Tôi mới chỉ vừa cưới vợ chưa đầy 2 tuần thôi?
Theo VNE
Sau đêm ấy, chồng tuyên bố... tôi đã chết và không cho con nhận mẹ mình Sau đêm đó anh rất hay bế con trai và nựng nịu con điều gì đó tôi không rõ. Nhưng khi con gọi mẹ và sà vào lòng tôi thì anh quát ầm lên và nói rằng: "Đó không phải là mẹ con đâu, mẹ con chết rồi" và giật con ra khỏi người tôi. Hiện giờ anh mới trở ra Bắc làm...