Nếu đêm ấy, anh không trả tiền để lên giường cùng em…
Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi…
Tôi nhớ lần đầu tiên gặp em, em mặc chiếc váy ngắn ngang đùi, ôm thân, màu xanh dương. Thực ra, tôi chỉ nhớ được vóc dáng chứ không nhớ nổi khuôn mặt, vì… tôi say quá.
Đó là ngày tôi thất nghiệp, nói đúng ra là bị đuổi việc bởi một tay sếp vốn dĩ không ưa tôi. Bất mãn, tôi kéo đám bạn đi nhậu nhẹt dù khi ấy trong túi cũng đâu có nhiều nhặn gì. Em làm nghề phục vụ hát karaoke ở đó. Thực ra, tôi chọn em, vì trông em lóng ngóng… chứ cũng chẳng nhớ nổi nhan sắc em thế nào.
Đám bạn khà khịa bảo tôi hèn nếu không dám qua đêm cùng em. Gã đàn ông thất bại trong sự nghiệp như tôi tức điên người nên gật đầu cái rụp để đưa em đi và có một đêm “tuyệt vời” như đám bạn tôi nói.
Đêm hôm ấy, tôi và em ở trong một nhà nghỉ gần tụ điểm quán hát. Em dẫn tôi vào đó chứ tôi đâu có rành. Thực sự, đêm hôm ấy tôi thấy tuyệt vời. Không phải cảm giác hả hê của một kẻ bỏ tiền mua một đêm với cô gái, mà là thứ lâng lâng trong lòng khi hít hà mùi tóc của em… Em nằm bên tôi, nhỏ bé, nép vào bờ vai. Cứ như thể tôi với em là một đôi tình nhân lâu ngày gặp lại chứ không phải là cuộc gặp gỡ của đổi chác.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, em đưa cho tôi chiếc khăn mặt. Em mặc chiếc váy ngủ kín đáo và đẹp đến lạ thường. Không hiểu sao, tôi chỉ muốn lao tới và ôm em ngay lúc đó, như cách của hai kẻ yêu nhau. Tất nhiên tôi biết điều đó thật kì cục, vì thế tôi mặc chiếc áo của mình lại:
- “Đêm qua, nếu có gì quá đáng, mong cô bỏ quá cho… Tôi chỉ còn ngần này, nếu thiếu…đây là địa chỉ của tôi, số điện thoại nữa, tôi sẽ trả thêm cho cô”
Nghe những lời này có vẻ hơi lạnh lùng và tàn nhẫn, nhưng tôi quả thật không có kinh nghiệm. Tôi chỉ biết phải trả em đủ tiền vì kẻ ăn chặn hay xin bớt của cô gái làm cái nghề này mới mạt hạng và rẻ rúm làm sao. Em chỉ mỉm cười nhìn tôi:
- “Đủ rồi anh, anh đưa nhiều quá”
Em vào nhà tắm thay đồ, không hiểu sao tôi lại ngồi đợi em. Rồi, tôi lấy điện thoại của em để nháy vào máy mình. Tôi làm việc đó một cách vô thức mà không hiểu vì sao…
Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi… (Ảnh minh họa)
***
2 tuần sau đó, tôi nhớ em cồn cào da diết. Tôi gọi cho em, bằng cái giọng lóng ngóng:
- “Cô… rảnh chứ, tối nay đi với tôi được không?”
Tôi thấy mình nói cứ như một kẻ có tiền đang vung ra để bao gái, mà thực, tôi chỉ là thằng nhân viên quèn còn đang ăn lương thử việc ở một công ty mới. Em đồng ý…
Video đang HOT
Cúp điện thoại, tôi ngạc nhiên khi em không cần hỏi mà vẫn nhớ tôi là ai. Lẽ nào, em nhớ khách của mình tốt đến vậy?
Tôi không nhớ mình gặp em thêm bao nhiêu lần. Lần nào tôi cũng đưa khoản tiền như lần đầu và em luôn nói: “Anh đưa nhiều quá”. Tôi cứ nghĩ mình hào phóng thật!
4 tháng sau đó, tôi điện thoại cho em như một thói quen mỗi tuần. Cuộc điện thoại kéo dài trong vô vọng. Tôi nghĩ em đã chán một vị khách như tôi. Nói gì thì nói, cái gì cũ quá cũng đều chán, kể cả là “khách” như tôi. Hoặc giả, em bận vì những khách hàng khác… nhiều tiền hơn tôi.
Tôi tìm thằng bạn thân đi nhậu. Tôi kể về em với hắn. Hắn bật cười bảo: “Trông mày cứ như thằng si tình bị bỏ rơi vậy”. Tôi gạt đi. Tôi còn kể với hắn vụ tôi cho nàng tiền, lần nào nàng cũng bảo nhiều quá. Nghe tôi nói, hắn vặn lại. Tôi khai giá tiền, chỉ thiếu chút nữa hắn phì cốc bia vào mặt tôi: “Thế mà nàng cũng bảo nhiều á? Chắc nàng thương mày khờ chứ giờ ai đi boa gái số tiền đó nữa”.
Tôi sững người. Một cô gái làm cái nghề như nàng không lí gì phải “bán rẻ” đến thế. Vậy vì điều gì mà nàng lại bên tôi mỗi khi tôi cần? Ngoài kia, có biết bao khách sẵn sàng tung tiền nhiều hơn tôi nhưng chưa bao giờ nàng từ chối tôi? Vì sao, hay… vì nàng yêu tôi thật?
Tôi đi tìm nàng. Hôm ấy, nàng chủ động điện thoại cho tôi. Nàng hẹn tôi đi đến khách sạn nơi mà tôi và nàng thường gặp nhau. Tôi nhớ nàng đến da diết cồn cào. Tôi ôm vồ lấy nàng dù mới chỉ có 1 tuần xa cách. Tôi với nàng có một đêm nồng nàn bên nhau. Nàng bật khóc.
Ngoài kia, có biết bao khách sẵn sàng tung tiền nhiều hơn tôi nhưng chưa bao giờ nàng từ chối tôi? Vì sao, hay… vì nàng yêu tôi thật? (Ảnh minh họa)
Đêm hôm ấy, nàng tâm sự, mẹ nàng đã ổn định sức khỏe và nàng muốn dừng cái nghề nhơ nhớp này lại. Không hiểu sao, tôi khấp khởi mừng thầm như kẻ yêu đơn phương bao năm giờ mới có cơ hội được một lần yêu lại. Tôi nắm lấy tay nàng và nói:
- “Em quay lại đi, chúng mình sẽ yêu nhau rồi cưới như bao cặp đôi khác”.
Nàng nhìn tôi mỉm cười. Nàng hôn nhẹ lên môi tôi:
- “Nghe hấp dẫn quá nhỉ… Nhưng liệu có thể không? Em sẽ làm lại cuộc đời, sẽ yêu và cưới một người đàn ông làm chồng… Nhưng, đó không phải là anh!”
- “Em có người khác rồi ư?”
Nàng vừa mặc áo vừa trả lời:
- “Không… Chưa có ai ngoài anh trong tim em lúc này. Nhưng xin hãy giữ cho em sự tự tôn để làm lại cuộc đời. Làm sao em có thể sống bên một người chồng biết quá khứ của mình. Anh có thể quên nhưng em thì không… Vì thế, em muốn yêu một người chỉ biết em khi em là cô gái không làm cái nghề nhơ bẩn này”.
Tôi im lặng nghe nàng nói. Tôi muốn níu giữ nhưng tôi hiểu đấy là cách làm nàng đau hơn. Nàng bảo, nếu yêu thì chấp nhận buông tay. Giá mà đêm đó, tôi không trả tiền để lên giường cùng nàng, không coi nàng như một cô gái bán thân nuôi miệng thì có thể đã khác.
Tôi nhìn nàng bước ra khỏi cửa, cũng là bước ra khỏi cuộc đời mình, ra khỏi những nỗi ê chề của quá khứ. Chỉ mong, phía bên ngoài cánh của nơi tôi và nàng vừa bên nhau vài tiếng ngắn ngủi như người tình, nàng sẽ tìm được một ai đó chỉ biết nàng là cô gái thật hiền ngoan, đừng như tôi…
Theo Lim/Eva
Chồng ú ớ không ra tiếng khi vợ và bồ khỏa thân bước ra khỏi phòng tắm: 'Anh chọn đi!'
Cô ấy đi rồi, chị cũng bỏ đi, mặc kệ anh ngồi đó. Lúc này chị thấy mình thật thảm hại, chính chị mới là kẻ thua cuộc chứ không phải cô ta.
Chị - 1 người phụ nữ xinh đẹp đã có chồng và 2 cậu con trai kháu khỉnh. Anh - một người đàn ông đang ở đỉnh cao của sự nghiệp, đẹp trai to cao và có khả năng lấy lòng các cô gái 1 cách điêu luyện.
Hai người họ luôn được mọi người khen ngợi là đẹp đôi. Ngày trước anh trồng cây si chị gần 2 năm liền chị mới đổ. Bạn bè chị luôn bảo, người đàn ông chung tình như thế không dễ gì kiếm được đâu. Khi ấy chị cũng tin là như thế, lấy nhau về mấy năm đầu họ hạnh phúc lắm. Tuy công việc chưa được suôn sẻ nhưng ít ra khi đó tâm trí anh luôn dành cho chị và dĩ nhiên chị cũng vậy.
(Ảnh minh họa)
Lấy nhau được 7 năm, có với nhau 2 mặt con, nhà cửa đã ổn định chị mãn nguyện với những gì mình có. Ai gặp chị cũng khen chị trẻ và xinh ra. Cũng đúng, chị là người hạnh phúc đã xinh giờ lại xinh hơn có gì là sai. Nhưng đó là khi chị chưa biết chồng mình đang có người khác bên ngoài.
Chị vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó, hôm mà chị thấy anh đang hôn 1 cô gái tình tứ. Hai người họ như 1 đôi vợ chồng đi bên nhau rất hạnh phúc. Cách anh quan tâm cô ấy khiến tim chị đau nhói. Ánh mắt đó tràn ngập niềm vui mà lâu rồi chị chẳng thấy. Cũng đúng, lâu nay anh toàn đi sớm về khuya làm gì có thời gian cho vợ con đâu.
Chị khóc như chưa bao giờ được khóc, chị cũng chẳng đủ sức lực để vào kia cho hai người họ hai tát. Mua mấy thứ đồ xong anh và cô ta lên xe đi mất chỉ còn chị ở lại, đứng nhìn theo họ 1 cách đau đớn tuyệt vọng.
Từ đó chị sụt cân rất nhiều, chị không ăn không ngủ gì được. Vợ gầy đi nhưng mãi hơn 1 tháng anh mới nhận ra. Chị tìm gặp cô kia nói chuyện, cô ta bảo yêu anh thật lòng. Cô ta nói biết là có lỗi với chị nhưng không ngăn nổi trái tim. Cũng may cô bồ của chồng chị không phải cái loại thiếu ăn học ăn nói hàm hồ bố láo.
Nếu như người khác họ sẽ muốn cho cô bồ mấy tát vì đã cướp chồng mình, hay sẽ nhảy vào đánh ghen căn xé nhưng chị và cô ấy lại khác. Họ nói chuyện rất văn minh. Sau cuộc gặp đó chị nặng trĩu tâm hồn, dường như anh đã yêu cô ta thật sự chứ không phải vui chơi qua đường. Ca này thực sự khó, thà chồng bóc bánh trả tiền thì còn tạm chấp nhận được nhưng nếu đã yêu rồi thì chị thực sự hết cách. Chị hận anh nhưng vẫn còn yêu chồng nhiều lắm. Chị không muốn con cái mình mang tiếng sống trong cảnh chia lìa. Với cái xã hội này chị quá hiểu cám dỗ nó nhiều như thế nào.
Đêm hôm ấy, chị trang điểm đẹp, macara cong vút, son môi đỏ chót. Chị ngắm nghía mình trong gương, chị gầy đi nhiều, nhưng thân hình vẫn còn quyến rũ lắm. Chị bắt taxi đến khách sạn mà chồng mình đã đặt trước. Từ trong phòng tắm chị đã nghe tiếng cô bồ vọng ra:
- Thôi nào anh để em đi tắm đã, anh chờ em nhé.
Chị cắn chặt môi ngăn cho nước mắt khỏi chảy ra, chị ước có thể chạy ra mà cắn mà cấu xe nhưng chị cố nín nhịn. Sau 10 phút, chồng chị năm ngoài giường kêu lên oái oái:
- Nhưng lên cưng ơi, anh chờ lâu quá rồi.
- Em ra ngay đây.
(Ảnh minh họa)
Cánh cửa phòng tắm của khách sạn hạng sang mở, chồng chị hớn hở khi thấy cô bồ nóng bỏng bước ra. Anh đinh chạy đến bế phốc cô ta thì bỗng dưng mắt anh mở to lên, miệng ú ớ khi thấy vợ mình đi phía sau cũng khỏa thân y như vậy. Trước mặt anh giờ là hai người phụ nữ, họ đều yêu anh. Chị cất lời:
- Chắc anh ngạc nhiên lắm phải không?
Anh hết nhìn vợ sau đó lại nhìn cô bồ:
- Em... sao em lại.
- Anh chọn đi, em và cô ấy anh chọn ai?
- Đúng vậy, anh chọn đi 1 là em hai là chị ấy.
- Hai người mặc đồ vào đi, rồi mình nói chuyện.
Đêm đó quả là 1 đêm đáng nhớ và khó khăn. Nhìn ánh mắt anh dành cho cô gái đó mà tim chị đau nhói. Chị ước như anh có thể hét lên bảo anh bị dụ dỗ hoặc đại loại như vậy. Nhưng anh không làm thế, anh đã xin lỗi cô gái kia 1 cách chân thành nhất, sau đó anh mới quay qua xin lỗi vợ. Anh bảo anh đã say nắng và anh có tội với chị, hai cái từ "có tội" được anh nhắc lại nhiều lần nó cứ xoáy vào tâm can chị. Khi chị định đứng dậy bỏ đi thì cô bồ đã đứng lên trước:
- Xin lỗi chị vì em đã làm người thứ 3 xen vào gia đình hai người. Hôm nay em xin trả anh về đúng vị trí nơi anh thuộc về. Cảm ơn anh vì quãng thời gian vui vẻ vừa qua, em sẽ không oán hận anh đâu, là em tự nguyện.
Cô ấy lại nhìn qua chị rồi nói:
- Em thực sự sai rồi, em xin lỗi chị. Em không mong chị tha thứ cho em, nhưng em thực sự xin lỗi.
Cô ấy đi rồi, chị cũng bỏ đi, mặc kệ anh ngồi đó. Lúc này chị thấy mình thật thảm hại, chính chị mới là kẻ thua cuộc chứ không phải cô ta. Anh cũng rối bời khi rơi vào hoàn cảnh này, anh chạy theo vợ nhưng chị đã bắt xe đi mất. Trên xe chị khóc như mưa, chưa bao giờ chị nghĩ mình có ngày người đàn ông đó lại thay đổi và yêu ai khác ngoài chị. Chị nên làm gì đây, buông bỏ hay cố níu giữ bố cho con mình.
Theo Phununews
Hối hận khi biết sự thật về vợ của nhân tình Phải chăng trong mối quan hệ này tôi đã sai, phải chăng tình yêu là thứ tình cảm khó nắm bắt, phải chăng tôi nên dừng lại trả anh ... ảnh minh họa Có lẽ trong cuộc đời này sẽ không có một người con gái nào ngây ngô, khờ dại như tôi. Cũng sẽ không có một người phụ nữ nào đem...