‘Nếu dám giành em về bên anh, em sẵn sàng đồng ý’
Giờ đây mỗi lần em nói chuyện với tôi, đều như van xin tôi hãy tìm cho mình 1 bến đỗ. Tôi chỉ biết mỉm cười, vì tôi biết tôi chỉ yên tâm tìm bến đỗ mới, khi người con gái tôi yêu đã yên bề gia thất và tôi không còn 1 tia hi vọng mong manh nào nữa.
Đến năm thứ 3, em nói em có tình cảm với một cậu bạn mới. Tôi đắng lòng và biết tất cả là do lỗi lầm của mình vì đã không dám khẳng định tình cảm của tôi với em. (Ảnh minh họa)
Tôi không biết chia sẻ câu chuyện của mình ra sao. Em nói tôi điên rồ, có lẽ vậy. Rất nhiều, rất nhiều bạn bè tìm đến tôi, như một nơi để họ chia sẻ nỗi lòng và tâm sự cũng như tìm lời khuyên.
Tôi có thể chơi với rất nhiều loại người và tất cả đều có thể tin tưởng rằng, mọi bí mật của họ chỉ mình tôi biết, sẽ không bao giờ lộ ra ngoài. Cũng chính vì tính cách như vậy, nên mọi chuyện của tôi, tôi cũng đều để trong lòng, để giờ phải bế tắc trong chính chuyện tình của mình.
Tôi và em là bạn học cùng lớp. Năm lớp 12, tôi và thằng bạn thân chí cốt đều được chuyển vào lớp em. Tôi ngồi cách em mấy bàn còn thằng bạn thì được chuyển tới ngồi ngay sau lưng em.
Em không quá xinh đẹp nhưng với tính cách tinh nghịch cùng chiếc răng nanh duyên dáng đã làm hớp hồn bao nhiêu chàng trai, trong đó có tôi và cả thằng bạn thân tôi. Trái với việc chỉ âm thầm ngắm nhìn cô ấy từ xa, thằng bạn thân tôi rất mạnh dạn và công khai tình cảm của nó với cô ấy. Nó cho cả lớp và cả trường biết. Nhưng tôi biết, cô ấy không có tình cảm với nó.
Rồi chúng tôi lên đại học, mỗi đứa 1 trường. Đến 1 ngày thằng bạn thân chát với tôi và khóc. Nó nói rất tuyệt vọng như muốn tự tử đến nơi rằng, em đã thẳng thừng từ chối nó và nói có người khác rồi.
Tôi biết tính em khá thẳng, nên có nói nhiều thứ làm tổn thương thằng bạn tôi. Thằng bạn thân nhờ tôi làm quân sư ở giữa giúp, tôi nhận lời. Mới đầu các câu chuyện chúng tôi nói với nhau chỉ xoay quanh thằng bạn. Dần dần, giống như nghiện vậy, hầu như ngày nào chúng tôi cũng phải nhắn tin, gọi điện cho nhau.
Video đang HOT
Tuy không nói ra mặt, nhưng cứ nửa đùa nửa thật, cả hai đều biết đã dành tình cảm cho nhau song chưa 1 lần thừa nhận. Chúng tôi chưa dám công khai, vì còn ngại thằng bạn. Thời gian sau đó, thằng bạn tôi cũng có bạn gái mới, nghe nói đó là cô bạn cùng lớp công khai tán tỉnh nên nó đổ.
Chuyện tình của chúng tôi cứ dùng dằng và bí mật như vậy, không khẳng định cũng không phủ nhận, luôn ở mức trên mức tình bạn nhưng dưới mức tình yêu. Đến năm thứ 3, em nói em có tình cảm với một cậu bạn mới. Tôi đắng lòng và biết tất cả là do lỗi lầm của mình vì đã không dám khẳng định tình cảm của tôi với em.
Sau 1 thời gian thì em và cậu bạn kia cũng chia tay. Em lại quay về bên tôi với tư cách 2 người bạn và em lại chia sẻ với tôi mọi chuyện. Cứ như vậy, em yêu rồi chia tay thêm người nữa. Mọi chuyện vui buồn trong cuộc sống em vẫn đều chia sẻ cho tôi.
Đến khi em ra trường, em công khai có tình cảm với tôi. Em nói em yêu những người trước để làm tôi phát ghen lên, để tôi giành lấy em về, nhưng tôi vẫn cứ chỉ im lặng đi bên cuộc đời em. Giờ đây em quyết định lên tiếng trước vì không muốn lạc mất nhau nữa.
Tôi hạnh phúc vô cùng, nhưng lúc ấy tôi có gì đâu. Em ra trường, tôi còn 2 năm nữa mới ra (em học 3 năm, tôi học 5 năm), chẳng có gì trong tay. Tôi tránh mặt em để làm cho em quên hẳn tôi, vì tôi nghĩ em xứng đáng có được người hơn tôi. Còn tôi tự rúc trong đống ngổn ngang mà mình tự tạo ra.
2 năm để em đau khổ và chờ đợi tôi, âm thầm theo dõi blog của em, tim tôi đến quặn thắt vì những nỗi đau cũng như tình yêu em dành cho tôi. Đến ngày tôi ra trường, tôi lại nghĩ em đã ra trường lâu và giỏi giang, còn tôi vẫn tay trắng chật vật đi xin việc, tôi lại tiếp tục lẩn trốn em.
Rồi 1 năm sau nữa, khi tôi sẵn sàng chấp nhận tình cảm của em thì cậu bạn thân ngày trước báo tin, cậu ấy và em đã trở thành 1 đôi. Họ đã công khai với tất cả mọi người. Nhìn cách cậu ấy chiều chuộng và cưng nựng em, tôi biết em đã thực sự tìm được 1 người đàn ông tốt. Tôi đau khổ vô cùng và biết tôi đã mất em mãi mãi.
Giờ đây mỗi lần em nói chuyện với tôi, đều như van xin tôi hãy tìm cho mình 1 bến đỗ, bởi cô ấy vẫn rất áy náy về tôi. Tôi chỉ biết mỉm cười, bởi vì tôi biết tôi chỉ yên tâm tìm bến đỗ mới, khi người con gái tôi yêu đã yên bề gia thất. Và tôi không còn 1 tia hi vọng mong manh nào nữa.
Nhưng em vẫn nói: “Nếu anh dám giành em về bên anh, em vẫn sẽ sẵn sàng đồng ý”. Nhưng tôi làm sao mà làm được, ở bên cậu bạn kia chắc chắn em sẽ bình yên và hạnh phúc hơn. Hơn nữa, cậu ấy lại là bạn thân của tôi.
Tôi nên làm thế nào, có nên giành người con gái kia về lại cho mình không? Hay để cô ấy bình yên và hạnh phúc bên người bạn thân?
Theo VNE
Lấy chàng trai không yêu, liệu em có hạnh phúc
Thực sự anh yêu em nhưng em vẫn không có nhiều cảm giác với anh, ở bên anh, em rất hay cáu gắt và cảm thấy khó chịu.
Ảnh minh họa
Năm nay em 22 tuổi, hai năm trước vì hoàn cảnh gia đình em đã từ quê xuống Hà Nội một mình bươn trải với cuộc sống khó khăn và một xã hội phức tạp.
Một thời gian sau em đã có một mối tình. Thời gian đầu thật sự rất đẹp, em đã yêu người ấy bằng cả trái tim của mình, và cứ ngỡ như cuộc đời em đã gặp được một nửa của mình. Nhưng rồi mọi chuyện lại không theo suy nghĩ của em. Những ngày hạnh phúc thật sự ít ỏi.
Vào một ngày đầu năm ngoái khi em đang phải loay hoay giữa những bộn bề tủi nhục về cuộc tình lầm lỗi. Em bị đuổi việc và phải tìm một chỗ làm mới nhưng cũng vẫn không được anh ta buông tha. Em đã cố gắng tìm lối thoát cho mình. Khi đến chỗ làm mới em đã gặp được anh (người yêu hiện tại).
Một thời gian sau anh biết tất cả những rắc rối về tình yêu của em, nhưng anh vẫn đem lòng yêu em. Anh lo lắng cho em từng bữa cơm, từng cốc nước hàng ngày. Anh thể hiện tình cảm rất chân thành. Em và mọi người xung quanh đều cảm nhận được. Nhưng em từ chối tình cảm của anh vì chưa dứt khoát được với người yêu cũ.
Thời gian sau đó em đã phải chốn ở nhà nghỉ, không dám về phòng trọ vì sợ bị ăn những trận đòn vô cớ của người yêu cũ. Nhưng anh vẫn luôn quan tâm và dõi theo em mỗi ngày. Rồi đến một ngày em dứt được tình cũ và đi làm trở lại. Mặc dù rất buồn vì thật lòng em yêu người cũ nhiều lắm nhưng có bạn bè và đặt biệt là có anh luôn ở bên em an ủi và sẻ chia nên khoảng 3 tháng sau là em bắt đầu vui vẻ trở lại. Em cũng bắt đầu thử mở lòng ra đón nhận tình cảm của anh.
Em cảm nhận được sự chân thành và thật lòng của anh, những khi ở bên anh em luôn nhớ đến người cũ. Em không thấy ấm áp mỗi khi ở bên anh, em thấy thương anh nhiều hơn là yêu. Bên ngoài nhìn anh mạnh mẽ nhưng trong lòng cũng yếu đuối lắm.
Rồi thời gian cứ thế trôi đi với tình yêu anh dành cho em và tình thương em dành cho anh. Cho đến một ngày em gặp lại người cũ, và thế là bọn em lại quấn vào nhau. Em đã rất nhiều lần nói dối anh để ở bên tình cũ. Anh biết và đau khổ rất nhiều.
Nhiều lần em cũng đã tự trách mình vì làm một người tốt như anh bị tổn thương. Nhưng khi người yêu cũ gọi điện nói muốn gặp em, là em lại không còn lý trí. Cứ mỗi lần như thế lại là một lần nói dối anh. Lần nào anh cũng biết và cũng trách em rất nhiều. Em cảm thấy có lỗi và quyết định chia tay anh để quay lại với tình cũ dù em đã phải chịu bao đau khổ. Anh đã đồng ý và nói sẽ chờ em!
Rồi chuyện gì đến cũng đến. Lại một lần nữa em lại bị cuốn vào vũng bùn lầy. Anh luôn đứng ở sau và dõi theo em. Thỉnh thoảng em và anh vẫn nhắn tin nói chuyện. Em biết anh vẫn còn yêu em nhiều nhưng em quyết định nghĩ về quê ( bởi lúc này kinh tế gia đình em đã ổn đinh) không đi làm nữa. Em muốn quên hết những chuyện ở thủ đô phồn hoa và đầy cạm bẫy. Quên đi mối tình mà em đã khắc trong tim và cả anh nữa. Nhưng em đã không làm được vì anh suốt ngày nhắn tin và điện thoại. Em đã nói chuyện với anh rất nhiều trong những ngày em ở quê.
Rồi chỉ còn 20 ngày nữa là đến Tết, anh quyết định lên nhà em chơi. Suy nghĩ mấy hôm em đã đồng ý. Anh lên nhà em vào ngày ông Công, ông Táo. Lần đầu tiên gặp mặt, anh đã lấy được lòng bố mẹ và gia đình em. Anh lên chơi hai ngày rồi xuống Hà Nội để chuẩn bị về ăn Tết. Anh rủ em Tết về nhà anh chơi. Em đồng ý nên mùng 5 Tết, anh lên đón em. Vậy là em và anh lại là một cặp.
Đến ngày anh phải đi làm, còn em thì về quê học nghề gội đâu. Từ Tết đến nay bọn em có gặp nhau 4-5 lần và bố mẹ em rất quý anh. Anh năm nay 29 tuổi, hơn em 7 tuổi. Đến hôm vừa rồi anh nhắc đến chuyện cưới xin. Anh nói muốn cưới trong năm nay và muộn nhất là tháng 8. Em cũng ầm ừ cho qua chuyện nhưng trong lòng em không biết phải làm sao.
Thực sự anh yêu em rất nhiều nhưng em vẫn không có nhiều cảm giác đối với anh, ở bên anh hay nói chuyện điện thoại, em rất hay cáu gắt và cảm thấy khó chịu. Một tháng không gặp anh, em cũng không thấy nhớ. Và đôi lúc còn lấy nhiều lý do để không nói chuyện với anh.
Đôi lúc em cứ nghĩ cứ ở gần nhau lâu ngày rồi sẽ yêu anh. Không biết có phải như vậy không nữa nhưng đến bây giờ thì trong em vẫn chỉ có tình thươnh dành cho anh. Nếu bây giờ chia tay chắc chắn anh sẽ đau khổ lắm. Em không biết nên làm gì bây giờ nữa? Rất mong nhận được lời khuyên từ quý anh chị!
Theo VNE
Anh yên tâm, mình chỉ là quá khứ của nhau thôi... Có nhiều lúc em chỉ muốn níu anh lại, để anh mãi ở bên em, rồi em sẽ hứa ngoan hơn với anh, không làm anh buồn nữa. Hà Nội trời âm u kỳ lạ, đôi găng tay đi mưa cũng ướt sũng mất rồi. Ngày còn yêu nhau, em có thói quen mỗi khi ngồi sau xe anh là nằng nặc không...