Nếu đã nhạt thật rồi thì mình buông tay anh nhé!?
Chuyện cảm xúc thay đổi không phải là lỗi của riêng ai. Chỉ là yêu thương đã phai mà không cách nào tô đậm.
Ảnh minh họa
Thời gian hai ta ở bên nhau không nhiều và có lẽ là không đủ để hiểu hết về nhau. Thật khó khăn khi chính ta còn không thể hiểu hết bản thân mình. Em ngày ấy vô tư hơn bây giờ nhiều anh ạ, yêu anh bằng tất cả sự ngây thơ và vụng dại của mối tình đầu. Nhưng giờ với em mọi thứ đều quá xa vời, kể cả anh. Là khoảng cách địa lí kéo anh xa em hay yêu thương mình đã phai mà không cách nào tô đậm?
Anh ngày ấy cũng khác, là chàng trai có thể làm mọi thứ chỉ để làm em vui, thậm chí là những trò ngớ ngẩn nhất. Nhưng giờ, khi mình cách xa nhau, với em việc nghe giọng anh cũng thật khó khăn. Là em vô tâm hay là anh không còn quan tâm em nữa?
Video đang HOT
Những lí do xuất hiện ngày càng nhiều trong những tin nhắn giữa anh và em. Nào là anh mệt, anh không thể, anh bận… Có vẻ toàn chính đáng anh nhỉ? Lúc trước em nghĩ phải chăng là em vô lí khi cứ trẻ con đòi nghe anh hát? Hay là em vô tâm không hiểu những gì anh đang phải trải qua? Cho đến khi em nhận ra là đã lâu lắm rồi em chưa được nghe giọng anh. Tình yêu đâu phải chỉ tìm đến nhau lúc rảnh rỗi đâu anh. Mỗi lúc mở mắt thức dậy hay trước khi khép mi mắt lại đi ngủ người đầu tiên và cuối cùng em nghĩ đến đều là anh. Mỗi lúc buồn người em muốn tâm sự nhất cũng là anh. Nếu là lúc trước, lúc mình còn gần nhau, em cá là anh sẽ ôm em thật lâu, nắm tay em thật chặt và khẽ nói: “Kể anh nghe nào…”
Nhưng giờ với khoảng cách địa lí mấy trăm cây số, em biết điều này là không thể, em hiểu và em chấp nhận. Nhưng anh mệt, anh bận đến đâu mà một câu nói với em cũng không thể?
Em chưa bao giờ hối hận vì đã yêu anh nhưng có lẽ em đã sai khi cho anh biết rằng em đã yêu anh quá nhiều. Người ta thường không trân trọng những thứ mình đã có được rồi anh nhỉ? Giờ anh không còn quan tâm đến cảm xúc của em như trước nữa rồi. Phải chăng anh cũng nghĩ về em như cách mà người ta vẫn hay nghĩ về một cô nàng Cự giải-yêu một lần, thương một đời? Nghĩ rằng dù anh có làm gì, đối xử với em như thế nào thì em vẫn luôn ở đó, chờ đợi và yêu anh?
Là con gái, ừ thì em yếu đuối. Nhưng từ khi xa anh em thấy mình mạnh mẽ hơn nhiều rồi anh ạ. Em học được cách làm mọi thứ dù không có anh ở bên nhắc nhở, em đã không còn bỏ bữa hay lang thang trên những con phố vắng lúc chiều về…
Đừng nghĩ em theo cái cách mọi người nói về em. Em muốn anh hiểu em như cái cách mà lần đầu anh nhìn và nghĩ về em.
Chuyện cảm xúc thay đổi không phải là lỗi của riêng ai. Chỉ là yêu thương đã phai mà không cách nào tô đậm.
Nếu đã nhạt thật rồi thì mình buông tay anh nhé!?
Theo VNE
Nên "xin" con hay nhận con nuôi?
Tôi là con út trong một gia đình có bảy anh chị em, hồi đó cứ toàn đứa lớn trông đứa bé. Nghe kể lại khi tôi mới đang biết bò, thì lũn cũn với tới phích nước nóng chị gái vừa dùng, nước đổ hết lên mặt và nửa người tôi, khiến làn da mỏng manh bị bỏng nặng, nhăn nhúm.
Từ tuổi dậy thì các anh chị đã thương cho khá nhiều tiền để kinh qua nhiều cuộc phẫu thuật kéo, vá da mặt nhưng nhìn mặt tôi vẫn rất khó coi. Vậy là từ nhỏ tôi đã tự ti thu khép mình và chỉ tập trung vào học hành, nên được cái công việc ổn định, tuy nhiên từ bé đến nay tôi chưa một lần có bạn trai.
Phải nói thật là cơ hội kiếm chồng kể cả người đã qua một lần đò với tôi dường như đều đã đóng cửa. Hồi ấy có người góa vợ được mai mối cho tôi đã thẳng thắn bày tỏ sự e ngại, họ chẳng dám lại gần tôi nói gì đến kết hôn.
Có cô em thân thiết chơi cùng công ty luôn khuyên tôi hãy kiếm lấy đứa con vui vầy, đến bệnh viện hoặc "nhờ" người nào đó, nó nói từ rất lâu rồi nhưng ngày ấy tôi vẫn ngại ngần thế gian lời ra tiếng vào châm chọc, rồi sợ mình không đủ sức, bản lĩnh kém nên đâu dám làm liều.
Giờ bố mẹ tôi đã già, các anh chị đều thành đạt cả và mọi người cùng quay ra lo lắng đùm bọc, giúp đỡ tôi. Mẹ cũng từng ngầm khuyên tôi kiếm lấy đứa con, chứ ở vậy một mình mãi không ổn.
Đến nay tôi đã ba mươi bảy tuổi, trải qua nhiều thăng trầm, gặp gỡ bao mảnh đời trớ trêu, cũng như tin rằng quan niệm bà mẹ đơn thân không còn bị mặc cảm nặng nề như xưa, nên tôi dần dao động với suy nghĩ nên "xin" đứa con để chăm sóc, vui vầy, chia sẻ buồn vui những tháng năm còn lại. Song tôi sợ con mình sau này có tư duy, cuộc sống thiếu cân đối, không bằng chúng bạn, nó sẽ oán trách tôi hoặc có những suy nghĩ lệch lạc tiêu cực. Xin con nuôi thì cũng khó bởi không rõ gốc gác đứa bé, vả lại nó cũng dễ biết và khéo còn cực đoan hơn, đòi đi tìm bố mẹ đẻ thì sao. Tôi vẫn muốn một đứa con là ruột thịt của mình, để khơi gợi tình mẫu tử, thì tôi mới có thể đủ can đảm để đi bên cháu đến hết cuộc đời này.
Ngoài những lo lắng kể trên thì còn khó khăn gì đáng kể nữa không? Tôi muốn biết để có thể chuẩn bị tinh thần tốt hơn. Ai đã trong hoàn cảnh "xin con" hoặc được chứng kiến đứa trẻ như thế lớn lên thì hãy cho tôi lời khuyên, xem làm thế nào là ổn thỏa nhất? Bởi tôi cũng không còn nhiều thời gian nữa để có thể sinh con.
Theo VNE
Chồng có con riêng Có một lần chồng tôi trong giây phút dịu dàng, nhẹ nhàng, ngọt ngào nhất hỏi tôi: "Nếu tự dưng có một hôm anh nói rằng anh có một đứa con rơi thì em nghĩ sao?". Tôi giật thót cả người hỏi ngay: "Anh nói thế là thế nào". Chồng tôi cười giả lả: "Chuyện của bạn anh, nó nghe người ta nói...