Nếu đã đủ yêu thì bận mấy cũng có thời gian…
Có lẽ anh ấy chưa sẵn sàng yêu, hoặc ít nhất là chưa sẵn sàng đón nhận tình yêu của em. Nếu đã đủ yêu thì bận mấy cũng có thời gian…
Moi thư qua mong manh. Đên nôi ma em chăng biêt phai bam viu vao đâu cho khoi nga. Khi ngươi ta hêt yêu, trai tim âm ap kia bông trơ nên vô tâm đang sơ. Em thu minh vao môt goc, them lăm sư chơ che hay lời noi diu dang. Nhưng tât ca dương như đa qua xa xi với em.
Anh tưng nói muốn em quan tâm anh hơn một chút. Anh noi môi lân mơ điên thoai ra nêu không phai tin nhăn cua em ma la tin nhăn quan tâm cua nhưng cô gai khac, anh se buôn va thât vong. Vây la tư một cô nhoc vô tư chi biêt nhân sư quan tâm cua ai đó, em tư biên minh thanh cô gai trương thanh biêt quan tâm anh. Môi ngay, vi biêt anh bân nên em không dam nhăn tin nhiêu. Chi hoi han va nhăc nhơ anh đi lai cân thân. Va rôi, kêt qua anh noi em tre con, em luc nao cung cân ngươi yêu ke ke bên canh.
Moi thư qua mong manh. Đên nôi ma em chăng biêt phai bam viu vao đâu cho khoi nga. (Ảnh minh họa)
Anh noi, anh se chi tim hiêu em thôi, se không tim hiêu ai khac nưa. Thi ra với anh một thang găp hai, ba lân va vai ba tin nhắn mỗi ngày… đo la cach anh đang tim hiêu em? Cam giac giông như em đang đi xin bô thi cho tinh yêu cua minh, em thấy mình đáng thương đến tội nghiệp. Cô gai kiêu hanh đa cô găng thay đôi vi muôn anh đươc hanh phuc, châp nhân gat nhưng ươc mong đời thường giản dị đê mong ngươi minh yêu đươc binh yên. Nhưng co le cô gai ây không biết yêu hoặc đa yêu sai cách ngay tư đâu. Yêu môt ngươi la cung nhau hoan thiên chư không phai một ngươi cố vung vây, ngươi con lai chi đưng lăng bên kia đai dương. Môt sơi dây nếu chi keo 1 đâu thi lam sao căng đươc?! Có lẽ anh ấy chưa sẵn sàng yêu, hoặc ít nhất là chưa sẵn sàng đón nhận tình yêu của em.
Video đang HOT
Anh noi, anh se chi tim hiêu em thôi, se không tim hiêu ai khac nưa. (Ảnh minh họa)
Cô gai a, em đu lơn đê biêt tư bao vê minh rôi phai không? Nêu thât sư yêu em, nguơi ta se noi: “Đưng khoc nưa,anh đau!” Chư không phai 1 tin nhăn:”Anh bân” khi em lây hêt can đam va gat bo tư trong đê noi:”Em cân anh. Thât sư cân anh!”. Tinh yêu vôn la 1 thư rât kho đê che giâu. Nêu yêu em thi băng môt cach nao đo, ngươi ta se khiên em cam nhân đươc. Chăc chăn se không đê em co cam giac luc nao em cung chi co môt minh. Va tinh yêu cũng la thư không thê lừa dôi.
Ngươi ta không noi yêu em bơi vi ngươi ta thât sư không cam thây yêu em, và chi vi chăng thê dôi long chi đê em an tâm. Giống như lời khuyên của một người bạn nào đó: “Bận là một cái cớ mà mọi người rất thích để vin vào, rồi ỷ lại để thoái thác. Alice à, nếu cậu đã thích một cái gì đó lắm, thì kiểu gì cậu cũng sẽ tìm ra thời gian dành cho nó, ít hay nhiều cậu cũng sẽ có cách thôi. Nếu cậu đủ yêu”. Đúng vậy, công việc chính là một trong những thứ mà anh ấy thích, không có em – tuyệt đối không có!
Hay cam ơn sư vô tâm đo. Chăng phai ngay tư đâu em đa giao hen, hay luôn noi sư thât du sư thât ây co khiên em tôn thương tơi cơ nao?! Ngươi ta đa giư lơi vơi em rôi đây. Đừng tự lừa dối bản thân và tự ru mình trong những đêm mộng mị. Những gì xuất phát từ trái tim anh ấy đã truyền tới trái tim em rồi.
Dâu biêt buông tay khi vân con yêu la 1 điêu kho khăn. Nhưng hay manh me lên cô gai a. Cô châp niu giư thư không thuôc vê minh, cuôi cung vân se chi minh em chiu nhiêu thương tôn. Hay tin răng, nêu thât sư la cua nhau thi xa cach mây rôi cung se quay vê. Con nêu không co duyên nơ, buông tay sơm se an toan vơi trai tim em. Manh me lên nao cô gai của tôi!
Theo Guu
Thức cùng nhau
Mười tám tuổi, em có một đêm trắng lần đầu trong đời, lại là thức cùng anh. Thân nhau từ đầu cấp III, đến lúc anh tạm biệt lên thành phố trọ học, lời yêu thương vẫn ngập ngừng trong mắt.
Hôm ấy ngồi bên thềm nhà, em lắng nghe anh kể về những mơ ước tương lai, những khát vọng cao vời bằng nụ cười phụ họa. Anh lặng im nhìn em hát Trịnh trong hương nguyệt quế dịu ngọt đến nao lòng. Đêm vô tận như ánh mắt anh. Tinh mơ em đóng cổng rào, không dám nhìn theo dáng cậu bạn bước đi lầm lũi, chỉ lắc đầu xua tan ý nghĩ mình vừa mất đi một điều quý giá.
Anh rời xa cuộc sống của em từ hôm đó, nếu không tính sự trở về trong những giấc mơ khoắc khoải. Trong mơ có khi anh giơ tay vẫy chào em, có khi anh cứ lao về phía trước, mặc em hớt hải gọi tên. Đôi lúc giữa trò đuổi bắt của số phận, người này thấy người kia té ngã, bất lực vì không thể chìa một bàn tay nâng đỡ kịp thời. Bao giờ sau những mộng mị đó, em cũng vội vã tìm sang nhà anh, cũng hụt hẫng trước cánh cổng sắt im ỉm khép hay sự thờ ơ của người chủ mới.
Mười năm trôi qua, em đã yêu vài người và lên xe hoa, đã làm mẹ của một cậu nhóc tinh nghịch, nhưng trong tim em, nơi trang trọng và đặc biệt nhất dường như vẫn để trống. Người đến với em thì nhiều nhưng không ai có thể khiến em thật sự trải lòng và muốn họ ở lại bên em lâu dài. Ngay cả người em đã chọn làm chồng vẫn không thể vui vẻ cùng em đi hết chặng đường. Khi phân vân ở ngã rẽ đơn thân, lạ lùng thay, em lại quay quắt nhớ về cậu bạn của thời hoa mộng. Ước gì được gặp lại nhau, chỉ để em trút giận hờn, nhiếc móc rồi tiếp tục chia xa cũng được...
Nhưng rồi em đã không trách hờn anh một câu lúc ta tình cờ gặp nhau nơi phố cảng xa lạ. Anh sắp chấm dứt chuyến công tác dài ngày còn em vừa bắt đầu kỳ nghỉ của riêng mình. Dễ dàng nhận ra nhau dù dáng anh có bệ vệ thành đạt thế nào, tóc em có uốn cao kiêu hãnh ra sao. Biết bao điều để nói trong phút giây hạnh ngộ. Mình đã ngồi suốt đêm bên tiếng sóng vỗ, nghe giọng nhau khàn đi vì xúc động, cảm nhận từng lời kể về năm tháng dằng dặc ấy, lại nhẹ nhàng như một cái chớp mắt.
Thì ra suốt bao năm mình vẫn sống cùng một thành phố, có thể đã đôi lần vô tình lướt qua nhau... Sau những ngày để kỷ niệm dắt tay đi, mình cùng trở về với thực tại, nơi anh đã có tất cả, thậm chí cả nỗi tẻ nhạt vô vị để cuối cùng vợ chồng phải ly thân, nơi em vẫn bối rối trước khao khát "gia đình có đủ ba người" của con trai nên đành chấp nhận cuộc hôn nhân chỉ còn vỏ bọc.
Một cách tự nhiên, mình tiếp tục có những đêm thức cùng nhau, nhưng là âm thầm với chiếc điện thoại, nhắn cho nhau những dòng tin bất tận từ hai đầu thành phố. Những chia sẻ thêm chân thành, thấu cảm thêm tuyệt vời và thương mến thêm sâu thẳm sau nhiều đêm "thức với nhau" kiểu ấy. Dù thi thoảng ta vẫn gặp gỡ như hai người bạn, cái nắm tay cũng kềm nén, giữ gìn.
Có người biết chuyện, hỏi sao ta không bỏ hết để cùng nhau làm lại từ đầu. Điều đó còn tùy thuộc vào duyên nợ, phải không anh? Em còn trông đợi gì hơn hiện giờ, ta không chỉ thương nhau mà còn thương cả "bạn chung nhà" và con cái của nhau nữa, như một gia đình lớn. Chữ "thương" không bao hàm chữ "yêu" nhưng nó cũng xuất phát từ một chữ "tình" cao quý...
Ai đó đã từng nói rằng: "Ngủ cùng nhau thì dễ, thức cùng nhau mới khó". Chúng ta đã nhiều lần làm được điều khó đó nên em trân trọng biết bao!
Theo PNO
Không có anh, em vẫn sống rất tốt đấy thôi... Bất chợt em mỉm cười, nhớ đến anh tự nhủ rồi sẽ có người khác yêu em hơn cả anh yêu em. Em sẽ chờ và nhất định người ấy sẽ xuất hiện. Chúng ta gặp nhau và yêu nhau như một sự sắp đặt của tạo hóa, nhưng có lẽ chỉ là duyên thôi chứ nợ thì không có, vậy nên cho...