Nếu đã bị chồng phản bội thì hãy đá hắn đi và sống cho chính mình
Chung ta cư het lên tai sao tôi khô thê nay, tôi bi kich thê nay. Thực tế là: Nêu ta không yêu thương ban thân thi chăng ai yêu ban thân ta ca.
Ảnh minh họa
Tôi đang muốn nói đến những người phụ nữ đang bị phản bội. Ho co thê cung la nhưng ngươi gioi giang, xinh đep, đang thương. Ho hoan thanh tôt moi trach nhiêm đe năng trên vai, tư gia đinh đên xa hôi. Ho đươc tât ca moi ngươi thương yêu, trân trong, ngoai trư một người. Đó là chông ho. Ho sông hêt minh cho chông con, cho ca nha chông, đê rôi đên môt luc nao đo, ho đau khô thốt lên với những người phụ nữ khác: “Tôi bi phan bôi rôi”.
Ban thân tôi cung la môt ngươi phu nư tưng bi chông phan bôi. Tôi hiêu thâu nôi đau đên mưc chêt đi sông lai, khi bi hang loat câu hoi “Vi sao?” bao quanh. Tôi gao thet, đâp pha đê thoa cơn giân. Tôi thưc khuya, dâm sương dãi nắng đi canh chông, đi đanh ghen. Tôi sưng sô lao vao tum toc cô gai khoa thân trươc măt minh, nhưng chưa kip lam gi đa bi chông mắng chửi té tát.
Tôi trach moc tât ca, tôi cho răng minh la ngươi đau khô nhât, bi kich nhât. 2 thang nhưng tôi đa sut đên 7 kg, thân thê tan ta, tham thương. Thâm chi tôi con co suy nghi tư sat để trả thù chồng. Cuôc sông cua tôi luc đo chi la môt mau đen. Nhưng rôi tôi tư giai thoat cho chinh minh băng cach manh me buông tay.
Khi binh tinh, tôi nhân ra, phu nư chung ta co qua nhiêu dây thep rang buôc. Chi cân chung ta giât tay, người bị thương chỉ có chính chúng ta. Nhưng nêu ta chiu đau môt lân đê thoat khoi mơ dây đo, ta se đươc giai thoat. Con cái, gia đình nội ngoại, miệng lươi thê gian, tinh nghĩa vơi chông con sot lai, công lao xây dưng gia đinh bao nhiêu năm chính là những thứ khiến phụ nữ không dám buông tay.
Ngày trước, tôi sơ con mình không đu cha đu me nên cô găng niu chông vê bên gia đinh. Nhưng rồi càng cố gắng thì chinh ban thân tôi lai không thê quên đi nôi đau bi phan bôi. Nó quá lớn, nó chèn ép cả lí trí.
Video đang HOT
Còn chông tôi, miêng thì thê thôt chi co vơ con ma chân vẫn len lut đên vơi người tinh. Nôi đau, niêm tin bi vơ vun khiên tôi muốn hoa điên. Căn nha trơ thanh chiên trương vơi nhưng trân cai va liên miên.
Con trai tôi vì thế cũng chẳng đươc sông trong binh yên mà cư nơm nơp lo sơ. Nó bắt đầu khóc to mỗi khi thấy vợ chồng tôi cãi nhau. Vô tình, chính tôi đang dân dân pha hong sư hinh thanh nhân cach cua con minh. Vi thê, nhưng ngươi phu nư co suy nghi sông vi con, xin hay nghi lai. Tha vơ chông chia tay nhưng con đươc sông binh yên, con hơn đu cha đu me ma gia đinh lanh leo, bố mẹ gây gổ đên mưc đang sơ.
Ngay trươc, tôi cô niu keo chông con vi gia đinh chông. Gia đinh chông tôi qua tôt. Tôi sơ nêu bo chông, sau nay tôi không thê kiêm đươc môt gia đinh chông tôt như vây nưa. Tôi biêt chăc nhiêu ngươi cung lâm vao hoan canh như tôi: bo thi thương, vương thi tôi.
Nhưng rôi tôi nhân ra răng nêu cư cô găng niu keo, ngươi đau khô không chi tôi, con tôi ma ca bô me chông tôi nữa. Cư môi lân chưng kiên tôi va chông cai nhau, me chông tôi lai thơ dai nao nê. Me cung sut ki vi lo lăng. Tôi buông tay, không phai chi vi minh ma con vi nha chông, tôi không muôn ho tiêp tuc đau khô vi chuyên cua chinh tôi nưa.
Luc tôi buông tay, tôi chiu hang trăm lơi thi phi bua vây. Ho cho răng tôi ich ki, chi biêt nghi cho ban thân minh. Ho cho răng tôi không biêt trân trong gia đinh chông. Thâm chi co ngươi rua tôi sau nay găp phai gia đinh chông thât xâu đê tôi sang măt ra… Tôi đau khô lăm chư. Nhưng ho noi, ho cươi chư ho co cho tôi đươc đông nao đâu. Tôi hoc cach vươt qua miêng lươi thê gian băng cach chưng minh minh sông tôt, rât tôt sau khi li hôn.
Li hôn xong, tôi thây moi chuyên thât nhe nhang. Tôi sông binh yên hơn, chăm sóc con tôt và ban thân cung tôt hơn. Tôi ngay cang xinh đep, thanh đat. Tôi cũng có nhiều sự lựa chọn hơn, hoặc là cứ sống như thế, vui vẻ với con cái, hoặc là chọn lựa kỹ càng để đi thêm bước nữa với người xứng đáng.
Thê đây, trải qua những ngày tháng đau khổ nhất, tôi nhận ra một điều: Phu nư chung ta nêu không manh me thi se mai mai chiu đau khô. Chung ta cư het lên tai sao tôi khô thê nay, tôi bi kich thê nay. Thực tế là: Nêu ta không yêu thương ban thân thi chăng ai yêu ban thân ta ca.
Tôi không cổ súy việc ly hôn, nhưng nếu không thể hàn gắn, không thể chấp nhận được cuộc sống quá bi kịch thì hay manh me buông tay đê tim lai hanh phuc cho chinh minh.
Theo Iblog
Kết hôn không phải để báo hiếu, sống thật tốt cuộc đời của chính mình
Lập gia đình mà không dựa trên tình yêu khó bền vững lắm con ạ. Già cũng được, trẻ cũng được, giàu cũng được, nghèo cũng không sao. Miễn sao con dẫn về đây một người mà con nói rằng con yêu người đó.
ảnh minh họa
Từ khi nào, lấy chồng sinh con trở thành thước đo của chữ hiếu vậy? Vì thế, đừng nói với tôi rằng, tôi ế là bất hiếu nhé! Tôi hờn cả thế giới đấy! Với lại, tôi chỉ nói "Tôi 30 tuổi, vẫn ế và thấy mình vẫn ổn" chứ không nói "Tôi 30 tuổi, tôi ế và tôi thề không lấy chồng". Biết đâu, tôi 31 tuổi và tôi có chồng thì sao. Chỉ là, hiện tại đối tượng phù hợp với tôi chưa xuất hiện mà thôi. Vì thế, tôi không việc gì phải xoắn. Mấy bạn ế giống tôi chắc cũng nghĩ thế nhỉ? Cứ xõa đi, thanh xuân sắp qua rồi, tôi thấy mình chẳng có gì để hối tiếc cả.
Một số bạn nam khác lại comment rằng, tôi đang ngụy biện, đang tự an ủi mình, quá tự cao về bản thân nên ế là phải. Tôi không phản biện lại ý kiến của các bạn. Tôi chỉ muốn nói rằng, không phải ai muốn ế cũng ế được đâu. Giống như khi bạn muốn đi tu vậy. Đầu bạn đã được cạo trọc, đã khoác lên mình chiếc áo nâu nhưng tâm không tĩnh, trí không an, bạn sẽ không tu hành được. Biết đâu, các bạn nữ ủng hộ quan điểm của tôi, với khẩu hiệu "ế là tự do" nhưng thực ra trong tim của các bạn đang nhớ về ai đó. Chỉ là chưa nói ra hoặc không dám nói ra mà thôi, vậy chẳng phải là ế đâu.
Các bạn chỉ ế thật sự khi cả trái tim và lý trí không có bóng dáng của một ai cả. Nghĩa là bạn có muốn nhấc điện thoại nhắn cái tin " Đang làm gì đó" "Khỏe không?" hay gửi inbox trong facbook "Dạo này đẹp trai phết nhỉ" "Tập gym đâu mà bụng 6 múi rõ thế?" thì có lục hết danh bạ, list bạn bè cũng chẳng biết nhắn cho đứa quái nào. Tôi ế là như thế đấy. Chẳng thương ai mà cũng chẳng ai thương mình. Là tôi của 30! Hiện tại! Khi trái tim không rung động trước ai và lý trí cũng không nghĩ về ai. Thế nên, khi tôi nói "Tôi ổn" tức là tôi ổn thật. Không ngụy biện, không tự an ủi, không quá đề cao bản thân. Nghĩa là, tôi hài lòng với cuộc sống của chính mình.
Nhiều bạn lại lo lắng cho tôi, lấy chồng đi sau 33 tuổi sinh con khó lắm, nguy cơ dị tật cao. Tôi có chị bạn, 39 tuổi mới sinh con. Con vẫn đẹp, mẹ vẫn xinh như thường. Tất nhiên, sinh con sau 30 tuổi sẽ có nguy cơ cao hơn những đối tượng sinh trước 30 tuổi. Nhưng tôi không lo lắng lắm. Mọi người thường nói, con cái là trời cho. Nhưng tôi lại nghĩ khác. Hãy để một đứa trẻ ra đời khi bản thân người mẹ đã sẵn sàng. Nghĩa là họ đã chuẩn bị tốt về mặt vật chất (tiền bạc, chỗ ở, sinh hoạt...) và tinh thần (muốn làm mẹ)
Trong đó, cái ý nghĩ "muốn làm mẹ" là quan trọng nhất. Vì khi đó, tình thương của họ mới thật sự dành hết cho con. Còn nếu sinh vì sợ lớn tuổi không sinh được, sinh khi đang thiếu thốn về vật chất, sinh khi tuổi đang quá trẻ, sự nghiệp chưa ổn định... thì có thể sau đó sẽ nảy sinh rất nhiều vấn đề. Người mẹ có thể phải bỏ rơi con vì quá vất vả, vợ chồng ly hôn vì kinh tế lục đục, bạo lực gia đình khi vợ bị chồng coi khinh là ăn bám vì không có việc làm, sự nhẫn nhịn càng khiến người vợ rơi vào bế tắc. Báo chí đăng về những trường hợp này không hề ít... Tôi không muốn mình rơi vào bất cứ tình huống nào trên ấy.
Bởi vậy, tôi chỉ sinh con khi bản thân tôi đã sẵn sàng. Tôi đã từng nghĩ, nếu sau này tôi vẫn không yêu ai, không lấy được chồng tôi có thể làm mẹ đơn thân, nhận con nuôi. Trong một gia đình hoàn chỉnh, vai trò người chồng không thể thiếu. Nhưng với điều kiện hai vợ chồng phải hiểu nhau, tôn trọng nhau, thông cảm cho nhau. Nhưng nếu bản thân tôi không tìm được một người chồng như thế, thì tôi làm mẹ đơn thân. Giữa một đứa trẻ chỉ có mẹ nhưng được chăm sóc vàc giáo dục tốt và một đứa có đầy đủ bố mẹ nhưng suốt ngày phải chứng kiến bố mẹ chúng cãi nhau, thậm chí đánh nhau. Bạn sẽ chọn cách nào để nuôi dưỡng đứa trẻ ấy?
Cuối cùng, mọi người khi đọc bài của tôi, đã bị ngộ nhận về câu "Trai không phải là tất cả" nên đã sinh ra nhiều cuộc cãi vã nảy lửa giữa các bạn nam và bạn nữ. Một số bạn nam đã "nhảy dựng" lên chất vấn lại rằng tôi nói vậy là không coi bố, anh trai ra gì. Hoặc không có trai ai giúp tôi sinh con... Xin mọi người hãy bình tĩnh lại. "Trai" mà tôi nhắc đến ở đây là những đối tượng thuộc phạm vi yêu đương, một đối tượng quan tâm của những cô gái đang ế như tôi. Không phải tất cả những ai trên chứng minh nhân dân có ghi giới tính nam đều nằm trong chữ "trai" mà tôi muốn nhắc đến. Vì vậy, đừng hú gọi bố hay anh trai tôi vào đây.
Ví dụ, trong cuộc sống có rất nhiều vấn đề chúng ta cần quan tâm như học hành, công việc, bạn bè, đồng nghiệp, tình yêu... Nếu bạn là một người đang yêu, thì cái mối quan tâm đầu tiên thường dành cho hai chứ "tình yêu" ấy. Nghĩa là dù bận việc, bận học, hẹn hò với bạn bè, đồng nghiệp thì trí óc và con tim của bạn cũng đều hướng về người ấy. Luôn luôn muốn biết người ấy đang làm gì, đi với ai, có khỏe không, ăn được không, thích cái gì, ghét cái gì... Khi đó "trai" đối với những cô gái đang yêu gần như là "tất cả". Còn với một kẻ ế như tôi, không thương ai nhớ ai thì "trai" đúng là "không phải là tất cả". Tôi tự do làm tất cả những điều mình thích.
Tóm lại, tôi, 30 tuổi và trai với tôi không phải là tất cả! Và đừng ai nói với tôi, không lấy chồng là bất hiếu. Tôi nghĩ, bậc làm cha mẹ nào khi sinh con ra đều muốncon thành đạt về mọi mặt, công việc và cuộc sống. Nhưng điều họ mong mỏi nhất là con thật sự hạnh phúc với cuộc sống hiện tại, không có sự gò bóp, áp đặt, chịu đựng hay thúc ép khi đưa ra bất cứ quyết định hay hành động nào. Như mẹ tôi đã nói, sống thật tốt cuộc đời của chính mình, chính là sự báo hiếu tốt nhất cho cha mẹ.
Theo Phununews
Nếu không yêu chính mình thì cả người yêu ta nhất cũng sẽ bỏ ta mà đi! Cậu biết không, tớ chỉ muốn một lần trong đời được làm người quan trọng nhất trong lòng ai đó. Một người mà trong lòng họ luôn là lựa chọn đầu tiên... ảnh minh họa Cả đời này tớ đã sống với cảm giác mình chỉ là kẻ thừa thãi, rằng sự tồn tại của mình chẳng hề quan trọng chút nào. Ngay...