Nếu còn trinh, em đã không mất anh
Một cô gái làm cave mười năm chỉ cần 30 phút sau khi vào bệnh viện vá màng trinh thì nghiễm nhiên trở thành gái trinh sao anh?
Vật vã và đau đớn, con tim như muốn xé thành từng mảnh, tôi muốn hét lên thật to, đập tan mọi thứ để tôi không thể còn thấy cảm giác đau đớn thế này nữa. Giờ tôi ngồi đây với những giọt nước mát cứ lăn dài trên má, còn anh đã vụt mất như một ngôi sao băng chỉ vì một lí do rất đơn giản và ngắn ngủi “Anh không thể tha thứ cho quá khứ của em”.
Tưởng chừng như em đã tìm thấy được hạnh phúc thật sự để tình yêu đơm hoa kết trái. Cả hai chúng ta đều công nhận với nhau rằng mình được gặp nhau là do định mệnh, vì thế mà em đã cài nhạc chờ “ định mệnh ta gặp nhau”. Nhưng sao trời lạ trớ trêu như vậy hả anh? Ông trời cho anh gặp em, để anh và em yêu nhau, rồi định mệnh lại bắt anh và em xa nhau mãi mãi như thế này ư?
Giờ em chỉ biết ngồi đây đau đớn, còn anh chắc sẽ không bao giờ tha thứ cho em đâu!
Đối với anh chữ “trinh” quan trọng vậy sao? Chỉ là một cái màng mỏng thôi mà nó có thể đánh đổi tất cả mọi thứ? Em biết em đã sai khi không giữ mình nguyên vẹn đến khi yêu anh. Em cũng không muốn làm giảm đi giá trị chữ “trinh” của những người con gái khác nhưng anh lấy gì để đo cái “trinh tiết” của 1 người con gái? Chỉ bằng một cái màng mỏng thôi hả anh? Còn đức hạnh và lòng thủy chung thì bỏ đi đâu hả anh? Anh có biết rằng với công nghệ hiện đại như ngày nay thì một người đã “mất trinh” có thể lấy lại trinh rất dễ dàng không? Em chỉ muốn hỏi anh rằng, một cô gái làm cave mười năm chỉ cần 30 phút sau khi vào bệnh viện vá màng trinh thì nghiễm nhiên trở thành gái trinh sao anh? Còn một cô gái vì đã yêu hết lòng một người đàn ông vã đã trót trao thân cho người ta thì gọi là hư hỏng, tội lỗi sao anh?
Em đã từng trao thân cho mối tình đầu của mình trong lần sinh nhật cuối cùng ở bên nhau! (Ảnh minh họa)
Em có thể nói dối anh rằng “vì em bị ngã nên đã lỡ rách màng trinh”... nhưng anh có biết tại sao em không nói như vậy? Vì em không muốn lừa dối anh bất cứ chuyện gì. Tại sao anh không hiểu được vì sao em lại thành thật với anh như vậy? Anh có biết rằng “sự thật dù có đau lòng đến mấy cũng không bằng một sự lừa dối” không anh?
Trước khi yêu anh, em đã yêu một người, tình yêu đó với em tưởng sẽ là tình yêu đầu tiên và cũng là cuối cùng. Bởi người đó đã vẽ ra cho em một tương lai rất hạnh phúc về một đám cưới và một ngôi nhà đầm ấm cùng những đứa con thơ. Với tâm hồn ngây thơ và nhẹ dạ của một cô sinh viên năm thứ hai, em đã yêu người ta hết lòng để rồi sau đó nhận lấy sự cay đắng. Người ta đã luôn tìm ra đủ lí do để làm em buồn và khiến em khóc nhưng không hiểu sao em vẫn yêu anh ấy!
Khi yêu, em cũng đã cố gắng giữ gìn… nhưng đúng vào ngày sinh nhật lần cuối cùng của người ấy trước khi em nói lời chia tay thì em đã không còn giữ được sự trong trắng nữa. Và người ta vẫn cứ tiếp tục làm em buồn và rơi lệ. Biết là còn rất yêu nhưng em không thể chấp nhận được thái độ như vậy và em đã nói lời chia tay để ra đi trong đau đớn và sự hận thù trong lòng…
Rồi thời gian cũng qua đi, cây cối vẫn đơm hoa kết trái, mây vẫn bay và gió vẫn thổi và em vẫn phải cố gắng để bước về phía trước, nỗi đau trong em cũng dần lành lại. Và nó phục hồi hẳn khi anh đến với em.
Video đang HOT
Em vẫn nhớ như in cái ngày đó, ngày em được gặp anh. Mình gặp nhau thật tình cờ anh nhỉ? Mọi thứ đều rất tình cờ, làm em cứ ngỡ như đó là định mệnh sắp đặt cho em gặp anh. Rồi anh nói lời yêu em cũng rất nhanh, em thầm cảm ơn ông trời rất nhiều vì đã mang anh đến với em. Em tự nhủ mình sẽ yêu anh hết lòng, chăm sóc anh thật tốt, cả đời còn lại sẽ yêu anh, chung thủy với anh, chỉ mình anh thôi, không bao giờ làm anh buồn, để bù đắp lại lỗi lầm của em trong quá khứ.
Anh biết không, khi biết anh yêu em, em đã rất hạnh phúc vì em cũng rất yêu anh! Nhưng bên cạnh sự hạnh phúc đó là sự lo lắng, lo lắng vô cùng anh à! Em sợ một ngày nào đó anh sẽ hỏi em về quá khứ của em…
Em sẽ cố gắng dành cho anh những gì ngọt ngào nhất, những giây phút hạnh phúc nhất khi ở bên em! (Ảnh minh họa)
Khi gặp anh, yêu anh, em đã thấy mình rất có lỗi với anh, anh biết vì sao không? Vì em không thể giữ mình còn nguyên vẹn đến khi yêu anh. Em đã tự dằn vặt mình rất nhiều. Chính vì thế mà em luôn tự nhủ rằng, sẽ cố gắng dành cho anh những gì ngọt ngào nhất, những giây phút hạnh phúc nhất khi ở bên em.
Nhưng ông trời có lẽ không thấu được nỗi lòng của em, ông đã giật anh ra khỏi tay em một cách phũ phàng…
Khi đó anh đang đi công tác, buổi trưa anh gọi điện cho em, hỏi thăm em cơm nước thế nào? Mình tâm sự được một lúc thì bỗng nhiên anh hỏi em một câu hỏi mà bấy lâu nay em luôn lo sợ “Em hãy nói thật chuyện của em và bạn trai cũ của em cho anh nghe đi?” và anh còn nói thêm “Có gì thì nói hết để anh còn tha thứ, anh là người rất dễ tha thứ, đừng để khi anh biết được …”. Và như những gì anh mong muốn, em đã thật thà kể hết cho anh nghe về chuyện của em và bạn trai cũ. Em cảm thấy rất buồn và đau khổ khi anh hỏi em “Vậy tất tần tật là của người ta?”… em không biết phải trả lời thế nào, chỉ biết đáp lại rằng “Anh biết rồi sao anh còn hỏi”. Lúc đó anh bảo “Em đi nấu cơm đi”, em cúp máy và tim em bắt đầu đau, nước mắt em giàn dụa…
Em biết khi nói ra những lời đó, em biết mình đã mất anh rồi, vậy nên tim em đau lắm anh à! Em đau như chưa bao giờ đau đến thế! Khi đó em chỉ muốn cầm dao đâm mình một nhát cho để kết thúc đời mình… nhưng khi nghĩ đến Bố mẹ và em trai nên em đã cố nén lại nỗi đau và bất hạnh đó.
Em đã vật vã mất mấy ngày trời vì anh! Em không ăn nổi thứ gì, không còn tâm trí để làm bất cứ điều gì nữa…. Em đứng trước lớp giảng bài cho học sinh mà lúc nào cũng ngơ ngẩn nhớ đến anh! Có những khi em ngồi ngơ ngẩn rất lâu khiến học sinh hỏi “Cô sao vậy?”. Khi đó em mới tỉnh ra rằng, mình đang ngồi trước bao nhiêu học sinh và đang trong giờ dạy. Em nhớ anh trong nỗi đau tuyệt vọng, biết là đau nhưng sao em vẫn muốn nhớ!
Từ khi đó, anh đã tan đi như một làn khói, anh không gọi điện cho em nữa và em cũng không đủ can đảm để gọi diện cho anh thêm một lần nữa…
Anh ơi, có phải em đã sai khi nói hết với anh sự thật không? Em thật là khờ phải không anh? Em quá ngốc để giờ em mất anh thật rồi! Em đau đớn tột cùng và không biết làm gì nữa… Em chỉ muốn chắp hai tay quỳ dưới tượng Phật để tìm thấy sự bình an trong tâm hồn mình. Em muốn tâm sự với ai đó để nhận được lời an ủi nhưng em không dám nói cái sự thật đó với ai hết, kể cả mẹ của em… nhưng tại sao em lại nói hết tất cả điều đó với anh?… em không hiểu chính mình nữa? Có phải vì em quá yêu anh, em quá dại khờ nên anh hỏi gì em cũng chân thành nói hết?
Em ngốc lắm phải không anh? Giá như cái khoảnh khắc đó quay trở lại, em sẽ không nói thật như vậy đâu! Em sẽ nói dối để em được ở bên anh… nhưng muộn quá rồi anh nhỉ? Đã quá muộn rồi… giờ anh đã đi xa mãi, xa mãi không về với em nữa. Em đau lắm anh à! Có những lúc em đã nghĩ quẩn, em chỉ muốn mình biến mất khỏi cuộc sống này để em không phải nếm trải thêm nỗi đau nào nữa! Em hay cười vậy thôi, chứ lòng em mềm yếu và non nớt lắm anh à!
Dù biết anh đã đi mãi không về nhưng em vẫn ngồi đây cầu nguyện: “Ước gì anh tha thứ cho lỗi lầm quá khứ của em như lời anh nói “anh là người rất dễ tha thứ” và về với em như ngày xưa ấy” nhưng có lẽ, “giấc mơ vẫn chỉ là giấc mơ thôi” anh nhỉ?
Anh ơi, giờ anh cũng đã đi rồi. Cảm ơn anh vì đã cho em một hạnh phúc ngắn ngủi. Em xin lỗi vì đã không thể giữ mình nguyên vẹn đến khi yêu anh! Cầu chúc anh sẽ hạnh phúc bên một người con gái còn trinh nguyên!
Theo Socola
Mười năm ...tôi "biết" đàn ông có một lần
Con à, mong con nghĩ lại mà thương lấy hai thân già này, không có nó chắc khi chết hai thân già này cũng không nhắm mắt được .
Đêm đã khuya mà tôi cứ trằn trọc mãi với câu nói như van xin, ánh mắt như cầu khẩn ấy. Hai gương mặt khắc khổ và sạm đen vì mưa nắng của hai ông bà hàng xóm cứ ẩn hiện trong tâm trí tôi. Hai gương mặt ấy đã thân quen với tôi từ khi tôi còn bé.
Bao đêm nay, đêm nào cũng vậy, khi nghe thấy tiếng ngáy đều đều như xẻ gỗ của chồng thì tôi lại một mình lau nước mắt, xót thương cho số phận hẩm hiu của mình. Nước mắt ấy đã làm ướt gối hơn mười năm nay....Tôi và anh thân nhau từ thời còn đi nhà trẻ. Nhà anh gần nhà tôi nên chúng tôi thân thiết như anh em. Anh là con một nên bố mẹ anh coi tôi như con gái trong nhà. Tuy học cùng lớp nhưng với tôi anh luôn tỏ ra người lớn.
Anh luôn nhường nhịn tôi trong mọi trò chơi, anh luôn bảo vệ tôi trong khi chơi cùng lũ bạn. Đã nhiều lần anh bị đòn vì sự nhõng nhẽo của tôi nhưng anh luôn chịu đựng. Tôi thích hoa súng thì anh không sợ lũ đỉa. Tôi thích hoa phượng thì anh sẵn sàng chịu kiến cắn hay té ngã. Bao nhiêu lần tôi vui thích là bấy nhiêu lần anh chịu đòn roi, nhưng không lần nào anh than khóc. Tôi thương anh nhiều lắm, tôi đã chủ động nắm tay anh khi tôi thấy anh ngập ngừng đưa tôi cành hoa phượng vào đầu hè. Tâm hồn con gái luôn nhạy cảm nên tôi hiểu được những gì anh dành cho tôi mặc dù anh chẳng bao giờ nói với tôi những điều thầm kín.
Mọi việc cứ êm đềm trôi cho tới kì thi đại học. Tôi và anh cùng đậu đại học nhưng gia đình khó khăn hơn nên anh phải bỏ dở những mơ ước. Mơ ước cùng tôi sánh bước trên giảng đường.... cùng tôi xây dựng cho tương lai. Ngày nhập học là lần đầu tiên tôi biết khóc vì anh. Cuốn sổ tay với nét chữ run run của anh đã làm tôi xúc động. Cuốn sổ ấy là hành trang tôi luôn mang theo bên mình, nó đã ghi lại tất cả những kỉ niệm của tôi và anh. Ghi lại những năm tháng anh vất vả nơi quê nhà, ghi lại những lần anh mang mấy món quà ở quê lên thăm tôi, tuy không cao sang nhưng thấm đượm tình cảm của anh. Ghi lại cả những nụ cười và ánh mắt đượm buồn của anh.
Nhưng sự đời thật trớ trêu, bố mẹ đã không đồng ý tôi yêu anh khi biết anh không thể đi học, không phải là sinh viên, tương lai của anh sau này sẽ là "cổ vác cày, vai vác bừa". Tôi càng thương anh thì bố mẹ tôi càng ra sức ngăn cản. Tuy thương anh nhưng tôi không dám cãi lời cha mẹ. Chính những sai lầm này mà tôi phải trả giá bằng nước mắt, bằng hạnh phúc hơn mười năm nay. Tôi đã phải lấy chồng theo sự sắp đặt của cha mẹ - người mà tôi không hề thương yêu.
Đêm trước khi đám cưới tôi đã chủ động trao thân cho anh, hiến dâng tất cả cho anh - người tôi yêu. Anh đã khóc thật nhiều vào đêm đó. Sau chín tháng tôi sinh thằng cu bụ bẫm. Cả nhà chồng ai cũng yêu quý tôi, ai cũng rạng rỡ trên nét mặt nhưng chỉ mình chồng tôi biết nó không phải con của anh. Sau này anh đã thú nhận với tôi anh bị bất lực không thể có con, anh cưới tôi là để cha mẹ anh vui lòng. Anh mong tôi tha thứ, anh sẽ coi đứa con ấy như con ruột của mình.
Tôi nghe mà chân tay bủn rủn, không biết nên mừng hay nên lo. Lại một lần nữa tôi bủn rủn chân tay khi biết tin ở quê nhà - người mà tôi yêu thương ấy bị tai nạn. Anh bị tai nan trong một cơn say. Anh luôn say xỉn từ ngày tôi lấy chồng. Tai nạn ấy đã cướp đi chức năng làm chồng, làm cha của anh khi mà anh chưa tìm được một nửa cho mình. Tai nạn của anh đã làm "ông bà hàng xóm" - cha mẹ anh suy sụp. Tôi như người mất hồn khi biết tin ấy.
Tình cảm dành cho anh bấy lâu bị dồn nén nay lại trỗi dậy. Tôi đã khóc thật nhiều, khóc thương cho anh, khóc vì giận chính bản thân mình, khóc giận cả anh - sao ngày đó anh không cứng rắn hơn, mạnh mẽ hơn để giành lại tình yêu cho mình ?
Càng ngày thằng con tôi càng giống anh như đúc. Mỗi lần tôi đưa con về quê là bố mẹ anh lại sang chơi và quấn quýt với cháu, như có sợi dây vô hình chính cháu cũng rất cảm mến ông bà "hàng xóm" làm tim tôi như thắt lại. Một lần ông bà đã gặp riêng tôi, cầu xin tôi hãy để cho ông bà nhận cháu. Đây là niềm hi vọng, niềm an ủi duy nhất của ông bà lúc về già. Ông bà nói mọi quyết định đều do tôi nhưng trong sâu thẳm con tim tôi biết ông bà mong mỏi biết chừng nào.
Tôi giận mình ngày trước đã không đủ lí trí để bây giờ gây ra cảnh trái ngang. Tôi đang phải sống với người chồng bất lực, đêm đêm nằm bên chồng mà gối tôi ướt đẫm. Sống trong nhung lụa mà tâm hồn tôi ngày càng héo mòn. Tôi cũng là phụ nữ như bao người khác, cũng có nhu cầu như bao người phụ nữ khác, Tôi thèm một vòng tay siết chặt, một bờ vai vững chắc...để tựa vào.....vậy mà....
Giờ đây khi con tôi đã hơn mười tuổi mà tôi chỉ một lần biết đến vòng tay của đàn ông - đấy là vào đêm thấm đẫm nước mắt của tôi và anh. Nhiều đêm tôi muốn hét lên thật to, muốn phá tan cái không gian êm đềm mà nặng nề ấy, muốn phá tan cái khóa vô hình mà vững chắc ấy để được sống thực với bản năng của mình, rồi cuộc đời muốn ra sao thì ra, nhưng tôi đã không làm được điều ấy.
Lòng tôi đang rối bời. Giờ đây tôi không biết có nên nói thật với cháu hay cứ để cháu lớn lên trong nỗi mong mỏi của " ông bà hàng xóm" và người cha tàn phế nơi quê nhà ? Nếu tôi nói thật thì gia đình chồng tôi bây giờ sẽ ra sao ? cha mẹ tôi nơi quê nhà sẽ sống ra sao ? Cuộc đời tôi sẽ ra sao ? Con tôi sẽ sống ra sao??? Bao nhiêu câu hỏi mà tôi không thể tự trả lời được.
Theo Eva
Mảnh ghép hoàn hảo... Và em sẽ giữ lấy anh - mảnh ghép hoàn hảo của trái tim em (Ảnh minh họa) Em không dám nghĩ tới một ngày em sẽ mất anh trong cuộc sống nhưng liệu mọi người có chấp nhận tình yêu của em dành cho anh - một người khuyết tật? Mỗi lần nhìn thấy các đôi nắm tay nhau đi trên đường,...