Nếu có sai lầm, đừng đổ lỗi do số phận
Đành rằng xã hội luôn có nhiều cạm bẫy, ganh ghét nhưng cái gì giữ được hãy cố giữ, không giữ được thì đừng khiên cưỡng mà phải biết chấp nhận. Giải pháp ôn hòa, chia sẻ là cách tốt nhất của cả vợ và chồng.
ảnh minh họa
Tôi là phụ nữ 35 tuổi, chưa lập gia đình, làm công ty nhà nước, có nhiều trải nghiệm về cuộc sống, nếm mật nằm gai, lên bờ xuống ruộng trong công việc, trải qua tình trường, rồi cũng bị ganh ghét, đố kỵ nhưng những chuyện đó tôi đều bỏ qua, bởi không muốn mình mất thời gian vì những điều không thích. Thay vì ngồi gặm nhấm những chuyện đó, tôi kiếm việc gì để làm và để quên, rồi thời gian sẽ xóa nhòa mọi chuyện, nói thì rất dễ nhưng làm khó lắm. Trước đây tôi là người không biết ghét ai, nếu không thích tôi sẽ tránh mặt hoặc không nói chuyện, không đề cập tới họ, còn nếu có chút quan tâm tôi chỉ hỏi thăm qua người khác.
Tôi ghét nhất sự giả dối, vậy mà tôi ghét cái gì trời trao tôi cái đó, khi còn trẻ cứ nhìn vào hình ảnh cha là tôi mong muốn có được một người đàn ông như thế. Cha rất tốt, không biết chơi bời, thi thoảng cũng ăn nhậu nhưng luôn biết quan tâm đến vợ con, lại là người kiếm tiền cũng giỏi. Tuy tiền không nhiều nhưng cha chịu khó “cày” vì vậy cuộc sống gia đình không đến nỗi nào. Cha là mẫu người lý tưởng. Vì thế tôi luôn nghĩ đàn ông nào cũng gần giống cha, hễ có người nói ra những thói hư tật xấu của đàn ông là tôi luôn đứng ra bênh vực họ, luôn nói tật xấu của đàn ông từ cổ chí kim là thế nhưng không đến nỗi để bị nói như vậy.
Cũng vì lẽ đó mà đàn ông trong mắt tôi luôn là những người tốt, khi biết yêu tôi cũng mường tượng về hình ảnh người yêu như cha tôi. Trải qua bao thăng trầm trong chuyện tình cảm tôi mới thấm thía về đàn ông không như mình nghĩ. Năm lần bảy lượt, quen hết người này người kia, tôi đều nhận lấy sự phản bội từ họ, sự lừa dối đến nhẫn tâm, sự hèn hạ đến bất nhẫn. Không muốn nghĩ xấu đàn ông vì không phải ai cũng xấu nhưng đọc nhiều, thấy nhiều, biết nhiều đã làm hình ảnh đẹp về đàn ông trong mắt tôi lu mờ dần.
Tôi luôn có những câu hỏi tại sao đàn ông hư nhiều hơn tốt, tại sao đàn ông chỉ biết hưởng thụ mà không biết chia sẻ, tại sao đàn ông chỉ biết nói mà không làm? Đã là con người thì đàn ông hay phụ nữ đều có ưu và khuyết, cứ đem ra phân tích sẽ thấy mọi vấn đề. Từ khi xuất hiện Adam, Eva chẳng phải chỉ là cái xương sườn của Adam- một phần phụ của cơ thể đàn ông, có nghĩa là phụ nữ luôn yếu đuối phải dựa vào sức mạnh của đàn ông thì mới tồn tại. Đến thời đại phong kiến lại xuất hiện tục lệ “trọng nam khinh nữ”, sự chịu đựng của người phụ nữ thời đó khắc nghiệt đến mức nào, nói không chừng giống như ôsin ấy chứ.
Rồi qua nhiều giai đoạn phát triển của xã hội, cho đến ngày nay nam nữ bình đẳng, mang tiếng là bình đẳng, nhưng nào có bình đẳng, chỉ có khác hơn thời xưa là phụ nữ được lên tiếng, được bảo vệ quan điểm, được làm những điều mình thích, và làm việc kiếm tiền giỏi hơn. Cho dù có giỏi mấy vẫn phải chịu đựng sự dày vò, khinh khi, chế giễu của đàn ông khi phụ nữ không làm hài lòng họ. Phụ nữ bản chất luôn yếu đuối nhưng tiềm ẩn sự mạnh mẽ, đức hy sinh của họ cao như núi rộng như biển, tôi không nói quá lên nhưng hãy cứ nhìn vào những người mẹ, người chị thì thấy họ cao cả đến thế nào.
Video đang HOT
Mặc dù ngày nay phụ nữ không bằng như thế nhưng ít ra họ vẫn làm được gần bằng như thế. Phụ nữ ngày xưa chỉ ở nhà lo nội trợ hầu chồng, phụ nữ ngày nay vừa đi làm vừa chăm con, vừa lo nội trợ, vừa phải đấu tranh tư tưởng khi chồng có tính sao nhãng, trăng hoa, bực bội và bị áp lực từ việc nước đến việc nhà đến chồng con. Vì thế nên sinh ra cái tính phụ nữ hay cằn nhằn, cáu gắt khiến sự việc tồi tệ hơn. Họ thật sự đâu muốn thế, không phải bắt nguồn từ quý ông mà ra sao?
Tuy rằng phụ nữ ngày nay cũng có một số người lẳng lơ, xảo trá khiến đàn ông chao đảo và say nắng, “mỡ treo miệng mèo” thì làm sao đàn ông kiềm chế được. Bản năng con người mà, của cho không không dùng thì phí, nhưng với những phụ nữ này tôi không bàn tới vì đó là bản chất của họ. Tôi chỉ nói lên sự chịu thương chịu khó của những phụ nữ yêu chồng thương con mà cả đời không được sự đền đáp từ chồng, từ người đàn ông mình yêu, vậy nên có công bằng cho phụ nữ không?
Trong khi đó các anh được mệnh danh là mạnh mẽ, trụ cột gia đình giỏi kiếm tiền là thế nhưng lại tiềm ẩn sự yếu đuối không vì bản chất mà vì cái tôi, vì sĩ diện hão, vì chứng tỏ mình hơn người, ra đường áo quần bảnh bao, về nhà luộm thuộm lười biếng, không có ý thức đỡ đần, khi nào bị nhắc nhở mới làm. Cũng có những quý ông biết phụ vợ nhưng rất ít, đó là những người đàn ông vẫn còn hiểu được giá trị của sự phụ giúp.
Tôi thấy có nhiều ông chồng cứ nghĩ mình đi làm kiếm nhiều tiền đem về là xong việc, không biết quan tâm nhà cửa nhưng khi ra đường thì bô lô bô la rằng mình là người đàn ông giỏi giang, vừa biết kiếm tiền vừa lo việc nhà, rồi chăm con cho vợ, ca ngợi hết lời về vợ với bạn bè. Khi ngồi bên cạnh các em chân dài thì chê bai vợ hoặc người yêu không tiếc lời, ăn nhậu bê tha, không hề nghĩ đến nỗi lo toan của phụ nữ. Thậm chí có đàn ông luôn chì chiết chuyện quá khứ của phụ nữ nhưng ngoài mặt luôn làm ra vẻ tha thứ hiểu chuyện. Những người đàn ông này chẳng đáng một gram nào, chả trách mà bị so sánh giữa Việt và Tây.
Nói như vậy không có nghĩa là không có đàn ông tốt. Có nhiều quý ông chăm lo cho vợ cho con rất tuyệt vời, nhưng hình ảnh này hiếm gặp. Giá như đàn ông nào cũng được vậy thì sẽ không còn tình trạng so sánh và bị bóc mẽ. Nói đi thì phải nói lại, không phải chỉ đàn ông hư hỏng không đâu mà phụ nữ chúng ta cũng không kém họ là mấy, giỏi giang kiếm tiền thì lại cao giọng trách móc đàn ông không ra gì, rồi ngồi buôn dưa lê nói xấu chồng. Đây là điểm yếu của phụ nữ, có giỏi đến mấy, có hơn người đến bao nhiêu, trình độ học vấn thế nào, cao tới đâu mình cũng là những người phụ nữ yếu đuối, cần sự chở che trong mắt đàn ông. Đừng cho rằng họ thua kém là họ không ra gì.
Người xưa có câu “Được cái này mất cái kia”, đó là quy luật bù trừ, cũng vì ai cũng cho mình giỏi, không ai chịu thua ai mới xảy ra tình cảnh “Cơm không lành canh không ngọt”, ngoại tình, coi thường nói xấu nhau. Quý ông bất mãn ra ngoài mượn bờ vai chia sẻ, xảy ra chuyện ngoài ý muốn lại đổ thừa hoàn cảnh, mà hoàn cảnh không có tội nhưng luôn bị đổ thừa. Đây là bệnh chung không riêng của đàn ông hay phụ nữ, thay vì sửa sai không sửa cứ đem ra mổ xẻ trách móc nhau, than thân trách phận bảo do duyên số. Số phận cũng chỉ một phần, con người ra sao, thế nào là do ta điều khiển.
Đành rằng xã hội luôn có nhiều cạm bẫy, ganh ghét nhưng cái gì giữ được hãy cố giữ, không giữ được thì đừng khiên cưỡng mà phải biết chấp nhận. Bản thân tôi cũng tiếc nuối ít lần và thèm một gia đình nhỏ, vậy nên hãy biết trân trọng những gì mình đang có, đừng để mất đi rồi thấy tiếc. Giải pháp ôn hòa, chia sẻ là cách tốt nhất của cả vợ và chồng. Sống đến từng tuổi này, trải qua nhiều sóng gió tôi mới rút ra được một điều “Thù hận, ganh ghét, đố kỵ, chê bai khi còn trẻ để thỏa mãn sự hiếu thắng nhưng đến khi về già mọi thứ điều trở nên vô nghĩa”, đạo lý làm người được nhìn qua từ nhân quả nhãn tiền, vậy nên hãy sống tốt đúng với bản chất một con người. Đây là những dòng tự sự tôi đúc kết được từ cuộc sống.
Theo VNE
Quá khứ cứ mãi đeo bám tôi
Do số mệnh xung khắc, do ám ảnh quá khứ hay vì anh chưa bao giờ yêu tôi nên mới dẫn đến cảnh trái ngang này?
Tôi đã chia tay mối tình đầu sau 3 năm từ khi là cô sinh viên năm nhất. Ngày đó tôi quen anh trong một câu lạc bộ sinh viên. Anh không quá đẹp trai, cao to nhưng nói chuyện có duyên và biết lắng nghe. Dần dần tôi cũng có cảm tình với anh nhưng cũng phân vân không biết anh nghĩ gì về tôi. Một lần, người bạn gái thân lấy điện thoại của tôi nhắn tin thổ lộ thay tôi tình cảm với anh. Anh trả lời lại rằng thích tôi và hôm đó chúng tôi chính thức quen nhau.
Theo thời gian, chúng tôi yêu nhau và đã đi quá giới hạn. Anh hứa sẽ có trách nhiệm và lấy tôi sau khi hai đứa ra trường. Nhưng đời không nói trước điều gì. Anh chia tay tôi vào một ngày giữa tháng 2 sau khi về quê ăn tết. Khi đó, tôi vừa ra trường, đi làm chưa lâu và anh còn một năm nữa ra trường. Lý do anh đưa ra là ba mẹ anh không thích tính cách của tôi và chê tôi nhỏ con, không thể cải thiện nòi giống. Anh còn sự nghiệp tương lai trong khi tôi lớn tuổi hơn, chờ đợi anh sẽ khổ. Tôi đã níu kéo mong anh quay lại và nói sẽ chấp nhận tất cả, sẽ chờ đợi anh nhưng anh đã thẳng thừng từ chối. Anh còn nói sẽ không bao giờ có chuyện chúng tôi quay lại nữa dù tôi có chờ đợi bao lâu và mong tôi hạnh phúc với người đàn ông khác. Dù yêu tôi nhưng anh không thể cãi lời ba mẹ nên mong tôi hiểu và thông cảm.
Tôi đau khổ, tuyệt vọng, mặc cảm vì bản thân và không dám tin vào tình yêu. Tôi sợ và xa lánh tất cả. Nhưng bạn bè xung quanh đã động viên, an ủi rất nhiều, tôi bắt đầu thay đổi bản thân, khiến cho mình bận rộn, gặp gỡ bạn bè, làm những việc yêu thích và lên các trang tâm sự đọc những câu chuyện tình yêu của người khác. Từ những lời góp ý của các bạn để vực dậy chính mình và dần dần lấy lại tinh thần, vui vẻ hơn. Tôi nghĩ lại những lời anh đã nói và cũng quyết tâm quên anh - mối tình đầu của tôi.
Cũng thời gian này, tôi bắt đầu hòa nhập với đồng nghiệp trong công ty, đi chơi, ăn uống, hát hò. Trong nhóm bạn bè đồng nghiệp cùng chơi, tôi và anh ấy hay tâm sự. Anh cũng đã một lần đau khổ vì mối tình đầu bỏ anh đi lấy chồng. Chúng tôi nói chuyện rất tâm đắc, thông cảm và hiểu nhau, xem nhau như bạn bè. Cuối tháng 4, người yêu cũ của tôi muốn quay lại nhưng lúc này tôi đã không còn tình cảm nữa. Tôi cũng đem chuyện này kể với anh bạn đồng nghiệp, anh ấy nói sao không cho người ta cơ hội nhưng tôi nói không thể vì không còn nghĩ đến nữa.
Dần dần tôi mến anh và yêu anh lúc nào không hay. Tôi cảm nhận anh cũng có tình cảm với tôi. Anh cũng bắt đầu quan tâm và muốn tôi cho anh cơ hội để tìm hiểu. Tôi nói với anh tôi sợ vì đã một lần đau khổ trong tình yêu rồi. Nhưng anh bảo hãy xem như cơ hội để tìm hiểu nhau và tôi coi đó như là sự bắt đầu. Đó là tháng 5 vừa rồi. Nhưng chỉ một tuần sau, anh bắt đầu tránh mặt tôi. Qua tìm hiểu, tôi mới biết anh đang quen người khác trong công ty. Cô ấy cũng chơi chung trong nhóm đồng nghiệp và trước đây cũng biết chuyện tình cảm của tôi và anh ấy. Họ đã hôn nhau và tối nào cũng đi chơi.
Khi biết điều đó, tôi buồn lắm nhưng cũng mong anh và người bạn kia hạnh phúc. Tôi vẫn xem anh như bạn bè. Nhưng bạn bè trong nhóm trách anh quá đa tình, tham lam, đang tìm hiểu tôi mà lại quen người ngay trong nhóm. Họ còn bảo anh lợi dụng tôi và cả người con gái kia để quên mối tình đầu, ai cũng xa lánh anh. Anh không gặp người kia nữa và thậm chí xem nhau như người xa lạ. Ở công ty cũng tránh gặp mặt.
Một ngày anh thú nhận với tôi là anh có tình cảm với tôi nhưng khi biết tuổi tác tôi và anh khắc nhau (anh tuổi sửu, tôi tuổi thìn), lấy nhau về kiểu gì anh cũng chết sớm, gia đình anh không thể nào chấp nhận chuyện tôi và anh quen nhau. Vì anh là con trai một, cháu trưởng dòng họ nên anh mới tránh mặt tôi. Nụ hôn với người kia chỉ là bản năng đàn ông và anh mặc cảm là người thứ ba chen vào nên tôi mới không quay lại với người cũ. Anh mong chúng tôi là bạn. Nhưng thực sự tôi đã quên người cũ và yêu anh nên rất đau khổ khi hiểu rằng anh sẽ không vượt qua được số mệnh nên dặn lòng quên đi và chỉ xem anh như bạn bè.
Nhưng sau đó, trong một lần đi chơi cùng bạn bè, anh có uống bia và đưa tôi về. Đêm đó anh đã hôn tôi, chưa đi quá giới hạn nhưng có chạm vào cơ thể tôi. Anh xin lỗi tôi và mong tôi vẫn xem anh là bạn. Tôi muốn quên đi tình yêu tôi dành cho anh nhưng nụ hôn đó đã làm tôi suy nghĩ rất nhiều. Tôi không chấp nhận được lý do số mệnh mà anh đã nói trong khi anh cũng yêu tôi. Sau đó, tối nào anh cũng nói muốn được yêu, được ôm tôi nhưng mặc cảm với quá khứ và những điều anh nói nên tôi đã bảo anh hãy tránh xa tôi, đừng nghĩ đến tôi nữa. Anh nói anh không quan trọng chuyện quá khứ, anh yêu tôi. Anh hẹn tôi đi nhà nghỉ vì chỉ muốn được ôm tôi. Có lẽ tôi cũng muốn được tựa vào bờ vai đó dù chỉ một lần nên đã đồng ý. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, nam nữ bên nhau chung một phòng không kìm chế nổi, chúng tôi đã vượt quá giới hạn.
Tuy nhiên, sau lần này anh không xa lánh tôi mà bắt đầu mối quan hệ với tôi. Chúng tôi bắt đầu hẹn hò, đi chơi như một cặp tình nhân thực sự. Tôi say trong hạnh phúc và mơ một giấc mơ mái ấm bên anh. Chúng tôi có vài lần quan hệ nữa nhưng anh dặn tôi phải uống thuốc tránh thai vì giờ anh vẫn chưa đủ điều kiện lo cho một gia đình riêng. Tôi muốn tình yêu của mình dựa trên thời gian tìm hiểu chứ không phải là dục vọng. Tôi nghĩ theo thời gian khi đã yêu nhau thì chuyện tuổi tác không quan trọng. Anh cũng lo lắng, quan tâm tôi rất nhiều. Chúng tôi rất vui nhưng càng ngày tôi cảm nhận anh ít quan tâm đến tôi hơn. Có lúc anh làm tôi rất buồn, không biết anh có yêu tôi thật lòng hay không.
Anh nói yêu tôi, quan tâm và lo lắng cho tôi nhưng lúc tôi cần anh thì không thấy anh đâu cả. Tôi dọn phòng trọ kêu anh qua phụ thì anh bảo bận. Tôi nhờ anh qua chở đi làm vì xe hư, anh cũng bảo bận. Đi chơi anh kêu tôi qua đón vì ba mẹ không cho đi chơi, dắt xe ra khỏi nhà không được. Muốn rủ anh đi chơi thì anh bảo hết tiền đợi lĩnh lương. Tôi lo lắng cho anh thì anh bảo tôi muốn làm mẹ anh. Anh luôn nói tùy em, em muốn làm gì thì làm. Lúc anh gặp tôi là sau khi đi nhậu về và vào nhà nghỉ. Nhưng tôi đã quá yêu anh nên không còn phân biệt đâu là thật giả.
Tháng 10, anh về quê ở Huế để làm giỗ tộc. Anh đã đi xem bói rất nhiều nơi và thầy nào cũng phán hai đứa không được quen nhau. Một lần nữa anh nói với tôi. Trong lúc nóng giận tôi đã nói đừng liên lạc, hãy cho nhau thời gian để suy nghĩ xem có nên tiếp tục hay không. Một hôm, anh hỏi tôi có thể chết vì anh không? Tôi nói nếu vì anh, em sẽ chết nhưng em không muốn chết để anh một mình lúc này. Anh nói anh cũng vậy và nói chia tay.
Tôi choáng váng và đau khổ vô cùng khi cuối cùng anh cũng lấy lý do số mệnh để chia tay. Nhưng chia tay cả hai đều không muốn nên xem nhau như bạn bè và tối nào cũng nhắn tin, nói chuyện điện thoại. Anh nói nhớ tôi, không quên tôi được, muốn gặp tôi và anh lại đưa tôi vào nhà nghỉ. Anh xin lỗi vì không mang hạnh phúc cho tôi. Lúc này, anh hỏi tôi về mối tình đầu và cho tôi biết, người đó đã nói chuyện quá khứ của tôi và anh nghe được từ người bạn trong công ty tình cờ có quen người đó. Tôi suy sụp vì không ngờ mối tình đầu mà tôi đã từng yêu lại có thể hạ nhục tôi và bêu riếu về tôi như thế. Điều đau đớn nhất là tôi lại nghe từ anh, người mà tôi đang yêu. Đến lúc này, anh vẫn nói yêu tôi nhưng anh không thể đến với tôi, không phải chuyện quá khứ mà vì số mệnh. Tôi đau lắm nhưng cũng đành chấp nhận vì níu kéo cũng đâu được gì. Quan trọng là anh đã yêu tôi thật lòng chỉ vì hoàn cảnh mà phải chia tay và anh cũng rất đau khi xa tôi.
Tối nào chúng tôi cũng nhắn tin chúc nhau ngủ ngon nhưng anh cũng khuyên tôi quên anh và quen người khác. Vậy mà mới hôm qua, anh nhắn tin nói với tôi là anh đã có người yêu mới. Anh quen được 10 ngày nhưng là sau khi chia tay tôi. Tối nay anh hẹn người ta đi chơi. Tôi có cảm giác trời đất đảo lộn. Chẳng lẽ anh quên tôi nhanh như vậy hay từ trước đến giờ anh không yêu tôi? Trong cơn nóng giận và ghen tuông, tôi mắng anh là thằng khốn nạn, không xứng đáng, lợi dụng tôi chứ không yêu tôi, anh sẽ bị quả báo. Đến lúc này anh nói: "Ừ, anh là thằng khốn nạn như vậy đó. Đã nói ngay từ đầu mà em không tin. Em cũng đâu quá. Sao em cũng từng làm như thế với người tình đầu, cũng quên nhanh và quen anh nhanh. Tôi bị quả báo còn em thì vui. Em nghĩ sao khi tôi quen em mà tôi nghe những lời bàn tán không tốt về em và người đó. Em nghĩ sao cũng được. Đúng là lòng dạ đàn bà đều như vậy cả". Tôi đau lòng muốn chết được. Tối không ngủ được, chỉ biết khóc. Sáng dậy không nổi, nghỉ làm ở nhà luôn. Sáng ra anh gọi điện trách tôi "Tối qua anh chẳng đi đâu cả nên ở nhà nhắn tin chọc em thôi. Nhưng anh không ngờ đó. Thôi thì đừng gặp và nói chuyện với hạng người như anh nữa".
Giờ đây tôi không biết phải như thế nào nữa, phải nghĩ về anh như thế nào nữa, anh có yêu tôi thật lòng không hay chỉ là lợi dụng? Anh nói chọc tôi vậy sao ngay tối hôm đó anh không nói mà để tôi phải buồn và đau khổ vì những lời anh nói như thế? Hay anh nói như vậy để tôi căm thù anh, hận anh mà quên anh. Tôi cũng muốn quên anh nhưng tình yêu tôi dành cho anh vẫn còn nhiều quá và điều tôi đau khổ nhất là chuyện quá khứ. Liệu sau này tôi có được hạnh phúc không nếu chồng tôi cũng dằn vặt tôi chuyện quá khứ như anh vì tôi cũng hiểu đàn ông rất khó chấp nhận một quá khứ như thế của vợ?
Theo VNE
Tôi vẫn nói tốt về chồng dù anh đã có bồ Đó là cách để tôi che mắt thế gian và không làm con tôi phải khổ nhưng sau đó, nhiều đêm tôi thức trắng, khóc cho số phận của mình. ảnh minh họa Chúng tôi đến với nhau bằng tình yêu chân thành sau hơn một năm yêu nhau. Ban đầu là bạn bè, đồng nghiệp, sau đó chúng tôi cảm mến nhau...