Nếu cô đơn, hãy làm người cô đơn hạnh phúc
30 tuổi, cô bạn tôi liên tục gọi điện than vãn rằng, không biết khi nào duyên mới tới.
Thật ra, cứ nói 30 tuổi lấy chồng cũng được nhưng ở cái tuổi này, chẳng có người con gái nào lại không lo lắng. Bố mẹ thúc giục, gia đình gây áp lực, người trong cuộc thì sốt ruột, người ngoài thì tác động, ai có thể không sốt sắng đây.
Cô bạn đã yêu vài ba mối tình, nhưng ngày đó còn trẻ, còn kiêu căng, còn chưa nghĩ đến chuyện lấy chồng. Cứ người này đến, người kia đi. Cô ấy thật sự không muốn kết duyên với ai cả. Bởi căn bản tuổi trẻ nên muốn được bay nhảy, được tung tảy khắp nơi.
Cô ấy cũng chẳng còn nhớ mình đã có tư tưởng ham vui bao nhiêu năm nữa khi bạn bè đã đi lấy chồng, lấy vợ hết. Người khác hỏi chuyện yêu đương, cô ấy chỉ tặc lưỡi mà rằng, còn lâu mới tính chuyện chồng con. Khi nhìn lại thì mình đã 30 tuổi rồi. Thế là chột dạ khi mà chúng bạn chẳng còn ai chơi với mình, chúng có gia đình, con cái đề huề cả.
Tôi là một trong những &’nạn nhân’ mà ngày nào cô ấy cũng gọi để tâm sự, than vãn về cái sự, mình làm gì đến nỗi mà lại không có được anh chàng nào như ý để yêu. Tôi còn bảo &’hay là tại tiêu chí của mày cao quá, hạ thấp tiêu chí đi xem có được không. Đừng lấy tiêu chí của tuổi 25 ra để đo với lúc 30 tuổi nhé’. Cô ấy lại cười bảo, giờ chẳng có tiêu chí gì, yêu là yêu thôi…
Tôi là một trong những &’nạn nhân’ mà ngày nào cô ấy cũng gọi để tâm sự, than vãn về cái sự, mình làm gì đến nỗi mà lại không có được anh chàng nào như ý để yêu. (Ảnh minh họa)
Gần 2 năm nay, nhìn cô ấy già đi trông thấy nên càng khó lấy chồng, khó yêu. Trước đây, ngoại hình cô bạn tôi rất ưa nhìn, ai gặp cũng ấn tượng ngay, nhưng không hiểu vì sao, gần 2 năm nay, có lẽ vì lo nghĩ quá nhiều mà cô ấy trở nên già nua, xấu xí. Tự nhiên người xuống sắc trầm trọng. Ai cũng bảo, cái tuổi nó đuổi xuân đi. 30 tuổi rồi mà chưa yêu nên mới nghĩ ngợi, mới đâm già… Có lẽ là vậy…
Video đang HOT
Thế mà, so với cô bạn cũng công ty của tôi, cũng 30 tuổi, chưa chồng, thì cô này trẻ hơn cô bạn kia phải những 5 tuổi. Nói không điêu chút nào chứ cô đồng nghiệp ăn mặc trẻ trung thì nhìn như 9x chứ chẳng ai bảo đã tuổi băm.
Tôi hỏi bí kíp vì sao cô ấy trẻ thế, cô đồng nghiệp cười &’chẳng có bí kíp gì cả, cứ ăn uống thoải mái, cứ vui chơi thoải mái, quên mình 30 đi, quên mình già mà chưa có người yêu đi, Hãy cứ nghĩ mình trẻ, mình 30 cũng vẫn còn quá trẻ. Chuyện yêu đương đâu phải muốn là được đâu, lấy chồng thì lại càng khó. Đừng gượng ép mình phải yêu một ai đó và lấy một người chồng không yêu rồi sau này ân hận. Cũng đừng sợ, bây giờ tìm sao được người yêu chân tình nữa…’.
Cứ sống vô tư, cứ vui vẻ cùng bạn bè, cứ hết lòng hết dạ vì nhau, ngày mai sẽ đến. Cô ấy bảo, tối nào cũng hẹn hò cà phê với bạn bè. Ai có ý định giới thiệu cũng gặp mặt nhưng không có nghĩa là đặt vấn đề. Ai hỏi chuyện chồng con cũng cười cho qua. Chơi với lứa tuổi nào thì hòa vào phong cách ấy, chẳng ngại ai. Thế nên, cô bạn đồng nghiệp mới trẻ như vậy, nhìn như thế hệ 9x quả không sai…
Cô ấy dù không xinh nhưng được cái trẻ trung và nhìn nhanh nhẹn, thế cũng được lòng người đối diện. (Ảnh minh họa)
Ngày mai để mai lo, cứ sống như hôm nay là ngày cuối được sống, đó là suy nghĩ của cô ấy. Chẳng sợ người khác dị nghị, chẳng sợ thiên hạ cười chê. Cũng là một tấm chồng, mong mỏi mãi cũng có lợi gì, lấy muộn thì đành chấp nhận…
Cô ấy dù không xinh nhưng được cái trẻ trung và nhìn nhanh nhẹn, thế cũng được lòng người đối diện.
Tôi nghĩ, chắc cô này có nhiều người theo đuổi, hay là cô ấy chưa chọn được ai? Cô ấy cười bảo chẳng có mối nào hợp với mình nên chưa quyết định lấy chồng, không muốn miễn cưỡng lấy một người chỉ vì cái tuổi. Thế nên, nếu mà còn độc thân, hãy tận dụng, hãy vui hết mifh, hãy là người độc thân vui vẻ. Sợ gì tuổi 30, càng nghĩ càng già, càng tự làm mình xấu đi, thiệt mình mà lại chẳng được vui vẻ gì…
Vậy đấy, nếu bạn là một cô gái cô đơn hay độc thân, hãy làm một người cô đơn vui vẻ nhé!
Theo Khampha
Được rồi, mai tôi sẽ lấy chồng
Phải đến 2 năm nay, mỗi lần về quê, câu đầu tiên tôi nghe được từ mấy người hàng xóm là &'bao giờ lấy chồng thế, không định cho các cô ăn cỗ à?'.
Tôi lại cười trừ, nụ cười ấy đã diễn ra, lặp đi lặp lại suốt mấy năm nay, năm nào cũng vậy...
Đi học, ra trường, có công việc, khá xinh xắn và có tài ăn nói, vậy mà chưa từng có một người bạn trai dẫn về ra mắt bố mẹ, bà con lối xóm. Ở quê, người ta trông đợi chuyện này lắm. Vì với họ, những cô gái đi học xa nhà, lại học cao, hiểu rộng, xinh xắn, chắc chắn sẽ yêu được một anh chàng đại gia, hoặc là một chàng trai thành phố giàu có, ga lăng. Ít nhất thì dẫn về cũng khiến bố mẹ nở mày nở mặt rồi bà con hết lời khen ngợi. Thế mà, họ cứ đợi, đợi cái cô con gái của ông bà nhà bên đưa người yêu về họ xem mặt mà đợi mãi, không thấy!
Hôm rồi có chị bảo tôi &'thôi già rồi đấy, lấy chồng đi là vừa, còn kén cá chọn canh gì nữa'. Tôi đang cười với chị, tắt luôn nụ cười. Thật ra, tôi không hỗn xược nhưng tôi không hài lòng về câu nói của chị. Thế nào là &'kén cá chọn canh', thế nào là &'lấy chồng đi là vừa'. Những điều ấy với một đứa con gái đã có công việc ổn định, chẳng lẽ họ lại không hiểu, không biết hay sao? Cái tuổi lấy chồng thì ai chẳng ý thức được nhưng mà chuyện &'kén cá chọn canh' ở đâu mà có.
Thế mới hiểu, miệng lưỡi thiên hạ cay độc như thế nào. Họ ở nhà, đi làm cả ngày, còn mình đi học, đi làm ở thành phố, vài tháng về được lần, thế mà họ lại nói mình &'kén cá chọn canh'. Vậy thì xem ra họ tài thật, hay là có người theo dõi tôi ở trên thành phố rồi nói cho họ hay. Hay là họ thích đưa chuyện, thích soi mói vào gia đình người khác và thích làm cho bố mẹ tôi phiền lòng...
Thế mới hiểu, miệng lưỡi thiên hạ cay độc như thế nào. Họ ở nhà, đi làm cả ngày, còn mình đi học, đi làm ở thành phố, vài tháng về được lần, thế mà họ lại nói mình &'kén cá chọn canh'. (ảnh minh họa)
Tôi dị ứng với câu &'kén cá chọn canh'. Bởi tôi chẳng kén ai, chọn ai. Chỉ là cái duyên chưa tới. Tôi từng yêu, cũng từng đau khổ vì yêu, vì không thể đến được với người tôi yêu. Họ có như tôi không mà họ hiểu. Họ chỉ nghĩ, một đứa con gái đủ lớn, xinh xắn, có công việc thì chẳng còn điều gì vướng mắc nữa mà phải khổ không đi lấy chồng. Có lẽ là có gì chăng... Đó là do họ suy diễn bụng ta ra bụng người. Họ đâu có hiểu cái thứ ngăn cản lớn nhất chính là tình yêu. Khi không có tình yêu, cưới chồng để làm gì...?
Chẳng hiểu thế nào, bố mẹ ở quê nghe hàng xóm xì xèo nhiều rồi cũng gây áp lực cho con gái. Nên từ lâu, mái nhà ở quê không còn là nơi yên tĩnh, muốn về nghỉ ngơi những ngày cuối tuần bởi những câu hỏi liên quan tới chuyện lấy chồng. Tôi sợ ánh mắt dò xét của người khác, sợ bố mẹ lại giục, sợ người ta bảo mình như quả bom nổ chậm trong nhà. Bảo mình là thứ bà cô không chịu lấy chồng, cứ mãi làm cho người khác lo lắng.
Có người ác mồm còn bịa ra chuyện &'nó học giỏi, xinh như thế, có công việc tốt thế mà chưa có chồng, không khéo là yêu anh nào có vợ hay lại cặp bồ cho mà xem'. Sao người ở quê lắm chuyện vậy, sao họ lại nói trắng thành đen, sao họ lại làm cho bố mẹ tôi, những người lao tâm khổ tứ vì con cái đau lòng về một việc hoàn toàn không có thật? Đúng là miệng lưỡi thế gian hiểm ác. Có người còn chết vì miệng lưỡi thế gian quá khắc nghiệt. Lòng tôi đau đớn vô cùng... Nghĩ đến cha mẹ, tôi chạnh lòng thương. Nghĩ đến phận mình, tôi tủi hổ...
Bây giờ, bố mẹ tôi mới là người khổ vì đứa con gái đã nhiều tuổi mà vẫn chưa kịp lấy chồng. Thôi thì, ngày mai tôi lấy chồng, lấy cho xong chuyện, lấy cho bố mẹ an lòng, lấy cho họ khỏi bàn tán.(ảnh minh họa)
Họ có hiểu, tôi cũng là một cô gái yếu đuối, vì quá yêu mà bây giờ không quên được tình cũ. Vì quá tin mà bây giờ chưa tìm được ai để đặt niềm tin nữa. Vì quá đau mà bây giờ không thể cười trước bất cứ lời tỏ tình của người đàn ông nào? Tất cả những điều ấy, họ có hiểu không? Tôi đâu phải cô gái hám tiền, đi cặp kè hay gì gì đó để moi tiền của đàn ông? Vậy mà họ làm vấy đục tôi, làm ô uế thanh danh của tôi, làm tôi trở thành đứa con gái khiến bố mẹ hoài nghi...
Lấy chồng, tội vạ gì phải lấy chồng nếu như không muốn cưới? Làm sao phải lấy chồng khi mà không có tình yêu? Lấy một người không yêu mà sống như địa ngục thì thà rằng ở vậy còn hơn. Tại sao con người ta không sống tích cực hơn, không nghĩ tốt về nhau đi, không làm cho mọi thứ trở nên dễ thở hơn mà cứ thích nhìn rồi suy đoán, đặt điều...
Bây giờ, bố mẹ tôi mới là người khổ vì đứa con gái đã nhiều tuổi mà vẫn chưa kịp lấy chồng. Thôi thì, ngày mai tôi lấy chồng, lấy cho xong chuyện, lấy cho bố mẹ an lòng, lấy cho họ khỏi bàn tán. Tôi lấy để họ thấy, tôi chẳng phải là đứa con gái hư hỏng gì, để họ hiểu, lấy chồng với tôi chẳng phải là chuyện khó, chỉ là lấy chồng không phải là việc đến tuổi là làm, vì có những thứ, tới tuổi rồi mà tìm mãi chẳng ra. Chỉ là, nếu đã xác định sẽ lấy chồng thì thôi, gác lại mọi chuyện, lấy chồng cho bố mẹ an tâm... Tất cả là vì bố mẹ tôi, còn chuyện khác, tính sau vậy...
Theo Khampha
Gái ế: kẻ ăn không hết người lần chẳng ra Ở tuổi 31, Thủy chẳng phải già nhất trong phòng, có nhiều chị khác lớn tuổi hơn cô, nhưng cô lại là đứa con gái lớn tuổi nhất mà chưa hề có một mảnh tình vắt vai. Càng gần đến ngày 20-10, không khí trong phòng làm việc của Thủy càng nhộn nhịp vui vẻ. Chị em nào cũng hứng khởi lên kế...