‘Nếu có buồn, đừng buồn một mình’
Sáng sớm tôi ra khỏi nhà, trời lắc rắc mưa bay vô cùng đáng ghét. Anh chủ cửa hàng hoa trên con ngõ tôi đi qua, nơi tôi vẫn thường ghé mỗi khi cần mua hoa vào dịp gì đó nhìn tôi nở một nụ cười: “Chào em, chào xinh tươi. Ngày mới vui vẻ nhé!”
Người đàn ông ấy thật kì lạ, anh ta yêu hoa, nâng niu chúng không khác gì một giai nhân.
Anh ấy từng là một bác sĩ, môt bác sĩ giỏi là đằng khác. Bác sĩ thì thường đối mặt với vô vàn áp lực giữa sự sống và cái chết. Bác sĩ dĩ nhiên mỗi ngày trôi qua đều rất mệt mỏi. Khi người ta dồn hết tâm sức cho việc này thì ắt hẳn sẽ lơ đãng việc kia. Anh vì thế mà bớt đi thời gian dành cho gia đình, cho vợ.
Vợ anh là một cô giáo, chị ấy lãng mạn và yêu hoa. Nhiều khi chẳng vì ngày gì, chị cũng mua hoa về, tự mình cắm vào lọ. Mỗi ngày anh về, chỉ cần nhìn lọ hoa khoe sắc ở trên bàn, lòng dù mệt mỏi đến mấy cũng trở nên bình yên.
Một vài lần, vợ anh có nói, sau này khi không còn dạy học, chị sẽ mở một shop hoa tươi để suốt ngày quẩn quanh với chúng. Những lúc đó anh chỉ cười, cho rằng vợ mình lãng mạn quá.
Buổi chiều định mệnh đó, anh đang ở ca trực thì bỗng nhận được điện thoại của vợ anh. Tuy nhiên giọng nói thì vô cùng xa lạ: “Anh có phải là người nhà của chị A, không…”. Anh lao xe đến hiện trường vụ tai nạn, vợ anh đã được đưa đi cấp cứu. Trên đoạn đường đó chỉ còn những vệt máu, chiếc cặp chị vẫn mang đi dạy hàng ngày và một bó hoa hồng tỉ muội vương vãi dập nát.
Ảnh minh họa: Internet
Vợ anh tắt hơi thở khi anh vừa kịp đến, trên người anh vẫn còn khoác tấm áo bluse. Anh là bác sĩ, anh đã cứu bao nhiêu mạng người, cuối cùng lại đành nhìn vợ anh ra đi trong bất lực. Trước khi ra đi, chị nhìn anh, giọng nói yếu ớt trong từng hơi thở: “Em xin lỗi, em không thể ở bên anh nữa rồi, em không có cơ hội mở một cửa hàng hoa nữa rồi…”. Đó là lần đầu tiên trong đời anh khóc.
Video đang HOT
Có một lần, anh hỏi tôi:”Có phải hầu hết phụ nữ đều rất thích hoa không?” – “À, thì cũng tùy người”. Hôm đó anh kể cho tôi nghe về ngày vợ anh vẫn còn. Anh kể về độ yêu hoa ngút ngàn của chị ấy. Anh nói anh hối hận vì rất ít khi mua hoa cho vợ. Những ngày lễ, đa phần đều là những ngày anh trực. Đôi lần anh hẹn đưa vợ đi ăn tối, hẹn cùng vợ đi xem phim, hẹn sẽ ăn cơm nhà rồi giữa chừng có điện thoại gọi cấp cứu, anh lại lao đi.
Vợ anh luôn nói, cứu người là quan trọng. Vợ anh hiểu anh, nhưng anh chưa từng hiểu vợ, chưa từng để tâm đến sự thiệt thòi thiếu vắng của cô ấy. Mãi sau này, trong một lần vô tình gặp gỡ đồng nghiệp của vợ, anh mới biết chị hay mua hoa không phải vì thích đến độ si mê, chỉ là chị muốn ngôi nhà của mình luôn có sức sống, chị sợ mình lẻ loi mỗi đêm vắng chồng. Chị muốn nhìn thấy một cái gì đó tỏa hương khoe sắc trong nhà mình để đỡ cô quạnh. Anh thật sự không hề hay biết.
Ảnh minh họa: Internet
Anh tưởng chị mạnh mẽ, chị thực ra vô cùng yếu đuối. Anh tưởng chị giỏi chịu đựng, thực ra chị rất cô đơn. Đã nhiều lần anh ngồi một mình, nghĩ về những ngày vợ anh loay hoay một mình trong nhà, tỉ mẩn với những bông hoa, ngắm nghía rồi chuyện trò với chúng. Nước mắt anh cứ thế chực rơi không ngăn được.
Cuộc đời này thật éo le, có những người khi ở bên ta, ta cứ nghĩ là lẽ bình thường, là lẽ tất nhiên. Để đến khi người đó xa rồi mới nhận ra khoảng trống người đó để lại không hề nhỏ. Không chỉ là một chiếc gối lẻ, không chỉ là một chiếc ghế trống trên bàn ăn, không chỉ là một dáng hình mà còn là cả một khoảng trống vắng trong tim không bao giờ lấp đầy lại được.
Mẹ anh đã khóc rất nhiều khi anh nói anh không làm bác sĩ nữa, anh sẽ mở một cửa hàng hoa. Nhiều người nói sự ra đi của vợ khiến anh bị điên mất rồi. Anh cũng nói “không có cô ấy ở bên, tôi không còn là tôi của trước kia nữa”. Mỗi lần tôi ghé cửa hàng, nếu là mua hoa về cắm, anh sẽ hỏi “chị có chuyện gì không vui à? Nếu lòng không quá buồn, sao phải tìm đến hoa để an ủi? Nếu có buồn, đừng buồn một mình, hãy nói với chồng, đừng ích kỉ giữ cho riêng mình thế. Hãy cho người đàn ông của chị được hiểu chị nhiều hơn. Buồn một mình cũng là ích kỉ đấy, chị biết không?”.
Ảnh minh họa: Internet
Thực ra, là phụ nữ mấy ai hoàn toàn mạnh mẽ. Những mạnh mẽ người ta thấy bề ngoài chẳng qua cũng chỉ để che đậy một nội tâm yêu đuối. Có phải đàn ông ai cũng vô tâm đến mức không thể sẻ chia với người phụ nữ của đời mình hay tại phụ nữ chỉ thích ôm đồm, rồi suy diễn, rồi tự hành bản thân?
Nếu bạn không chịu chia sẻ, đừng trách người khác vô tâm. Nếu bạn luôn tỏ ra mạnh mẽ, đừng trách người khác không nhận ra bạn đang yếu đuối. Khi một người hối hận vì đã không thể yêu ta nhiều hơn, không sớm hiểu tâm tư của ta hơn, không hẳn vì người đó vô tâm mà đôi khi là do bản thân ta đã không cho họ cơ hội để hiểu.
Chịu đựng buồn khổ một mình có phải đúng là rất ích kỉ không?
Theo phunuvagiadinh.vn
Sững sờ bắt quả tang vợ "làm thêm" với đồng nghiệp trong nhà nghỉ
Cô ấy cũng không vừa, đáp trả: "Anh theo dõi tôi à? Anh vô công rồi nghề nên mới phải đi theo dõi tôi". Tôi không kiềm được nóng giận, tát vào mặt cô ấy.
Tôi là nhân viên lắp đặt biển quảng cáo. Đợt vừa rồi do làm ăn khó khăn, công ty cắt giảm nhân sự, tôi ở trong diện đó nên đành ngậm ngùi nghỉ việc. Tôi đang tìm công việc mới nhưng chưa có kết quả.
Thú thật, từ ngày lấy nhau công việc tôi khá bấp bênh nên mọi thứ đều phải do vợ lo liệu. Vợ tôi là nhân viên một ngân hàng, có ngoại hình, ăn nói khéo nên ai cũng nói tôi "mèo mù vớ cá rán".
Mặc dù vậy, tôi vẫn tranh thủ làm việc nhà, đưa đón con đi học những ngày vợ tôi bận. Khi cô ấy trở về nhà, cơm canh nóng sốt đã sẵn sàng. Buổi sáng, tôi đưa con đến trường rồi đi chợ, vợ tôi chỉ việc dậy ăn sáng (đồ ăn tôi mua sẵn) và thay quần áo đi làm.
Tôi nghĩ chăm sóc, yêu chiều như vậy cô ấy sẽ hài lòng. Vậy mà...
Dạo gần đây, cô ấy có nhiều biểu hiện lạ. Cô ấy mua sắm nhiều hơn, điện thoại thì không cho tôi sờ vào, chuyện gần gũi giữa hai vợ chồng cũng ít đi. Tôi thắc mắc, cô ấy bảo công việc ngày càng nhiều do phải đảm nhận thêm phần việc của một người trong phòng vừa xin nghỉ. Về nhà vợ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi. Thương vợ, tôi cũng không trách móc, đòi hỏi gì.
Thứ Hai tuần trước, 5h chiều, tôi đang đến trường đón các con thì nhận được cuộc điện thoại của một người bạn. Anh ấy nói đang ngồi uống trà đá và nhìn thấy vợ tôi vào một nhà nghỉ phía bên kia đường. Vợ tôi đi một mình...
Đây là người bạn khá thân thiết nên khó có chuyện anh ấy nhầm người. Bạn tôi còn trêu: "Nhà cửa thoải mái thì không chịu, hai vợ chồng đi nhà nghỉ đổi gió đấy à?". Tôi nghĩ anh ấy đùa nên thật thà nói: "Tao bận tối mắt tối mũi, đang đi đón con đây này". Người bạn này vừa ngạc nhiên vừa quả quyết thấy vợ tôi. Anh ấy còn gửi địa chỉ nhà nghỉ cho tôi.
Tôi nhấc máy gọi cho vợ nhưng cô ấy không nghe điện thoại. Tôi gửi con, đến ngân hàng thì được người ta cho biết vợ tôi đã tan làm. Tôi phóng đến nhà nghỉ trên, nơi nằm cách không quá xa chỗ vợ làm việc và xin vào nhưng lễ tân không cho. Họ sợ xảy ra chuyện không hay nên mời tôi ra ngoài.
Lúc này người bạn tôi đã về, tôi ngồi ở quán trà đá quan sát. 15 phút sau, vợ tôi cũng ra khỏi nhà nghỉ. Nhìn thấy dáng hình ấy, tim tôi quặn thắt trong cơn giận dữ và xót xa. Cô ấy nhanh chóng bắt taxi về nhà. Khoảng 10 phút sau, một người đàn ông cũng xuống. Tôi nhận ra anh ta là đồng nghiệp của vợ vì mấy lần chúng tôi chạm mặt nhau ở những bữa liên hoan tại cơ quan của vợ.
Tối đó về nhà, sau khi đóng cánh cửa phòng lại, tôi kể lại chuyện chiều nay và hỏi cô ấy có muốn nói gì với tôi không. Ban đầu vợ tôi bất ngờ, sau đó cô ấy thản nhiên giải thích do công việc nhiều nên ở lại làm thêm với đồng nghiệp. Nghe lời giải thích giả dối ấy, tôi hét lên: "Làm thêm gì lại ở nhà nghỉ?".
Cô ấy cũng không vừa, đáp trả: "Anh theo dõi tôi à? Anh vô công rồi nghề nên mới phải đi theo dõi tôi". Tôi không kiềm được nóng giận, tát vào mặt cô ấy.
Đây là lần đầu tôi nặng tay với vợ. Cô ấy sửng sốt, òa khóc rồi thu dọn quần áo bỏ về nhà mẹ đẻ. Từ hôm đó đến nay, cô ấy cũng không quay lại. Cô ấy còn nhờ bố mẹ vợ chuyển lời đến tôi rằng, đã hết tình cảm từ lâu và muốn ly hôn.
Thực tình, tôi còn thương cô ấy rất nhiều. Tôi chỉ muốn dạy cho vợ một bài học để bớt tính trăng gió, sau đó gia đình sẽ hòa thuận êm ấm như ngày xưa. Nhưng nay, cô ấy đã nói như vậy là cạn tình rồi phải không? Xin quý độc giả cho tôi lời khuyên.
Theo kenhsao.net
Anh đã làm được gì cho em ngoài những tổn thương? Anh đa "tăng" đươc gi cho em ngoai nhưng tổn thương? Anh đa lam đươc gi cho em ngoai nhưng ngay đi sơm vê muôn? *** Chao em, cô be cua anh. Chung ta đa bên nhau môt khoang thơi gian rât dai, nhi? Nhưng moi thư giơ chi la đa tưng ma thôi, vi em đa rơi xa anh mât rôi. 2...