Nếu chồng ngoại tình thì hay biết mấy!
Tết này, tôi muốn anh phạm phải một sai lầm đủ nghiêm trọng để tôi có thể dày vò, hành hạ và thậm chí là được chia tay với anh một cách đường hoàng.
Chẳng biết các chị em khác có tình cảm thế nào với chồng. Còn tôi, tôi ghét chồng kinh khủng. Tôi thấy nhiều người kết hôn, thỉnh thoảng tuy vẫn có xích mích cãi vã nhưng là để chứng minh sự hiện diện của nhau. Với tôi thì tuyệt nhiên không muốn để mắt hay buồn nói gì với chồng. Anh muốn nói gì, làm gì, từ lâu tôi đều không bao giờ ý kiến hay ngăn cản.
Càng sống chung với chồng, tôi càng nhận ra con người hà tiện và gia trưởng đến khốn nạn của anh. Sáng sáng đi làm, vẻ tinh tươm bóng loáng từ đầu tóc đến gót chân, cộng với con xe xịn và điện thoại đắt tiền của anh có thể khiến khối cô nhìn phải ao ước. Nhưng chúng lại chẳng là gì với tôi.
Bởi vì phải làm vợ và trực tiếp phục vụ anh mới biết kiểu đàn ông như chồng tôi đáng khinh đến mức nào. Vợ chồng tôi tuy tương đối độc lập về tài chính nhưng anh bần tiện với vợ con đến từng mi li mét. Từ tiền chi tiêu sinh hoạt đến cả tiền mua tuýp kem đánh răng anh cũng muốn quản lý.
Anh thương con nhưng lại xót túi tiền của mình hơn. Con 2 tuổi thì anh bắt gửi về nhà ngoại. Anh gửi con ở đó, không phải vì ông bà ngoại chăm cháu tốt hơn mà chỉ là để bản thân đỡ tốn tiền chăm nuôi con.
Con cái đối với anh đơn giản như một miệng ăn và hàng tháng ngốn 2-3 triệu bạc tiền sữa, thuốc men. Thế nên chồng tôi kiếm cớ gửi con về ngoại. Hàng tháng anh chẳng đưa cho bà lấy 1 đồng để nuôi con mà ỷ lại để bà ngoại lo cho cháu từ A-Z hay muốn lo thế nào thì lo.
Thế nhưng anh cứ thường xuyên nhắc nhở tôi phải xem bố mẹ chồng như bố mẹ đẻ và em chồng như em gái. Những dịp lễ tết nào dù lớn đến nhỏ, anh đều kéo tôi về nhà nội để quà cáp hay cho tiền bạc. Anh tự đắc vì tôi luôn tỏ ra ngoan ngoãn nghe lời. Nhưng không phải vì tôi ngu, chỉ tại không có tình cảm nên tôi không buồn phản ứng.
Video đang HOT
Dạy vợ hào phóng với nhà nội là thế nhưng bản thân anh là một kẻ bủn xỉn có thừa với nhà ngoại. Được bố mẹ vợ giữ con cho nhưng anh hiếm khi tự nguyện giúp đỡ họ việc gì. Nếu có thì anh phải kể ơn kể oán không ngớt lời.
Rồi mỗi Tết đến, căn bệnh nan y đó của chồng tôi lại trở nên nặng thêm. Tiền thưởng của anh không năm nào dưới 20 triệu nhưng cứ mở miệng ra là than đói khổ. Tôi biết, anh phải đánh động thế để vợ và họ hàng nhà vợ hết đường xin xỏ. Nhưng tôi thì cần quái gì tiền của chồng chứ. Ấy thế mà anh vẫn than vãn không dứt.
Trong khi, anh lén đi siêu thị và mua hàng nhiều đến mức phải thuê cả xe chở về. Nhưng tất cả những thứ cần mua anh đều dành tất cho nhà nội. Với nhà ngoại, anh kiếm cớ thoái thác về thăm những ngày cận Tết. Hoặc nếu có cũng chỉ ở lại một lúc và không bao giờ dám thăm hỏi chuyện Tết nhất. Cứ như thể bố mẹ vợ đang chờ anh mở miệng để vòi vĩnh.
Tôi muốn anh phạm phải một sai lầm đủ nghiêm trọng để tôi có thể dày vò, hành hạ và thậm chí là được chia tay một cách đường hoàng (Ảnh minh họa)
3 ngày Tết, anh cũng chẳng thăm viếng nhà vợ tử tế. Anh sợ đến những lúc gia đình sum họp thì sẽ phải mừng tuổi cho các cháu tôi. Ngay cả với bố mẹ vợ, việc mừng tuổi họ chút tiền đầu năm với anh cũng là cả một bài toán đau đầu.
Anh đắn đo, tính toán đến tủn mủn phong bao mừng tuổi cho bố mẹ vợ. Khi để vào 1 khoản rồi thì anh chậc lưỡi tiếc rẻ như thể bị đánh mất tiền. Để rồi, bố mẹ tôi được anh nhận 1 thì anh lèo nhèo bắt vợ trả cho bố mẹ chồng mười. Nhưng như tôi đã nói, tôi làm ra tiền và không keo kiệt như anh. Tôi vẫn hào phóng với gia đình nhà nội dù chồng tôi quá “đàn bà”.
Nhớ lại Tết năm ngoái, việc phải sánh đôi với con người mang cái danh chồng đó trong mấy ngày Tết khiến tôi thấy bực bội. Ngoài bản tính bần tiện trời ban, anh còn ích kỷ ghen tuông và hay cạnh khóe người khác.
Ngoài phần lớn thời gian Tết ở nhà nội và đôi chút ở nhà ngoại, anh không bao giờ để tôi có không gian riêng đi thăm thầy cô hoặc họp mặt bạn bè cũ. Anh nghĩ tôi là loại đàn bà “sểnh mắt ra là thành đĩ điếm”.
Là ngày Tết, thấy vợ diện lên người một bộ áo quần đẹp cũng khiến anh điên tiết. Anh muốn có vợ đẹp nhưng lại luôn mỉa mai xóc xỉa vì sợ vợ cặp bồ.
Thế là, anh bám theo vợ đến tận các buổi họp lớp. Nhưng thay vì hòa đồng với mọi người, anh chỉ ngồi một góc để trông chừng và thỉnh thoảng chê bai dè bỉu người này người nọ vì nghĩ không ai thành đạt, đàng hoàng bằng mình.
Vì thế, năm nay tôi chỉ muốn anh đàn đúm với bạn bè của mình hoặc tuyệt hơn nữa là kiếm cô nào đó mà ngoại tình đi. Tôi ước chồng tôi biến mất trong 9 ngày nghỉ Tết để 2 mẹ con tôi được tự do làm điều mình thích.
Nghĩ đến điều ước ngược đời này, tôi chỉ muốn chồng một lần sống trong nỗi lo lắng với tâm trạng dè chừng để tiêu tan cái vẻ kiêu ngạo gia trưởng thường ngày đi. Chồng tôi đã quá tự mãn với sự hoàn hảo của bản thân và cho mình cái quyền coi thường, hạch sách người khác. Nên lần này, tôi muốn anh phạm phải một sai lầm đủ nghiêm trọng để tôi có thể dày vò, hành hạ và thậm chí là được chia tay một cách đường hoàng.
Một con người tự phụ như anh phải vấp ngã một lần để biết hạ thấp cái tôi xuống và trân trọng người khác. Cho dù tôi có nhan sắc và độc lập về tài chính thì trong mắt anh, tôi vẫn chỉ là một “con vợ”. Mà với anh, ranh giới giữa “con vợ” và con ở mập mờ lắm. Đằng nào với anh, vợ cũng chỉ là người biết vun vén việc nhà, biết nghe lời, biết nuôi con và làm tình tốt.
Tôi đâm ra ghét chồng tôi và ghét tất cả đàn ông. Vậy mà không hiểu sao 2 năm về trước tôi lại quyết định kết hôn với anh để giờ giáp Tết vẫn phải ân hận và có ý nghĩ ngược đời này. Nếu chồng ngoại tình Tết này thì hay biết mấy!
Theo 24h
Sống nhờ nhà vợ, tôi thấy nhục rồi
Có người bàn tán sau lưng tôi, nói tôi là loại đàn ông đi bám váy vợ.
Tôi lấy vợ tưởng chừng hạnh phúc đong đầy vì tôi yêu em, em cũng thật lòng yêu tôi. Tôi cũng không phải chịu mặc cảm bản thân và bởi tôi là đàn ông nên những chuyện xung quanh, bên lề tôi không để ý tới. Ngày cưới em, ai cũng khen chúng tôi trai tài gái sắc, xứng đôi vừa lứa, lấy được người vợ như ý lại con gái Hà Nội. Thông tin nhà cô dâu rất giàu nhanh chóng truyền đến tay họ hàng, ai cũng nói tôi tốt số. Tôi cũng chỉ cười không nói gì vì những lời này tôi đã nghe từ bạn bè quá nhiều rồi.
Nhưng tôi yêu em đâu phải vì nhà em giàu, em là gái Thủ đô. Vả lại em mới chính là người chủ động tấn công tôi, viết thư tỏ tình với tôi. Ban đầu tôi còn nghĩ em là cô tiểu thư kiêu kỳ, nhưng càng tiếp xúc với em, tôi càng cảm nhận em thật dễ mến, vô tư và luôn cho tôi cảm giác thoải mái khi gần nhau.
Chúng tôi cưới nhau sau khi ra trường được 2 năm. Ngày ấy công việc của tôi rất tốt, lương cao nên bố mẹ em cũng đồng ý dù tôi là trai tỉnh lẻ. Vả lại thấy con gái yêu như thế, bố mẹ nào nỡ chia lìa. Chúng tôi thành một cặp hạnh phúc trong mắt của mọi người và tôi cũng nghĩ vậy. Tôi chỉ nghĩ, tôi yêu em và cố gắng vì em, vì gia đình của chúng tôi thế là đủ.
Chúng tôi cưới nhau sau khi ra trường được 2 năm. Ngày ấy công việc của tôi rất tốt, lương cao nên bố mẹ em cũng đồng ý dù tôi là trai tỉnh lẻ. (ảnh minh họa)
Những ngày đầu, vì hai đứa chưa có điều kiện để mua được nhà, bố mẹ em đã giúp cho chúng tôi ở căn chung cư nhỏ của gia đình em. Tôi cũng không nghĩ nhiều về việc này, vì nhà hiện tại không có người ở vì bố mẹ mua để đó cho cậu em đi du học bên Pháp của em. Vả lại tôi cũn chưa có nhà thì chi bằng chúng tôi cứ dọn ra ở riêng như thế cho tiện. Thế là căn hộ ấy dần thành mái nhà ấm cúng của chúng tôi.
Những ngày tháng dễ chịu dần trôi đi, tôi bắt đầu nghe điều tiếng từ nhiều người. Có người bàn tán sau lưng tôi rằng, ở nhà vợ mà không biết ngại, ai lại đàn ông đi bám váy vợ, không tự lo được cho cuộc sống của mình lại dựa dẫm vào vợ con. Tôi đã không bận tâm tới những lời nói đó vì cho là những kẻ ghen ăn tức ở, nhưng khi họ xì xào ngay bên cạnh tôi, tôi cảm thấy thật bức xúc. Bây giờ người ta còn đặt điều: "Thằng ấy chắc gì yêu con N thật lòng, chắc nó cũng chỉ hám cái nhà và cái mác con gái Hà Nội thôi. Đẹp trai thế cơ mà, con N chắc bị lừa". Thật tình, những điều chướng tai gai mắt ấy khiến tôi mệt mỏi vô cùng, tôi cảm thấy chán nản lắm, lần đầu tiên từ ngày lấy vợ, tôi đi uống rượu thâu đêm.
N không vấn đề gì, em yêu tôi thật lòng và không bao giờ nghĩ tính toán chuyện nhà cửa với tôi. Nhưng bố mẹ thì lại khác. Lâu dần, không thấy tôi động tĩnh chuyện mua nhà, ông bà bắt đầu có chuyện để nói. Bố mẹ em cho rằng tôi cũng ăn bám em như bao người khác vẫn nói. Họ bảo &'tưởng tài giỏi gì hóa ra cũng chỉ là hạng bình thường, bám váy vợ. Thảo nào nó bám riết lấy con N. Hứa hẹn mua nhà mà không biết bao giờ mua được, hay cứ sống mãi ở nhà vợ?", Những lời nói đó của bố mẹ khiến một thằng đàn ông như tôi thấy nhục nhã vô cùng. Tôi cảm thấy mệt mỏi, chán nản, không muốn tiếp tục sống cùng vợ nữa dù em chẳng có lỗi lầm gì với tôi.
N không vấn đề gì, em yêu tôi thật lòng và không bao giờ nghĩ tính toán chuyện nhà cửa với tôi. Nhưng bố mẹ thì lại khác. (ảnh minh họa)
Tôi đang cố gắng, thật sự là rất cố gắng để mang lại hạnh phúc cho em, hi vọng em có thể hiểu được tấm chân tình của tôi. Nhưng dường như mọi thứ đều vô nghĩa khi gia đình em giờ đây đã nghĩ tôi là thằng rể ăn bám. Thú thực, chuyện mua nhà ở Hà Nội đâu phải chuyện một sớm một chiều, nhưng bố mẹ nào hiểu cho tôi. Tôi nản lắm rồi.
Tôi bàn với vợ ra thue nhà ở riêng cho thoải mái. Dù là nhà đi thuê tôi cũng thấy hãnh diện hơn nhiều. Tôi vì thương vợ, không muốn em phải suy nghĩ nhiều về bố mẹ mình nên mới chọn cách đó, may ra còn giữ được tình cảm bố mẹ vợ con rể. Nếu không, khi tôi ức chế lên, không biết tôi có kìm nén được cảm xúc của mình hay không, tôi sợ làm em tổn thương.
Thôi thì thà rằng thuê một căn nhà nhỏ, tự quyết cuộc sống của mình, làm ăn tới khi nào có đủ khả năng mua nhà thì tính toán sau còn hơn như lúc này. Đúng là, ở đời không ai học được chữ ngờ là thế.
Theo Eva
Bi hài chàng rể "báo hiếu" "Vợ ơi, đợt nghỉ lễ này anh định làm một vụ ra trò 'báo hiếu' nhạc phụ, nhạc mẫu đại nhân", Quân ôm vợ thủ thỉ. "Nhưng anh không nói cho em biết đâu, đừng hỏi làm gì mất công!", rồi anh nhất quyết nhắm chặt mắt ngủ. Trà có tò mò gặng hỏi thế nào cũng không cậy được miệng chồng. Hôm...