Nếu biết em còn trinh trắng, tôi đã không ngoại tình với em
Tôi cứ ngỡ ở độ tuổi đó, lại từng trải qua một lần thất bại trong tình yêu, có lẽ sự trinh trắng là điều mà cô ấy không còn. Vậy mà…
Chúng tôi đến bên nhau vào thời điểm vợ chồng tôi đã nghĩ đến chuyện ly hôn. Tôi lập gia đình cách đây 8 năm và có một đứa con gái đáng yêu. Vợ tôi là người phụ nữ thành đạt, giỏi giang và kiếm tiền không thua kém bất cứ người đàn ông nào. Cô ấy thực sự là niềm ngưỡng mộ của nhiều người.
Tôi và vợ yêu nhau từ năm cuối đại học. Khi đó, cô ấy vẫn nhu mì, nết na và không hách dịch như khi bắt đầu ra đi làm. Sau khi cô ấy đi làm được 2 năm, chúng tôi bắt đầu cưới. So với vợ, tôi kém nhiều điều. Tôi kém vì không có một công việc đáng mơ ước như thế. Mức lương tôi kiếm được cũng chỉ bằng phân nửa của vợ. Là một người đàn ông, tôi cũng thấy có đôi chút hổ thẹn nhưng tuyệt nhiên chưa bao giờ tôi ngăn cản hay khó chịu với sự thành công của vợ. Tôi luôn ở bên động viên cô ấy cố gắng phấn đấu hơn nữa.
Khi chúng tôi cưới, gia đình bên nhà tôi ai cũng mừng vì hai đứa xứng đôi vừa lứa, vợ tôi lại xinh xắn, làm ra tiền. Bố mẹ tôi quý cô ấy lắm, còn nói tôi không được khiến cô ấy buồn. Ý thức được việc mình kém cỏi hơn vợ nên tôi rất chiều và tôn trọng ý kiến của cô ấy. Công bằng mà nói, trước đây vợ tôi tính tình rất dễ chịu, hoàn toàn không phải loại người hợm hĩnh, kênh kiệu. Nhưng có lẽ khi đi làm, ở một môi trường cạnh tranh nhưng cô ấy vẫn khẳng định được chỗ đứng của mình nhanh chóng nên hình thành tâm lí khinh người, tự phụ và kiêu hãnh thái quá về bản thân.
Tôi gặp người tình khi cuộc hôn nhân đang ở bờ vực của sự đổ vỡ. (Ảnh minh họa)
Chúng tôi sống và chịu đựng nhau khoảng 5 năm trời thì mọi chuyện bắt đầu mất kiểm soát. Tôi không thể chấp nhận được một người vợ luôn coi khinh chồng và những người xung quanh vì thua kém cô ấy. Có thể cô ấy giỏi hơn người nhưng nếu thiếu sự tôn trọng giữa vợ chồng thì hạnh phúc không thể bảo toàn được.
Và rồi chúng tôi sống ly thân, ban đầu là cùng một nhà nhưng rồi cuối cùng chúng tôi quyết định tách nhau ra. Tôi dọn ra ngoài ở, thuê một căn nhà chung cư mini nhỏ nhắn để đi làm. Cuộc sống xa vợ, xa con làm tôi nhớ con gái vô cùng nhưng bù lại tôi cảm thấy thư thái và nhẹ lòng hơn nhiều khi sống trong ngôi nhà mà vợ luôn hằm hè giọng coi thường chồng.
Chúng tôi ly thân như thế khoảng hơn 1 năm thì tôi quen người con gái này. Cô ấy năm nay cũng đã gần 30 tuổi, chưa lấy chồng. Cô ấy xinh xắn lắm nhưng cũng chẳng hiểu vì sao mà chưa lập gia đình. Tôi nghe mấy chị em làm cùng cô ấy nói rằng trước cô ấy yêu phải tên lừa đảo nên giờ hận tình mãi, chưa chịu yêu ai.
Gọi là nhân tình nhưng thực sự phải tới cách đây hơn 1 tháng chúng tôi mới đi quá giới hạn dù thời gian quen nhau là gần 1 năm. (Ảnh minh họa)
Gặp nhau, tôi có tâm sự cho cô ấy về hoàn cảnh gia đình mình, cô ấy rất cảm thông và động viên tôi nên thường xuyên qua thăm con gái. Tôi từ chỗ luôn cô độc khi không thể chia sẻ tâm tư, tình cảm với ai giờ cảm thấy nhẹ lòng đi rất nhiều khi tìm được người tri kỉ, hợp mình về nhiều mặt. Thời gian thấm thoát qua đi, chúng tôi trở thành nhân tình của nhau tự lúc nào.
Gọi là nhân tình nhưng thực sự phải tới cách đây hơn 1 tháng chúng tôi mới đi quá giới hạn dù thời gian quen nhau là gần 1 năm. Tôi đã không muốn làm điều này vì xác định đợi ly hôn mới tiến xa hơn trong mối quan hệ đó. Thế nhưng chính cô ấy là người chủ động muốn đẩy xa hơn. Tôi nghĩ có lẽ cô ấy cũng đã cô đơn qua nhiều rồi. Thế là tôi gật đầu đồng ý nhưng ngay đêm đầu tiên gần gũi, tôi đã thấy mình sai.
Tôi đau đớn khi phát hiện ra cô ấy vẫn còn trong trắng. Tôi cứ ngỡ ở độ tuổi đó, lại từng trải qua một lần thất bại trong tình yêu, có lẽ sự trinh trắng là điều mà cô ấy không còn. Vậy mà… Khi phát hiện ra điều đó, tôi dằn vặt và cắn rứt lương tâm vô cùng. Vợ cũ của tôi luôn muốn nối lại, cô ấy biết đã sai lầm và hứa sẽ sửa chữa nhưng tôi còn đang cân nhắc. Giờ lại thêm chuyện này khiến tôi vô cùng khó nghĩ.
Video đang HOT
Quả thực tình cảm tôi vẫn còn với vợ cũ nhưng tôi đang chờ đợi xem cô ấy thay đổi như thế nào. Dù sao giữa tôi và cô ấy cũng có chung một đứa con, nếu có thể hàn gắn thì đó cũng là điều tốt hơn. Vậy mà giờ thêm chuyện này tôi không biết phải quyết định ra sao. Tôi vốn không phải kể tàn nhẫn như thế.
Giờ tôi như kẻ đứng trước hai dòng nước không biết nên chọn bên nào? Tôi đã từng nghĩ nếu vợ của mình thay đổi, tôi sẽ quay về vì dù sao cũng chung nhau một đứa con. Thế nhưng còn người tình gần 30 tuổi mới trao đời con gái cho tôi, liệu tôi phũ phàng bỏ đi có tàn nhẫn với cô ấy quá không?
Theo Khám phá
Tấm ga giường màu đỏ
Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt cô đã rơi... Đúng là Lê quá ngốc để nhận ra tình cảm của Hương, để nhận ra với cô đó là đêm đầu tiên cô trở thành đàn bà...
Lê tỉnh dậy trong căn phòng có thứ mùi thật lạ. Một thứ mùi pha chút ẩm mốc, ngai ngái, có chút hôi hám của một căn phòng ít người ở xen lẫn thứ nước hoa rẻ tiền. Phải mất đến vài giây Lê mới định thần lại và nhận ra sự khác biệt này. Anh ngồi bật dậy, đưa mắt nhìn mọi thứ xung quanh.
Căn phòng mờ mờ ảo ảo dưới ánh điện vàng yếu ớt. Những vết loang lổ do nước mưa thấm vào bờ tường tạo nên sự ẩm mốc đến ghê người... Lê nhìn xuống phần thân bên dưới của mình, chiếc chăn màu trắng được xức thứ nước hoa rẻ tiền càng làm anh thêm ghê sợ. Anh giật mình nhìn sang bên cạnh... Là Hương
- "Hương... Em dậy chưa? Dậy đi em... Tại sao? Tại sao lại thế này?"
Hương lặng lẽ kéo tấm chăn cao lên thân mình. Cô gạt tóc sang một bên và ngồi dậy. Có thể đêm qua là một đêm mệt nhoài với Lê khi anh say rượu, nhưng với cô, nó là một đêm thật dài với những mớ cảm xúc hỗn độn. Hương không hề ngủ. Cả đêm cô nằm bên anh, ngắm nhìn anh và chờ đợi câu hỏi đúng như những gì mà Lê vừa thốt ra. Dù đã chuẩn bị tâm lí cho mình, vậy mà khi nghe Lê hỏi mình câu đó, thiếu chút nữa, Hương đã bật khóc.
Hương nhìn anh rồi đủng đỉnh trả lời:
- "Đêm qua anh say rượu, chúng ta ghé vào đây và sau đó thì... anh biết rồi đấy".
Hương nhìn thấy trong đôi mắt Lê sự hoảng loạn khi anh nghe từng lời cô nói. Dường như với anh đó là một tai họa khủng khiếp mà chỉ vì vài phút không làm chủ anh đã tự làm khổ mình. Cái biểu hiện đó của Lê càng khiến trái tim Hương đau nhói. Nhưng kì lạ thay, chẳng hiểu sức mạnh nào lại cho cô sự dửng dưng đến vô thường như thế.
- "Anh xin lỗi... Anh..."
Lê lí nhí nói ra vài lời khó khăn đó. Hương có cảm giác thậm chí lúc này anh cũng không hiểu mình đang nói những gì.
Lê là người đàn ông tử tế. Những người đồng nghiệp trong công ty thậm chí còn nói rằng anh là người tử tế duy nhất còn sót lại trong cái văn phòng ấy. Tất nhiên, với một người như vậy, việc Hương yêu thầm anh cũng chẳng có gì lạ. Nhưng Hương biết vị trí của mình ở đâu, Hương biết cô là gì trong mắt anh vì thế cô luôn chôn chặt tình yêu đó trong lòng.
Sau cuộc tình với người đàn ông phụ bạc, Hương sống khép kín và trầm lặng hơn. Mọi người trong văn phòng thậm chí còn ngại tiếp xúc với cô vì sự lãnh đạm ấy. Hương đoán, hoặc là họ thấy sợ phải đối diện với một cô gái đáng thương, gần tới ngày cưới mà còn bị bạn trai bỏ đi lấy người khác như vô, hoặc là họ thấy cô đáng bị như vậy. Dẫu sao, đó là sự lựa chọn của mọi người, Hương không muốn bận tâm. Cô sống trong câm lặng và gần như đóng chặt lòng mình với thế giới bên ngoài. Cho tới ngày, cô gặp Lê...
Cô không hiểu sao cô lại có thể nhanh chóng khát khao và mơ ước một tình yêu nhanh đến như vậy vì Lê. Có lẽ sự dịu dàng, sự ân cần và xóa bỏ mọi rào cản của anh đã làm cô thấy vết thương lòng được xoa dịu. Vì thế mà cô yêu anh chăng?
Nhưng đáp lại, anh chỉ coi cô như một người bạn. Có lẽ câu chuyện về cuộc đời cô anh cũng đã được nghe từ một ai đó. Thậm chí biết đâu chừng nó còn được thêm thắt vài tình tiết thú vị mà ngay cả người trong cuộc cũng không hề hay biết.
Với Hương, Lê giống như một món đồ trang sức đẹp lấp lánh nhưng cô chỉ có thể đứng nhìn từ xa và chiêm ngưỡng mà không đủ tiền để mua. Hoặc giả, nếu có mua sợ rằng cũng không hợp để đeo lên người.
***
Hương lật chiếc chăn ra và đứng dậy mặc đồ vào. Dù không quay lưng lại nhưng Hương có thể cảm nhận thấy sự ngượng ngùng của Lê. Chắc hẳn anh đang quay mặt đi, tránh không nhìn vào cái thân thể mà đêm qua anh đã vồ vập ôm hôn như thể cô là một người tình tuyệt mĩ nhất thế gian.
- "Anh xin lỗi... Giờ em muốn thế nào?"
Hương dừng tay đóng chiếc cúc áo lại, cô nín thở để nói:
- "Anh có thể yêu em không?"
- "Anh yêu em á?"
Câu hỏi đầy sự thảng thốt đến lạ lẫm của Lê đã là một câu trả lời không cần phải cắt nghĩa thêm nữa. Hương khẽ cười với chính mình.
- "Đùa thôi, anh ngố quá, chỉ là tình một đêm thôi mà, có gì phải nghĩ ngợi. Em về đây... Anh trả tiền phòng rồi về sau nhé".
Hương bước nhanh ra phía cửa. Nhưng khi cô còn chưa mở nổi cánh cửa thì Lê đã chạy theo và nắm lấy tay cô kéo lại:
- "Anh đã thấy rồi..."
- "Thấy gì?"
- "Trên tấm ga trắng... là màu đỏ... là lần đầu của em. Anh sẽ chịu trách nhiệm..."
Hương quay đầu nhìn Lê:
- "Chịu trách nhiệm thế nào đây? Anh sẽ yêu em chứ?"
- "Anh sẽ cưới em, anh không muốn làm thằng đàn ông tồi chối bỏ trách nhiệm. Dù sao với em đây cũng là lần đầu".
Hương cười khẩy:
- "Anh trai à, anh ngố quá đi. Lần đầu gì chứ? Em là cô gái từng sắp lấy chồng rồi bị bỏ đó. Anh nghĩ thời nay còn nhiều cô gái giữ sự trinh tiết đến ngày cưới ư? Còn thứ anh nhìn thấy ư? Đơn giản lắm, chỉ vài triệu em có thể trở thành người con gái trinh trắng tới cả chục lần rồi. Nếu anh muốn chịu trách nhiệm thì có thể đưa số tiền đó để em lại trở thành trinh nguyên thêm lần nữa".
Cái giọng điệu bất cần của Hương nói ra cùng những thông tin đó khiến Lê càng thêm choáng váng:
- "Nhưng tại sao em lại nói thật cho anh biết. Em có thể lừa anh mà"
- "Vì anh ngốc nên em không muốn lừa. Thôi em về".
Hương đóng cánh cửa và ra về... Cô đã đóng một màn kịch đạt tới phút cuối cùng. Khi cánh cửa đóng lại, nước mắt cô đã rơi... Đúng là Lê quá ngốc để nhận ra tình cảm của Hương, để nhận ra với cô đó là đêm đầu tiên cô trở thành đàn bà... Cô không cần ở anh một trách nhiệm, cô cần một tình yêu, thứ mà anh chẳng thể cho cô.
Theo Khám phá
Lý do vợ luôn để cửa mở khi tắm Theo thời gian, nỗi lòng năm nào về sự không trinh trắng của chị cũng không còn ám ảnh trong đầu anh nữa. Dù thế, có một điều anh vẫn luôn tự hỏi về chị. Khi đi tắm chị luôn để cửa mở... Anh chị lấy nhau cách đây 6 năm. Chị là mối tình đầu của anh, là người anh theo đuổi...