Nếu biết chồng mình ‘ăn vụng’ thì cũng đừng bất ngờ
Là đàn ông tôi hiểu, ai chẳng thích “ăn vụng”. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta nói “cá để miệng mèo” là để ám chỉ cái thói “ăn vụng” của chúng tôi đâu.
Đàn ông chúng tôi cũng như vậy, trước một bà vợ lâu năm có thể nói là “cũ” thì thực nhàm chán. Và khi một cô em xinh tươi quyến rũ xuất hiện, làm sao chúng tôi có thể làm ngơ?
Người thì mắng “đàn ông là lũ người chỉ biết suy nghĩ dựa vào phần thân dưới”, chị thì khuyên em nó “thôi cố gắng cho qua được thì qua đi em ạ”, có cô thì chanh chua “chết tiệt cái lũ đàn ông bạc tình”… Tôi chỉ dám ngồi đó nghe mà chẳng dám “ho he” ý kiến gì, bởi tôi cũng là một người đàn ông. Giờ mà ý kiến gì thì đều trở thành mục tiêu chung cho đám chị em đang điên tiết lộn ruột kia, thôi thì chẳng dại gì. Đành ngồi tự mình suy ngẫm về cánh đàn ông chúng tôi và cái sở thích “ăn vụng” kia.
Là đàn ông tôi hiểu, ai chẳng thích “ăn vụng”. Chẳng phải ngẫu nhiên mà người ta nói “cá để miệng mèo” là để ám chỉ cái thói “ăn vụng” của chúng tôi đâu. Chúng tôi như những con mèo hoang đi khắp nơi, nơi nào có “cá” là chúng tôi “ăn vụng” liền. Và đến khi bị bắt gặp thì ôi thôi… Nhẹ nhàng là sự giận dỗi, khóc lóc, cảnh cáo của các bà vợ, khi ấy các anh tha hồ mà thề thốt mà dỗ ngọt. Nặng nề là sự tra tấn tinh thần và thể xác, cái kết này mới kinh hãi làm sao.
Các chị có thể cắn xé đánh đấm các anh mỗi khi nhớ đến chuyện mình bị phản bội, hoặc có khi là mỉa mai, chì triết mỗi khi xem phim có cảnh chồng đi ngoại tình, hay vô tình nghe một câu chuyện một ông chồng ăn vụng là chị vợ về nhà lại tha hồ được thể “ca” lại chuyện cũ của chồng,… Nặng hơn nữa là tan cửa nát nhà, con cái chia năm sẻ bảy… Đấy, “ăn vụng” khi bị bắt gặp nó khổ thế đấy, hậu quả thật khó lường. Thế nhưng mấy ai trong chúng tôi đủ tỉnh táo lý trí để tránh xa “cá” đâu vì nó quá hấp dẫn và tuyệt vời.
Chúng tôi có nhiều lý do để biện minh cho sự “ăn vụng” của mình lắm. Này nhé, vợ vừa già vừa xấu, chúng tôi sẽ chán và đi tìm cái đẹp để thưởng thức, coi như là sự bù trừ để cuộc sống thêm màu mè và có ý nghĩa. Khi nghe lý do này thì hầu hết các chị em sẽ chửi chúng tôi là đồ bội bạc, có mới nới cũ… Nhưng cái đẹp, cái mới, ai có thể cưỡng lại đây? Các chị em thử hình dung, trong tủ quần áo của các chị em, những bộ đồ hàng năm trời mặc mãi cũ rồi, chán rồi, và khi xuất hiện bộ cánh mới, có chị em nào không thích, có chị em nào cưỡng lại được không?
Đàn ông chúng tôi cũng như vậy, trước một bà vợ lâu năm có thể nói là “cũ” thì thực nhàm chán. Và khi một cô em xinh tươi quyến rũ xuất hiện, làm sao chúng tôi có thể làm ngơ? Yêu cái mới, cái đẹp đã là bản tính của mỗi con người rồi, thế nên chị em cũng đừng mắng chửi đàn ông chúng tôi “có mới nới cũ” nhé, tội lắm!
Rồi cũng có những người đàn ông thích phiêu lưu trong ái tình thì việc “ăn vụng” như là một điều đáng tự hào. Tôi chẳng lạ gì trong những câu chuyện bên bàn nhậu, những chiến tích được anh em mang ra khoe khoang khi vừa chinh phục được “cá” tươi ngon, hay số lượng “cá” các anh “ăn vụng” được trong cuộc đời mình. Cuộc sống muôn màu luôn luôn có những cuộc phiêu lưu, và “ăn vụng” là một cuộc phiêu lưu đầy thú vị của mỗi một người đàn ông. Khi đó chúng tôi bất chấp tất cả, chỉ nhìn đến cái đích là “con cá” tươi ngon kia thôi.
Chúng tôi sẽ chẳng có thời gian và tâm trí để nhớ đến cái mình đang có đâu, chẳng thể tập trung để cân đo đong đếm được mất trong cuộc phiêu lưu chinh phục “cá” kia đâu. Chúng tôi chỉ biết rằng, cuộc đời mình là những cuộc chinh phục nối tiếp chinh phục, vợ như một cái đích đã đạt được trong quá khứ, giờ cần những cái đích mới ở hiện tại và tương lai. Thế đấy, có những người đàn ông sống bằng đam mê chinh phục cái mới suốt cuộc đời họ.
Nhưng nói cho cùng thì vẫn có những người đàn ông bản chất là tốt, họ không thích “ăn vụng”. Chẳng là đôi khi có những việc “thân bất vô kỷ” mà người đàn ông mắc phải tội “ăn vụng”. Nói là cái tội, bởi khi đó đàn ông chúng tôi cũng đâu có muốn, cũng bởi xã hội ngày nay có quá nhiều cạm bẫy mà thôi. Thực sự đó là những cái bẫy quá ngọt ngào, bởi “cá” nào mà chẳng tươi ngon. Gã đàn ông chung tình giống như con mèo khù khờ làm sao thoát được cái mùi vị hấp dẫn của một con cá. Mà một lần ăn cá rồi thì mèo ta sẽ nhớ mãi chẳng quên đâu. Gã đàn ông chung tình kia cũng vậy, đã một lần được “ăn vụng” thì chẳng thể nào dứt ra được, vô tình anh ta trở thành gã “ăn vụng” chuyên nghiệp.
Lại nói đến chuyện em gái cùng phòng tôi có chồng đi “ăn vụng”, các chị em mỗi người một ý khuyên nhủ em cách xử lý chồng. Người thì tỏ ra cảm thương với em, khuyên em nên bỏ gã chồng lăng nhăng kia đi. Người thì nói em nên bình tĩnh mà giữ lấy gia đình cho con cái được bình yên,… Rồi các chị em lại được dịp bàn luận về các đức ông chồng của mình. Có chị nói chồng cũng có thói hay đi “ăn vụng”, lần đầu thì chị sốc, vật vã đau khổ nhưng rồi có lần một ắt có lần hai, lần ba… Chị cũng quen dần cái sở thích “ăn vụng” kia của chồng và coi đó như một thứ “gia vị” của cuộc sống. Có chị lại nói như vậy thì quá dễ dàng với chồng rồi, vì nếu phải chồng chị ý mà đi “ăn vụng” thì chị cho “biết tay”.
Video đang HOT
Chị kể chồng chị rất chung thủy với vợ con, và chẳng bao giờ anh có gan đi “ăn vụng”. Tôi chợt nghĩ, những người vợ như chị cứ tin tưởng chồng mình đi và rồi sẽ có một ngày “ngã ngửa” với sự thật về chồng mình. Bởi đàn ông chúng tôi khi “ăn vụng” thì biết cách “chùi mép” lắm. Anh em đàn ông chúng tôi có vô số những bí kíp để qua mặt các bà vợ ở nhà. Nào là tình công sở vào buổi trưa hay chiều tan tầm tắc đường, nào là “chồng ăn vụng” với chính những người mà vợ không thể ngờ nhất, hay tranh thủ “ăn vụng” những lúc đi tập thể dục, đi đổ rác, đi mua giúp vợ cái này cái kia,….
Ngay bản thân tôi đây, tôi cũng có vài mánh khóe của một thời chinh chiến. Người ta thường nói nơi nguy hiểm là nơi an toàn nhất, và tôi đã áp dụng thành công điều đó. “Cá” của tôi ngày ấy là một em nhân viên của vợ tôi. Tôi không phải là người đàn ông trăng hoa gì cho cam, nhưng ngày ấy “cá” của tôi quá quyến rũ. Em trẻ trung, xinh xắn và đặc biệt nói giọng Huế ngọt ngào vô cùng. Mới đầu tôi cũng chẳng để ý đến em đâu, vì với tôi vợ là người phụ nữ hoàn hảo rồi. Nhưng thỉnh thoảng em vẫn thường mang đồ đến nhà cho vợ tôi, hoặc khi tôi đến cửa hàng của vợ, em vẫn thường mang nước mời tôi.
Nó là bản tính của chúng tôi rồi, từ khi sinh ra đã có sẵn trong máu rồi.
Chỉ là những lần gặp mặt ngắn ngủi nhưng em để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc, quả thực em quá quyến rũ, quá hút hồn người đối diện. Em thích tôi và làm tôi say nắng từ lúc nào không hay. Từ một người đàn ông tôn thờ vợ mình, tôi bỗng nhận ra có một người con gái không hoàn hảo như vợ nhưng lại tuyệt vời đến thế. Vậy là tôi trở thành một con mèo “ăn vụng” biết “chùi mép” hoàn hảo. Khi đó vợ tôi sinh em bé, tôi thường xuyên phải qua cửa hàng quản lý giúp vợ.
Tất nhiên những lúc đó là những lúc tôi tự do “ăn vụng” mà không hề lo lắng điều gì. Tôi luôn nói xấu em với vợ, thỉnh thoảng trong bữa ăn lại chê em “chập chạp, không được việc” và muốn sa thải em. Tất nhiên những lúc ấy vợ lại bênh vực em, bởi cô ấy hiểu em là người làm được việc. Cô ấy lại chỉ trích tôi ác cảm với em, vậy là tôi thành công trong việc “chùi mép”.
Sau khi vợ tôi đi làm lại thì em oan ức kể với vợ tôi, nào là tôi ghê gớm, nào là tôi không đánh giá thực sự năng lực của em, nào là tôi thực thô lỗ khi khiển trách em không tiếc lời trước mặt mọi người…. Tất nhiên lúc ấy vợ tôi lại càng thương em, và giữ em ở lại bên mình. Tôi và “cá” duy trì mối quan hệ vụng trộm thành công được hơn hai năm thì em đi lấy chồng. Vậy là em đi đường em, tôi đi đường tôi, và trong mắt vợ tôi vẫn là người chồng tuyệt vời, em là người nhân viên cần mẫn ngoan ngoãn được lòng người. Giờ chuyện đã qua lâu, tôi cũng chẳng “ăn vụng” thêm lần nào nữa, nhưng tôi biết trên đời này có quá nhiều cách để đàn ông che giấu vợ. Tôi tin tôi và em chẳng nói ra thì cả đời vợ tôi chẳng hề biết, vợ sẽ mãi sống với niềm tin về một người chồng chung thủy như tôi.
Đấy, hỡi các chị em phụ nữ, nếu có biết chồng mình “ăn vụng” thì cũng đừng ngạc nhiên bất ngờ gì. Nó là bản tính của chúng tôi rồi, từ khi sinh ra đã có sẵn trong máu rồi. Chỉ là người nào thích thì “ăn vụng” cả đời, người không thích thì chỉ một lần cho biết như tôi thôi.
Theo VNE
Chồng tôi không bằng cái điện thoại!
Vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Tôi yêu chiếc điện thoại của mình, nó là thứ đầu tiên tôi nhìn tới, chạm vào trước khi đi ngủ và mỗi sớm mai thức giấc. Khi tôi chán nản, nó mang cho tôi những niềm vui nho nhỏ bằng một thông báo mới trên Facebook, một like trên Instagram. Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status. Và khi tôi cô đơn quá trời, tiếng chuông điện thoại vang reo, hoặc điện thoại rung rung trong túi vì tin nhắn, là nỗi cô đơn của tôi sẽ rủ nhau tan biến như hơi. Tôi yêu chiếc điện thoại mất rồi.
Với chồng tôi thì khác.
Một bữa, tôi hỏi anh:
- Anh có nhớ hôm nay là ngày gì không?
Thứ 7. Rõ là đang nghỉ ở nhà đây mà còn hỏi.
- Thế thôi à, anh chẳng nhớ gì thật chứ?
Còn chuyện gì nữa, chẳng lẽ LẠI ĐÃ một năm ngày cưới à?
- Thế anh nghĩ mình cưới nhau được 50 năm rồi chắc?
Khi tôi vui mừng, tha hồ chia sẻ phút giây ấy với mọi người chỉ bằng một bức ảnh, một status.(ảnh minh họa)
Chồng tôi lúc ấy cứ há hốc mồm. Rõ là anh ta hoàn toàn quên béng. Còn trên điện thoại, cả 1 tá lời chúc của bạn bè đã dành cho hai vợ chồng tôi trong ngày đặc biệt này.
Một bữa khác, tôi và chồng hẹn nhau đi làm về sẽ qua thăm chị gái tôi mới sinh. Vợ chồng hẹn nhau rất rõ ràng vào buổi sáng nhưng đến tối, đợi mãi, 8h rồi 9h vẫn chẳng thấy tăm hơi chồng đâu (gọi điện thoại thì rặt một giọng nữ trung thông báo: hiện không liên lạc được). 10h hơn anh về nhà, người đầy mùi rượu.
- Sao anh về muộn thế, sáng nay mình đã nói sẽ cùng nhau sang thăm mẹ con chị H rồi cơ mà.
Ôi dào, anh đàn ông con trai ai lại đi thăm bà đẻ. Chẳng ra làm sao cả.
- Thế nhậu khuya không báo một câu để em đợi cả tối cũng chẳng làm sao?
Thì biết làm thế nào, cả cơ quan đi, mình không đi để bị nói này nói nọ à. Em chẳng hiểu gì cả.
Lần ấy, đến lượt tôi há hốc mồm. Hẳn tôi mà đi thăm bà đẻ với chiếc điện thoại, thì đâu ai dám nói nọ, nói kia, tôi cũng không phải là người không hiểu lý lẽ.
Một bận khác, tôi cãi nhau với sếp. Cũng không hẳn là chuyện tôi sai hay sếp sai, nhưng rõ ràng tôi rất cần được chia sẻ. Cả ngày rầu rĩ, chồng chẳng nhận ra. Tối nằm ngủ tôi khều chân định nỉ non một lúc cho bớt bực.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.(ảnh minh họa)
- Hôm nay em cãi nhau với sếp. Chị ấy khó tính kinh khủng và hoàn toàn sai.
Làm gì có ai hoàn toàn sai. Em cũng nên xem lại mình trước khi khẳng định thế.
- Làm sao anh lại nghĩ là em nên xem lại mình khi chưa nghe em kể mọi chuyện.
Trời, em kể dài dòng lắm, mà khuya thế này. Mai anh còn phải đi từ làm sớm đấy.
Lúc ấy, đèn ngủ có lờ mờ, nhưng hẳn là cả mặt tôi lẫn mặt chồng đều nhăn nhúm như hai cái giẻ lau. 5 phút sau anh đã ngáy o o còn tôi thì tức trào nước mắt. Tôi vơ lấy điện thoại tự soạn tin nhắn gửi cho mình: "Sếp đã rất sai còn chồng bạn không chịu chia sẻ. Anh ấy sai gấp 100 lần".
Vậy đấy, vì chồng tôi cứ nhậu về khuya không báo cáo, cứ nhăn nhó khi nghe tôi "trình bày", cứ quên tiệt những ngày kỷ niệm của hai người, nên thà tôi bỏ quách anh và yêu chiếc điện thoại của mình còn hơn.
Và thực tế là tôi cũng đã yêu chiếc điện thoại hơn hẳn ông chồng chưa - chịu - thay - đổi này.
Theo VNE
Trong cuộc chiến này, tôi vô tội Một người mẹ vì thương con của mình, một người mẹ vì đứa con mình đứt ruột đẻ ra mà chiến đấu, mà hi sinh thì có tội gì? Tôi đã cố gắng hết sức, đã phấn đấu, đã kiên trì vì mình, vì con để có được ngày chúng tôi đoàn tụ. Vậy thử hỏi, tôi có tội gì? Tôi lấy chồng,...