“Nếu anh ta bỏ được chị, chị mừng quá…”
Anh chỉ vào mặt tôi và nói những lời chua chát khi tôi thú nhận với anh một sự thật.
Đó là, tôi đã gọi điện cho vợ anh, nói rõ sự tình, công khai mối quan hệ của anh và tôi suốt 2 năm qua, để chị có cách giải quyết. Tôi cũng nói thêm rằng, anh đã hứa sẽ li dị chị, để chị có quyền nuôi con và lấy tôi làm vợ, danh chính ngôn thuận. Tôi còn nói với chị rằng, anh đã không còn yêu chị nữa, người anh yêu thương nhất lúc này chính là tôi.
Vậy mà, tôi thấy lạ thay khi không thấy lời phản ứng nào gay gắt từ phía chị. Khi tôi nói ra sự thật này, tôi đã sẵn sàng tinh thần, chờ đợi một sự xúc phạm, một gáo nước lạnh, thậm chí cả những câu lăng mạ không đạo đức từ chị.
Nhưng ngược lại, chị ân cần nhỏ nhẹ, chị nói với tôi rằng: “Em ạ, có lẽ em còn quá trẻ nên không hiểu được nhân tình thế thái. Em hãy cứ vui đi, rồi hãy nói cho anh ta biết sự thật này xem anh ta phản ứng thế nào. Chắc chắn, em không phải là nạn nhân đầu tiên đâu. Nếu anh ta bỏ được chị, chị mừng quá…”. Rồi chị cúp máy.
Tôi còn đang chới với, thấy lạ lùng không hiểu sao chị lại nói những lời như vậy. Nhưng ngay lập tức, tôi lại nghĩ rằng, người đàn bà nào cũng nói thế khi biết chồng có bồ, để tỏ ra mạnh mẽ mà thôi. Có lẽ chị cũng vậy.
Tôi lấy hết can đảm gọi điện cho vợ anh (Ảnh minh họa)
Rồi tôi mang sự thật này nói với anh. Tôi tưởng anh sẽ động viên tôi, an ủi tôi khi tôi dám đối diện với chị. Nào ngờ, anh quát tháo ầm ĩ, anh chỉ vào mặt tôi và nói những lời trước giờ anh chưa bao giờ nói: “Cô mơ à mà nghĩ tôi lấy cô làm vợ. Cô tỉnh ngộ đi.
Video đang HOT
Người như cô, chỉ là bồ nhí của tôi thôi, đừng hi vọng tôi cưới cô làm vợ. Cô nghĩ cô là ai chứ mà dám gọi cho vợ tôi? Cô có biết gia đình ấy quan trọng với tôi thế nào không? Đừng có động vào đó, tôi sẽ không bao giờ cho cô cơ hội nữa đâu nếu cô tiếp tục tái phạm”.
Tôi bàng hoàng tỉnh cơn mộng mị. Tại sao anh lại làm thế. Chẳng phải anh hứa hẹn lấy tôi sao. Tôi cũng gào lên trong đau đớn: “Chẳng phải anh nói sẽ lấy tôi làm vợ, chẳng phải anh nói sẽ bỏ người vợ ấy vì anh không yêu cô ta hay sao?”.
Có vẻ như mọi thứ đang rất căng, anh ta không cần giấu giếm điều gì nữa nên đã &’bộc bạch’ tất cả: “Đồ ngu ạ, thằng đàn ông có vợ nào khi yêu chả nói thế. Ngu gì mà đi bỏ vợ, bỏ gia đình đang hạnh phúc giàu có để lấy cô bồ như cô. Các cô có cái gì cho chúng tôi hay chỉ moi móc của cải, túi tiền của chúng tôi?
Đừng mơ nhé, đã đến nước này, từ mai, chúng ta không gặp nhau nữa. Vợ tôi mà giận thì tôi không tha cho cô đâu”. Nói rồi, anh lấy tay ấn mạnh đầu tôi xuống sàn nhà. Tôi khóc nức nở, không tin vào tai mình nữa, tưởng chừng đó là một cơn ác mộng.
Thật trơ trẽn biết bao, cũng thật may vợ anh không chứng kiến cảnh này, không có lẽ cô ấy sẽ cười và phỉ báng vào mặt tôi. Cười vào cái sự tôi cho là dũng cảm, dám đối diện với tình yêu của tôi. Thảo nào chị buông những lời như thế!
Thì ra chị đã biết trước kết quả, và biết rõ chồng chị đê tiện thế nào. Vậy mà tôi đã đặt niềm tin, đã yêu và hi sinh hết lòng, phục vụ anh ta, vui vẻ bên anh ta mà không đòi hỏi gì. Thật đúng là cái giá phải trả cho kẻ thứ ba như tôi. Nhưng tôi uất lắm, tôi thấy thật không công bằng.
Tại sao ông trời luôn trừng phạt những người thứ ba, còn những gã đàn ông lăng nhăng, nay cô này, mai cô khác, chơi chán họ rồi ruồng bỏ lại không bị quả báo gì. Tôi không cam lòng như thế, vì tình yêu của tôi là thật và sự tin tưởng đó cũng chỉ vì những kẻ như anh ta đã gieo vào đầu tôi những lời lẽ ngọt ngào nhưng đầy dối trá. Hãy cho chúng tôi một sự công bằng hơn!
Theo GĐO
Ngu dại vì yêu!
Cô biết, mình đã dại dột khi trao nhầm con tim cho một người đàn ông không xứng đáng. Nhưng, khi đôi mắt đã bị che mờ thì tất cả những lý lẽ phân định đúng sai đều không có giá trị
Cái đời đàn bà đã quá tuổi băm mấy nhát, phong ba bão táp cũng đã kinh qua, lấy chồng rồi bỏ chồng đủ cả, cô những tưởng mình đã lọc lõi lắm rồi, đã kiên gan bền chí lắm rồi, đời này nếu không phải là một sức mạnh siêu nhiên nào đó thì chẳng ai có sức mạnh làm cô có thể tổn thương, có thể trao đi hết cái nhiệt huyết của mình để nhận lại những cái cay đắng, bẽ bàng cả. Bao nhiêu cuộc tình trôi qua, cả một đời chồng, làm sao cô không thấu cái bi kịch dạng nào khiến cô có thể rạn vỡ cơ chứ!
Cô yêu gã. Một gã đàn ông đủ mọi tật xấu trên đời: Từng tù tội, lừa đảo cả làng trên xóm dưới, lấy vợ là một ả điếm, lấy nhau về ba bữa thì bỏ, vợ quay lại nghề cũ, gã vào tù. Ra tù, gã chẳng có vẹo gì nên vay mượn tiền để chạy xe ôm, thôi thì cũng coi như hoàn lương. Lý lịch nham nhở vậy, chẳng đàn bà nào dám dây dưa trừ phường mạt cưa mướp đắng, ấy thế mà cô lại bập vào gã, thật sâu thật cay đắng, bẽ bàng...
Cô có cái cửa hàng tạp hóa nho nhỏ, cộng thêm cái khôn lanh ghi thêm số đề nên một mình sống cũng ổn, không đẹp nhưng không quá xấu, đàn bà bỏ chồng như hoa giữa chợ, bao gã đàn ông đến mong hoa lá, tử tế có, đường chợ có, nhưng cái phận đời sống đã đủ đau đớn để học cách hoài nghi tất cả, cô từ chối tất cả những gã đàn ông đến với mình. "Khôn ngoan không lại với giời", cô dính ngay vào gã...
Gã làm xe ôm đứng trước cửa nhà cô, ngày qua ngày tình cảm bỗng dưng nảy nở từ xã giao bỗng trở nên thân thiết. Cô thấy gã là người hiền lành, nói năng đầu đuôi dễ chịu, không tỏ vẻ gì là "đốn mạt" như cách mà thiên hạ vẫn cảnh tỉnh cô. Gã bình thường, thậm chí không tỏ thái độ gì tán tỉnh cô cả. Chưa bao giờ gã nói đến một câu hàm ý khen cô hay ý tứ về hoàn cảnh của cô. Có khi, gã còn đồng tình "Ừ, em sống thế này cũng ổn, dây dưa vào đàn ông làm gì cho mệt người, phiền phức!", nên cô an tâm lắm! Cô đâu biết, hoặc như cô đã coi thường "địch thủ" rằng gã từng đi tù về tội lừa đảo chiếm đoạt tài sản, cái miệng lưỡi giảo hoạt của gã có sức mạnh đủ để người khác tán gia bại sản thì có phải dạng vừa đâu! Cô quên béng mất điều đấy...
Nhiều khi mưa nắng cô thấy gã cứ đứng lù lù trước cửa nhà cô, đội cái mũ bảo hiểm, khoác cái áo tơi, trông đến là thảm. Cô bảo gã vào nhà mà ngồi thì gã mới vào, nếu vào nhà cũng chỉ ngồi mon men ở ngoài cửa, cô bảo gió bão thế ngồi ngoài làm gì cho lạnh, vào nhà mà ngồi. Mưa gió ế khách, bão táp dập dồn, cô phải đóng cửa vào cho đỡ lạnh. Đàn ông dẻo miệng, đàn bà cô đơn, trong ngôi nhà ở tâm bão, chuyện nam nữ xảy ra cũng là bình thường.
Có lẽ gã cũng là một gã "không vừa" trong "chuyện ấy" nên sau vài lần mưa gió trong mùa bão, cô bảo gã về ở hẳn cho tiện. Chuyện gã về ở với cô là cái tâm điểm cười chê của xóm làng, có người bảo "Tưởng cao sang thế nào, hoá ra cũng chỉ là phường mạt cưa mướp đắng!", họ bĩu môi, dè bỉu và khinh bỉ cái số phận dở dang lại thêm nát bấy khi dây vào đời nham nhở của gã. Cô vẫn trấn an lòng mình "Dù ai nói ngả nói nghiêng, lòng ta vẫn vững như kiềng ba chân". Ấy thế nhưng, đôi khi trong cuộc đời lắng nghe những lời khuyên can thực sự giúp ta có thể bước khỏi vùng âm u mà ra ánh sáng, tất nhiên không phải lời khuyên nào cũng đúng, nhưng trong trường hợp này, họ nói chuẩn!
Đầu tiên, gã bảo "Mình này, anh muốn mở một quán bia hai vợ chồng mình làm, làm xe ôm thu nhập bấp bênh, mưa gió lại thất nghiệp, anh chẳng còn sức khoẻ như xưa nữa, giờ có bạn nhiều, mở quán bia là được đấy, nhưng anh chẳng có vốn...". Cô không phải loại dại dột, nhưng nghe người tình bảo vậy thì cũng thấy hợp lý, thôi thì của chồng công vợ, đi đâu mà thiệt. Vậy là cô đồng ý bỏ tiền ra để cho gã mở quán bia, làm ông chủ!
Gã từ một tay xe ôm tứ cố vô thân, thành ông chủ quán nhậu cũng oách lắm! Gã bảo "một mình gã làm chủ lại phải đi phục vụ khách e chừng không ổn" nên gã tuyển thêm hai cô nhân viên vào quán bia để cùng "hỗ trợ". Cô nghe cũng hợp lý, nên chẳng phản đối gì!
Cô nào biết, từ ngày mở quán bia, thực chất gã làm tú ông, còn hai cô nhân viên quán bia thì kiêm luôn đi khách khi cần, trong khi mảnh đất nhà cô gã trưng dụng, tiền quán 100% là của cô, nhưng từ ngày mở quán đến nay, chưa một đồng thu lại. Trong khi gã liên tục mở cái miệng dẻo như kẹo kéo của mình để vòi tiền cô, lúc thì "mình ạ, anh lỗ rồi" "anh cần để cho thằng bạn vay, khổ thân nó..." đủ các lý do cô không thể chối từ. Tuyệt nhiên cô không nghĩ rằng cô đang bị gã lợi dụng đến triệt để. Gần 200 triệu tiền vốn tiết kiệm cho con cái, cô giao hết cho gã chẳng còn một xu. Đã thế, có những lúc cô lại còn thương xót "giá như mình có điều kiện để giúp anh ấy..." Đàn bà khi yêu, thật là ngu dại trăm đường!
Hôm rồi, tự dưng có ả đàn bà đến quán ngồi như bà chủ. Cô đến thì thấy ả hất mặt "Con kia, đến đây làm gì?" Khiến cô chưng hửng chẳng hiểu ra làm sao?. Cô hỏi gã đâu thì ả kia đứng dậy lu loa "A, ra mày là con đĩ cướp chồng bà. Mày nhân lúc bà đi vắng tằng tịu với chồng bà phỏng?" rồi lao vào tẩn cô một trận nên hồn. Lát sau gã xuất hiện, cô tả tơi như chim sẻ gặp bão, không hiểu ả kia là ai trong cuộc đời cô, gã phân bua "Mình ơi, anh xin lỗi, đây là vợ anh, cô ấy vừa về!". Hóa ra, ả kia chính là vợ cũ của gã, cái ả mà buôn phấn bán hương đủ đường giờ lại về tranh "chồng" với cô! Nước mắt lưng tròng, cô lao vào chửi rủa gã, cấu xé gã, đày đoạ gã. Ả vợ của gã gào lên "Tôi không cần biết anh lợi dụng nó thế nào/ Nhưng anh là chồng tôi, tôi không cần anh phải bán thân, rúc váy đàn bà lừa tình, anh cứ về, tôi nuôi!".
Cô hoang mang, "lừa tình" ư? Ai lừa tình? Gã lừa cô sao? Gã lừa cô từ bao giờ? Tại sao cô không nhìn ra? Cô nhìn gã, gã quay mặt đi, quát vợ "Mày ngu lắm, còn cái sổ đỏ đã kịp sang tên đâu!" cô đứng hình, nước mắt không còn để rơi nữa. Cái tuổi đầu bốn đít chơi vơi rồi, tưởng dại đủ rồi, tưởng chắc cú lắm rồi, ai ngờ đâu mọi thứ lại vỡ toang ra thế này...Tình, tiền, niềm tin đặt sai chỗ, tất cả những bi kịch đổ ập lên đầu người đàn bà ngu dại vì yêu...
Trách ai? Chỉ trách chính bản thân mình đã bịt mắt lại, đã thương nhầm người để giờ đây cô mất sạch, tay trắng, thứ còn lại chỉ là cay đắng, chua chát, bẽ bàng...
Theo Emdep
Chua chát phận rể nghèo! Người ta bảo "giàu chưa chắc đã sang, nhưng nghèo chắc chắn là hèn!", ngẫm...tôi thấy thấm lắm! Tôi là thầy giáo dạy cấp 3 của một trường nhỏ nơi phố huyện. Nghề nhà giáo hẳn ai cũng biết, chẳng lấy gì làm giàu sang cả, nhưng so với hoàn cảnh gia đình cha mẹ đều làm nông thì nhà có một trí...